Chương 312: Ma Long thần uy
Chấn kinh!
Tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, đều hoàn toàn ngây người! Liền xem như Lãnh Vô Thường, tuy trong lòng biết rõ mười mấy tên cao thủ Thiên Huyền có lẽ sẽ không giết được Trác Phàm, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ đến lại dễ dàng bị phản sát như thế!
Đây chính là chuyện mà ngay cả cao thủ Thần Chiếu, dưới tình huống không sử dụng thần thông ý niệm cũng hoàn toàn không làm được a.
Thế nhưng là…
Khẽ nhíu mày, tinh quang lóe lên trong mắt Lãnh Vô Thường, thì thào lên tiếng: “Tiểu tử này, quả nhiên còn bảo lưu đại lượng thực lực, bây giờ mới coi như là hoàn toàn sử xuất ra!”
Tạ Thiên Thương nhìn thấy tràng cảnh này, tròng mắt nhịn không được co rút lại, xiết chặt trường kiếm trong tay, toàn thân bỗng nhiên phát lên chiến ý.
Có lẽ lúc trước hắn vẫn chỉ đem Trác Phàm coi như là đối thủ muốn khiêu chiến, nhưng giờ khắc này, Trác Phàm dĩ nhiên đã là người kế tiếp phía sau Hoàng Phủ Thanh Thiên, trở thành mục tiêu lớn nhất của hắn!
Trác Phàm giết địch cuồng mãnh, quả thực như một vị bạo quân đánh đâu thắng đó, những nơi hắn đi qua, hết thảy đều bị giẫm nát. Tràng diện sôi trào nhiệt huyết như thế, làm sao có thể không làm cho một tên võ si như hắn hưng phấn trong lòng!
Hiện tại hắn thật đúng là hối hận vì phải rồi đi trước, nếu hắn có thể quay lại Thú Vương Sơn, nhất định phải cùng Trác Phàm kề vai chiến đấu, đại sát tứ phương!
Hoàng Phủ Thanh Thiên không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm cũng lóe lên một tia ngưng trọng. Thực lực của Trác Phàm, đã vượt qua dự đoán của hắn khi trước, nhất là một đôi Lôi Vân Dực kia, thế mà có thể nhẹ nhõm cắt đứt linh binh tứ phẩm trở lên, thật sự là đáng sợ!
Cứ như vậy, xem ra cặp lôi dực này cùng thân thể kim cương bất hoại kia đều là uy hiếp cực kì khủng bố đối với hắn…
“Tiếp tục lên!”
Sau khi thấy Trác Phàm trong nháy mắt đã giết mất mười mấy tên cường giả Thiên Huyền, tất cả mọi người bất giác trì trệ, nhưng Hoàng Phủ Thanh Thiên lại chỉ híp mắt, tiếp tục hét lớn cho bọn họ tiến lên.
Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên hành sự như thế nào!
Thế nhưng ngay khi bọn họ còn đang bất động, Trác Phàm lại vượt lên trước hành động. Hắn chỉ dậm chân một cái, liền xông vào trong đám người, song quyền đều xuất hiện, Lôi Vân Dực xoay tròn bốn phía.
Phốc phốc phốc…
Lại thêm mấy chục âm thanh trầm đục phát ra, mười mấy tên cao thủ Thiên Huyền bị chặt đứt ngang. Nhất là hai nắm đấm của Trác Phàm cũng thẳng tắp xuyên qua ngực hai tên cao thủ Thiên Huyền, hai tay còn đang nắm chặt trái tim của đối phương.
Tiếp lấy hắn nắm chặt lại, liền đem hai trái tim còn đang phập phồng nhảy lên, tất cả đều bị bóp thành bọt máu. Hai tay lắc một cái, hai đại cao thủ đã cùng nhau tứ phân ngũ liệt, thi thể rơi lả tả trên đất. Mà trong mắt của hắn, chỉ có vô tận huyết mang cùng tàn bạo, tựa hồ trong lòng ngoại trừ giết hại, liền không còn gì khác.
Những người còn lại thấy vậy, trong lòng chấn động, hai chân nhịn không được mà phát run. Lúc này Trác Phàm đã biến thành một đầu hung thú triệt triệt để để bạo tẩu, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, bất kể là ai cản ở trước mặt hắn, đều chạy không khỏi vận mệnh bị xé nát.
Cho dù là những kẻ đang co cẳng bỏ chạy, cũng bị hắn lấy tốc độ cực nhanh đuổi kịp, đánh giết hầu như không còn.
Bỗng nhiên, sự hoảng sợ trong lòng mọi người từ từ chậm rãi hóa thành dũng khí, không còn muốn chạy trốn, dù sao cũng là một lần chết, không bằng cứ cùng hắn liều mạng. Kết quả là, mọi người lại lần nữa như thủy triều, dũng mãnh lao tới phía hắn, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm đã bớt đi vẻ khiếp đảm, lại nhiều thêm vài phần sát ý nồng đậm.
Thấy tình cảnh này, Hoàng Phủ Thanh Thiên bất giác lộ ra vẻ hài lòng, cười nhạo: “Hiện tại bổn công tử rốt cuộc đã minh bạch ý tứ trong lời nói của Lãnh tiên sinh. Nếu là Trác Phàm của lúc trước, nhất định không sẽ giết hại, kéo cừu hận như thế, mà sẽ là chấn nhiếp làm chủ. Nếu như vậy, chúng ta nơi này mặc dù có trọn vẹn gần vạn người, nhưng số người chính thức dám lên phía trước cùng hắn liều mạng, lại không có mấy. Thế nhưng hiện tại hắn đã giết đến đỏ mắt, tất cả mọi người đều biết, nếu hắn không chết, chính mình sẽ chết, ngược lại lại kích thích bản năng cầu sinh của bọn họ! Trác Phàm thực sự đã bị cừu hận choáng váng đầu óc, không còn đáng sợ, ha ha ha...”
“Đại công tử nói cực phải, xem ra không tới phiên chúng ta xuất thủ, sớm muộn tiểu tử kia sẽ bị gần vạn cao thủ này nện thành thịt vụn!” U Vũ Sơn tà cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên tán thưởng nói.
Chậm rãi khoát khoát tay, Hoàng Phủ Thanh Thiên từ chối cho ý kiến lắc đầu: “Lời ấy sai rồi, lâu la cũng chỉ là lâu la, còn chưa xứng đáng để lấy mạng Trác Phàm. Chuyện bọn họ phải làm, chẳng qua chỉ là tiêu hao thể lực của tiểu tử này, thăm dò hắn còn có bản lãnh gì mà thôi, nếu muốn bắt lấy hắn thì bổn công tử phải tự thân xuất mã mới được! Người khác, bao gồm cả ba người các ngươi cũng giống vậy, hừ hừ... Căn bản không xứng!”
Lời vừa nói ra, ba người bất giác trì trệ, nhìn nhau một chút, tuy trong lòng có chút tức giận, nhưng lại không phản bác.
Quay lại nhìn về phía nhóm người đang kêu rên khắp nơi bên kia, chỉ trong nháy mắt, Trác Phàm đã đoạt đi tính mạng của mấy trăm cao thủ, không khỏi lo sợ trong lòng, âm thầm gật đầu.
Đại công tử nói có lý, cái quái vật này coi như hiện tại đã phát cuồng, cũng tuyệt đối không phải là dạng tồn tại bọn họ có thể đối phó được!
“Được rồi, lại gia tăng cho hắn thêm chút khó khăn đi, khởi động đại trận 36 người đi!” Mắt lạnh nhìn hết thảy, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên chớp động ánh sáng thâm thúy, sâu kín lên tiếng.
Hơi gật đầu, Nghiêm Bán Quỷ phất phất tay về phía sâu trong rừng rậm, nhóm người sớm đã ẩn giấu ở trong đó để bố trận nhất thời lĩnh mệnh, ấn quyết trong tay biến đổi, ông một tiếng, bên trong chiến trường, đột nhiên loé lên một vầng hào quang óng ánh.
Trác Phàm đang rống giận phóng về phía trước, trong mắt một mảnh đỏ bừng, lại đột nhiên dừng lại, quỳ rạp xuống đất, trong lúc nhất không thể động đậy.
Cúi đầu xem xét, lại chỉ thấy dưới chân hắn chớp động lên quỷ dị ngân quang, là một cái trận thức bẫy rập, sao băng trận!
Trác Phàm minh bạch, cái này mặc dù chỉ là một cái trận thức cấp một, nhưng lại làm cho người bị rơi vào trong trận nhất thời cảm thấy như có một tòa núi lớn đang đè ép lên thân thể, toàn thân bị trọng áp đè xuống, không thể mảy may động đậy.
Tuy hắn có thể dùng nguyên lực xông phá trận thức cấp một này, nhưng chỉ trong một hơi thở, hắn đã rơi vào trong vòng vây trùng trùng điệp điệp, lại nhất thời khó có thể làm được. Mà những cao thủ Thiên Huyền cầm linh binh trong tay đã nhìn chuẩn cơ hội này, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh về phía hắn!
Thậm chí có hơn mười người cao thủ, linh binh trong tay lại không phải là đâm vào hắn, mà đâm vào Lôi Vân Dực trên thân hắn.
Cứ như vậy, một khi Lôi Vân Dực bị hạn chế, hắn cũng chỉ có thể là dê con đợi bị làm thịt, bị loạn lưỡi đao chém giết!
“Hắc hắc hắc...Đầu Trùng Thiên Ma Long là của ta!” Một vị cao thủ Thiên Huyền, nhìn thấy cơ hội lập đại công gần trong gang tấc, không khỏi hưng phấn mà hét to một tiếng.
Nhưng hắn vừa dứt lời, một tiếng mắng chửi liền đột nhiên truyền ra: “Tiểu tử, con mẹ ngươi chớ khác tham công, cứ theo an bài lúc trước mà làm, ngươi phụ trách giam cầm lôi dực kia. Nếu để xảy ra sai lầm, đại công tử đem ngươi cả nhà tru sát cũng không chừng!”
Không khỏi đánh cái rùng mình, người kia vội vã gật đầu, ánh mắt dời khỏi đầu Trác Phàm, một lần nữa nhìn về phía đôi cánh kia.
Thấy tình cảnh này, những người đứng trước Trấn Quốc Thạch bất giác kinh hãi, nhất là đám Lạc Vân Thường, nhìn Trác Phàm ở bên trong, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Một khi Trác Phàm bị cố định trên mặt đất, không thể động, biển người ngập trời kia lại đánh tới, lúc đó hắn sẽ gần như sẽ chết chắc a!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn thấy hết thảy, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Lãnh tiên sinh, lần này tiểu tử kia coi như không chết, cũng phải lột một tầng da đi!”
“Ai biết được, tóm lại, sau cùng có thể bắt lấy hắn hay không vẫn là phải dựa vào đại công tử mới được!” Lãnh Vô Thường lắc đầu, từ chối cho ý kiến cười nói.
Sắc mặt bất giác nặng nề, Hoàng Phủ Thiên Nguyên thầm hừ trong lòng, cuối cùng vẫn phải đem công lao này cho tiểu tử kia a, hừ!
Hưu hưu hưu!
Mấy chục kiện linh binh tứ phẩm trở lên như sao băng ào ào nện xuống đỉnh đầu Trác Phàm, lần này, cho dù là Trác Phàm cũng sẽ trong vòng vài phút bị nện thành cặn bã!
Thế nhưng trong mắt Trác Phàm vẫn chỉ có vô tận sát ý, căn bản không có buồn để ý tới tiếng cười của những tên nhãi nhép trên đỉnh đầu kia.
Khi những linh binh kia sắp đánh tới người hắn, tất cả mọi người đã lộ ra nụ cười cuồng hỉ khi sắp thành công, tròng mắt Trác Phàm mới đột nhiên ngưng tụ, trong mắt phải, vầng sáng màu vàng óng lóe lên liền biến mất!
Không Minh Thần Đồng, đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!
Sưu!
Chỉ một thoáng, linh binh trong tay mười mấy tên cao thủ Thiên Huyền đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, đợi đến khi chúng lại một lần nữa xuất hiện thì đã rơi xuống rừng rậm cách chỗ bọn họ ngoài ngàn thước.
Mọi người bất giác kinh hãi, mắt thấy nhóm người của mình lập tức liền tới gần tên quái vật này, thế nhưng linh binh dùng để đối phó quái vật này, lại đều biến mất, thế thì còn đánh như thế nào a, không là đi chịu chết sao?
Bất quá còn may, quái vật này còn đang bị sao băng trận giam cầm, bọn họ vẫn còn thời gian để đào tẩu!
Thế nhưng, còn không đợi bọn hắn lộ ra vẻ mặt buông lỏng, hai mắt Trác Phàm bỗng nhiên trừng lên một cái, toàn thân cao thấp phóng ra tử sắc lôi mang!
Chỉ một thoáng,trong tiếng nổ ầm ầm, chẳng những sao băng trận trên mặt đất kia bị oanh thành hư vô, cho dù là các cường giả Thiên Huyền sắp đi tới đến bên cạnh hắn cũng trong chớp mắt bị oanh giết thành bụi phấn.
Trác Phàm chậm rãi đứng lên, không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía đám người trước mặt, sát ý càng sâu. Tiếp lấy liền không nói hai lời, tiếp tục vọt tới trước.
Bất quá, lần này tử mang quấn quanh thân hắn giống như một cái vòng bảo hộ, hơn ba thước xung quanh người hắn đều là tử lôi cuồn cuộn. Mọi người còn chưa kịp tới gần thân thể hắn liền đã bị lôi xà này tàn phá thành bụi phấn.
Cho dù là những trận thức được che giấu, vừa mới phát động liền đụng phải tử mang cuồng bạo này, tất cả đều phanh phanh hóa thành mảnh vụn, căn bản không có nổi một chút tác dụng!
Mà Trác Phàm cũng cứ như vậy một mực vọt tới trước, nơi đi qua, hắn căn bản không cần động thủ, liền đem tất cả mọi người oanh thành hư vô, thây ngang khắp đồng, ngắn ngủi trong vòng một phút vậy mà không ngờ có hơn ngàn cao thủ bị oanh giết đến ngay cả thi thể cũng không còn!
Mọi người đều hoảng sợ, vội vã lui lại, không dám tiến về phía trước dù chỉ một bước! Cho dù bị Trác Phàm truy sát, cũng chỉ có thể tận lực thoát đi, không dám phản kháng!
Dù sao, lúc trước dùng chiến thuật biển người, bọn họ còn có lực đánh một trận. Nhưng hiện tại, mọi người còn chưa kịp tới gần người hắn, liền đã bị tử lôi trong nháy mắt đánh chết, căn bản không có bất cứ tác dụng gì, thế thì còn đánh như thế nào?
Dũng khí trong lòng mọi người đều là dùng khi đối đầu với những đối thủ có thể chiến thắng, nhưng đối với loại đối thủ căn bản không có cách nào chiến thắng như Trác Phàm, trong lòng mọi người chỉ có khiếp đảm, làm gì còn dũng khí?
Bỗng nhiên, trên khắp chiến trường, chỉ thấy Trác Phàm mạnh mẽ đánh tới, đem tất cả mọi người giết đến người ngã ngựa đổ, căn bản không gặp phải bất kỳ sự phản kháng nào.
Nghiêm Bán Quỷ nhìn hết thảy, trên đầu mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, hắn làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, một khi Trác Phàm khoác những tử lôi lên người, lại có thể đáng sợ như vậy, so với sương độc của hắn còn khủng bố hơn, quả thực là không ai có thể ngăn cản a!
Nhìn tình cảnh lúc này, nào có vẻ gì giống như vạn người bọn họ đang mai phục vây quét Trác Phàm, căn bản chính là hổ vào bầy dê, mặc hắn xâm lược a!
U Vũ Sơn cũng khẩn trương, trong lòng lo sợ, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên nói: “Đại công tử, không ngờ Trùng Thiên Ma Long lại biến thái như thế. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hơn vạn cao thủ bên chúng ta có liều sạch cũng không làm gì được hắn. Hơn nữa, trận này còn có cao tầng các nhà ở Vân Long Thành đang nhìn vào, nếu chúng ta dùng nhiều người như vậy, lại trăm phương ngàn kế, bố hạ bẫy rập, nhưng vẫn không đối phó được một người, chỉ sợ ngày sau sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Thiên Vũ a...”
“Bổn công tử tự biết, không cần đến ngươi đến nhắc nhở ta!” Thế mà, còn không đợi hắn nói tiếp, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã là hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước: “Không ngờ bổn công tử lại phải đích thân xuất thủ nhanh như vậy, hừ! Thật sự là một đám phế vật vô dụng...”