Chương 311: Ta muốn mạng ngươi
Mãnh liệt lôi mang quấn quanh người hắn, giống như từng cái từng cái lôi xà leo lên thân hắn, phủ lên người hắn một tầng lôi giáp. Thậm chí, phía trên lôi giáp kia, còn có từng đạo từng đạo tử sắc lôi mang đang chạy toán loạn.
Hai mắt Trác Phàm đỏ như máu, ngửa mặt lên trời gào thét, gân xanh nổi lên giật giật, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt toác ra. Tiếp đó, mở rộng Lôi Vân Dực dài hơn ba thước như từng đạo như lưỡi đao ở phía sau, nương theo tiếng sấm sét nổ tung, hết thảy mọi thứ ở trong vòng trăm thước xung quang, đều bị từng trận lôi bạo không ngừng oanh kích thành bã vụn.
Xa xa nhìn lại, Trác Phàm tựa như là Ma Thần từ thời Viễn Cổ hạ xuống, muốn chiếm đoạt hết thảy mọi thứ trên thế gian. Nhất là gương mặt hung ác kia, cho dù là nhìn thấy thông qua Trấn Quốc Thạch, cũng khiến cho rất nhiều người không khỏi rung động trong lòng, hai chân không tự giác mà run rẩy.
Cỗ lực lượng chấn nhiếp vô hình kia, cho dù là trưởng lão Thiên Huyền cảnh của ngự hạ thất gia, cũng không khỏi cảm thấy một trận hồi hộp!
Sở Khuynh Thành đập mạnh Trấn Quốc Thạch, thất thanh gọi tên Trác Phàm, trong mắt lệ quang chớp động, tim đau như bị đao cắt. Nguyên lai vừa mới các nàng đều đã hiểu lầm hắn, Tiết Ngưng Hương bỏ mình, người đau đớn nhất chính là hắn!
Bất quá, hắn đã cưỡng chế trong lòng, sau khi đem tất cả mọi người an toàn trở về, mới một mình đi tìm Hoàng Phủ Thanh Thiên tính sổ.
Lạc Vân Thường nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Trác Phàm, liền che miệng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt không ngừng chảy ra. Lạc Vân Hải ở một bên, không khỏi ai thán: “Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Trác đại ca mất khống chế như thế!”
Bàng thống lĩnh nhìn thấy cũng khẽ gật đầu, song quyền bất giác nắm chặt.
Trong lòng hắn, Trác Phàm luôn là một kẻ cơ trí, trầm ổn, núi thái sơn có sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc, kiêu hùng gần như hoàn mỹ! Thế nhưng lúc này hắn mới phát hiện, vị Trác quản gia kiên cường như sắt thép, trong lòng cũng có một mặt mềm mại.
Hiện tại Trác Phàm đang cực kỳ bi ai thét gào, khuôn mặt dữ tợn, nhưng ở trong mắt người Lạc gia, lại là im lặng bi thương. Hắn hiện tại biểu hiện phẫn hận như thế, tàn bạo như thế, vậy trong nội tâm hắn là bi thương đến cỡ nào!
Nghĩ tới đây, ánh mắt tất cả mọi người trong Lạc gia đều là chuyển hướng về phía Đế Vương Môn.
Giờ khắc này, một thế gia vừa mới tấn thăng gia tộc nhị lưu không bao lâu, lại cùng nhau hướng về phía Đế Vương Môn đứng đầu bảy nhà, cao cao tại thượng, lộ ra chiến ý.
Lạc Vân Hải nhìn về phía hai người môn chủ Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Lãnh Vô Thường Đế Vương Môn, trong mắt rạng rỡ tinh quang, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là sâu trong đáy mắt là căm giận ngút trời, phảng phất như muốn đem hai người kia ăn sống nuốt tươi.
Không buồn để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của những loài bò sát nhỏ bé kia, Lãnh Vô Thường khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Gia Cát Trường Phong nói: “Thừa Tướng đại nhân, như thế nào?”
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a, nghĩ không ra ngay cả kẻ luôn luôn cẩn thận chặt chẽ như tiểu gia hỏa kia, thế mà cũng sẽ rơi vào loại bẫy này, thật sự là đáng tiếc!” Bất đắc dĩ lắc đầu, Gia Cát Trường Phong than nhẹ một tiếng.
Bất giác ngửa mặt lên trời cười ha hả, Lãnh Vô Thường sâu xa nói: “Chính là bởi vì tiểu tử này luôn luôn cẩn thận, tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhìn như không có nhược điểm, lại là loại người dễ dàng mất khống chế nhất . Phải biết, người hữu tình khi động tình, còn có thể làm dịu. Nhưng người vô tình, một khi đã động tình, đây mới thực sự là long trời lở đất, một khi đã phát ra thì không thể ngăn cản!”
Liếc hắn một cái thật sâu, Gia Cát Trường Phong khẽ vuốt chòm râu, bất đắc dĩ gật gật đầu.
Tiểu hầu tử, cuối cùng cũng đấu không lại lão hồ ly a…
“Hoàng Phủ Thanh Thiên, lão tử muốn mạng ngươi!”
Đột nhiên, Trác Phàm gầm lên một tiếng giận dữ, vang vọng bên tai tất cả mọi người, tiếp theo liền bên trong tiếng gọi khản cả giọng của Sở Khuynh Thành, chân đạp mạnh, xông thẳng tới chân trời, không thấy tăm hơi.
“Trác Phàm, đừng đi, ngươi cũng biết đó là bẫy rập...” Sở Khuynh Thành không ngừng đập mạnh vào Trấn Quốc Thạch, khàn giọng hô. Nhưng đây là đơn hướng truyền tống trận, thanh âm của nàng căn bản không thể truyền đến trong tai Trác Phàm.Bất quá, coi như nàng có ở bên người Trác Phàm, Trác Phàm đoán chừng cũng nghe không lọt.
Lúc này, Trác Phàm đã triệt để phát cuồng, trong lòng hắn hiện tại chỉ có một niềm tin, dùng đầu Hoàng Phủ Thanh Thiên tế Ngưng Nhi trên trời có linh thiêng. Ngoài ra, hết thảy không còn đáng kể…
Trước Trấn Quốc Thạch, hai mắt Sở Khuynh Thành chảy ra hai dòng thanh lệ, cho dù bóng người Trác Phàm đã biến mất, vẫn không ngừng gọi tên hắn.
Mỗ mỗ bất đắc dĩ lắc đầu, đem nàng nâng lên: “Hài tử ngốc, hắn vì một nữ nhân khác mà đi liều mạng, cũng không phải là vì ngươi, ngươi cần gì phải...”
“Mỗ mỗ...” Thế nhưng, không chờ nàng nói xong, Sở Khuynh Thành đã hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn về phía nàng, lẩm bẩm nói: “Ngài không phải nói hắn là người vô tình à, vì sao hắn lại biến thành dạng này?”
Ách!
Mỗ mỗ một trận ngữ trệ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Loại sự tình này ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, ta cũng không phải là giun đũa trong bụng hắn?
Bất quá, nàng không thể không thừa nhận là, cho dù là nàng, đại trưởng lão ba đời của Hoa Vũ Lâu, cũng không nhìn ra sâu trong nội tâm Trác Phàm lại có một ngọn lửa tình nóng như thế!
Bất đắc dĩ thở dài, mỗ mỗ lắc đầu, trong lòng một trận tiếc hận.
Thật sâu liếc nhìn nàng một cái, Sở Khuynh Thành khẽ nhắm hai mắt, thì thào: “Ta liền biết, lựa chọn lúc trước của ta tại Hoa Vũ Thành là đúng!”
Không khỏi sững sờ, sau khi mỗ mỗ lại liếc nhìn nàng một cái, cũng là bất đắc dĩ gật đầu: “Có lẽ vậy...”
“Ngươi... Muốn cứu tiểu nha đầu kia sao?” Đột nhiên, một đạo thanh âm già nua truyền vào trong tai Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành bất giác sững sờ, vừa muốn đáp lời, đạo thanh âm già nua kia lại lần nữa vang lên: “Không cần lên tiếng, nếu ngươi thật sự muốn cứu tiểu nha đầu kia, đến rừng cây cách đây ngoài ba mươi dặm một lần, có lẽ còn có khả năng chuyển cơ, phải nhanh lên! Nếu không, sau một canh giờ nữa liền thật sự sẽ hết cách xoay chuyển!”
Thân thể bất giác run run, Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng đẩy mỗ mỗ ra , hướng ra phía ngoài bay đi.
Mỗ mỗ sững sờ, không hiểu nhìn sang, lại chỉ nghe được giọng nói vội vàng của Sở Khuynh Thành: “Mỗ mỗ, ta có việc gấp muốn làm, một lát nữa sẽ trở về.”
Không khỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mỗ mỗ nhíu mày, không rõ ràng cho lắm.
Hoa Vũ Lâu có chuyện gì mà nàng không biết, Sở Khuynh Thành đến tột cùng là muốn làm chuyện gì a?
Bất quá Sở Khuynh Thành đã không nói, nàng cũng liền không hỏi, nàng tin tưởng Sở Khuynh Thành có thể tự quyết định.
Sau một trận huyên náo, Trác Phàm bay khỏi thủy hình trận môn, mọi người lại tụ tới trước thổ hình Trấn Quốc Thạch. Chỗ đó, Hoàng Phủ Thanh Thiên sớm đã điểm đủ nhân mã, khoan thai ngồi chờ Trác Phàm đến.
“Đại công tử, ngươi nói xem, bẫy rập rõ ràng như vậy, tiểu tử kia có đến không? Lúc trước ta nhìn thấy quang trụ ngút trời phía thủy hình trận môn, bọn họ sẽ không cầm lấy bốn khỏa Dật Thần Đan trở về Vân Long Thành rồi đi!”
Nhìn qua hơn 10 ngàn người binh mã đang mai phục khắp nơi, U Vũ Sơn bất giác thở dài nói: “Nếu thật sự là như thế, chúng ta không có linh đan không nói, mà lần Bách gia tranh minh này cũng không thắng, xem như triệt để thua!”
Hai người còn lại nghe được cũng khẽ gật đầu.
Hoàng Phủ Thanh Thiên khẽ liếc ba người một chút, bất giác xùy cười: “Hừ, tầm nhìn hạn hẹp! Bổn công tử đã sớm nói, mục tiêu của chúng ta lần này, chỉ có Trác Phàm một người mà thôi, chuyện còn lại đều không trọng yếu. Hơn nữa, lời Lãnh tiên sinh nói, tuyệt đối sẽ không sai. Coi như người khác trở về, Trác Phàm cũng sẽ đến, chờ xem!”
Nghe được lời này, ba người bất giác liếc nhau, rồi cùng khom người lĩnh mệnh.
Tuy bọn họ không biết tình hình Trác Phàm, nhưng mọi người ở trước Trấn Quốc Thạch lại sớm đã minh bạch, Trác Phàm đang trên đường tìm đến chỗ bọn họ, không khỏi tất cả đều một mặt kính nể nhìn về phía Lãnh Vô Thường đang đứng bên phía Đế Vương Môn, thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên là do vị Thần Toán Tử này bố cục, ngay cả Ma Vương Trác Phàm luôn luôn xảo trá đều bị đùa nghịch xoay quanh, thậm chí sống không bằng chết, thực sự không hổ xưng hào Đế Quốc trí tinh a!
Lãnh Vô Thường vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng kính của mọi người, khẽ vuốt chòm râu, một mặt ngạo sắc.
Dường như giờ khắc này, ánh sáng của hắn đã che lấp được Gia Cát Trường Phong đang ở bên cạnh vậy. Bất quá Gia Cát Trường Phong cũng không tính toán, chỉ là một mặt lạnh nhạt nhìn tràng cảnh bên trong Trấn Quốc Thạch, trong mắt lóe lên tinh quang…
Sau khoảng một ngày, khi Hoàng Phủ Thanh Thiên đang khoan thai ngồi trước thổ hình Trấn Quốc Thạch nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, một tiếng lôi quang oanh minh nổ vang trên bầu trời, từng bầy chim tước kinh hoàng bay tứ tán về phía không trung. Dáng vẻ bối rối quả thực như thiên địa sắp sụp đổ vậy.
Hoàng Phủ Thanh Thiên mở mắt, nhìn về phía xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị: “Ha ha ha... Rốt cục đến, U Vũ Sơn, Lâm Toàn Phong, Nghiêm Bán Quỷ, đi xuống chuẩn bị, lần này tuyệt đối không thể lại để cho hắn chạy!”
“Vâng!” Ba người liền ôm quyền, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng tối của rừng rậm.
Sau một khắc, một tiếng oanh minh nổ vang, một đạo lôi mang nện xuống khắp nơi, lộ ra là một khuôn mặt như muốn ăn thịt người. Trong hai mắt Trác Phàm ngoại trừ vẻ khát máu thì không còn gì khác.
Hoàng Phủ Thanh Thiên thấy thế, không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì hắn biết, kế hoạch đã thành công, bất giác cười to: “Ha ha ha... Trác Phàm, bổn công tử còn cho là ngươi giống ta, có tư chất vương giả. Nhưng không nghĩ tới ngươi lại bị cảm tình liên luỵ, biến thành bộ dáng này, căn bản không xứng đáng xưng Vương!”
“Hoàng Phủ Thanh Thiên, ta muốn mạng ngươi!”
Khẽ cắn răng, Trác Phàm không trả lời, chỉ giận dữ quát lên một tiếng, rồi đột nhiên phóng về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên!
Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh, lạnh nhạt nói: “Kẻ không có tư chất vương giả, không xứng cùng bổn công tử đọ sức!”
Vừa dứt lời, liền có ba tiếng hét lớn vang lên, tựa như sơn hô hải khiếu vậy, từ bốn phương tám hướng nhất thời xông ra gần vạn người, phảng phất như muốn đem hắn hoàn toàn bao phủ.
Nhất là mấy trăm người đang xông lên ở phía trước, từng kẻ đều là cường giả Thiên Huyền cảnh, mà trong tay đều đang cầm linh binh tứ phẩm trở lên, rõ ràng là để đối phó với thân thể kim cương bất hoại của hắn.
Tròng mắt ngưng tụ, Trác Phàm không sợ chút nào, hét lớn một tiếng: “Tiểu lâu la, xéo đi cho ta!”
Nói xong, một tiếng ông ba động bỗng nhiên phát ra, một đạo ý niệm vô hình phát tán ra bốn phương tám hướng. Nhưng ngay tại lúc này, lại có một đạo vô hình ba động giống như vậy truyền đến.
Oanh, một tiếng nổ vang, hai đạo ý niệm nhất thời đụng vào nhau, tiêu tán thành hư vô.
Hoàng Phủ Thanh Thiên hơi hơi run rẩy thân thể, trong mắt lóe lên một tia kinh dị, hắn vạn lần không ngờ, luận về cường độ Nguyên Thần, hắn thế mà lại bại bởi Trác Phàm, thế nhưng hắn vẫn như cũ bảo trì vẻ mặt đạm nhiên, xùy cười một tiếng: “Hừ, có bổn công tử ở đây, ý niệm giết người của ngươi không có chút tác dụng!”
Con ngươi bất giác trừng một cái, Trác Phàm vẫn như cũ không để ý tới, đã không thể dùng nguyên thần công kích, vậy liền một đường giết qua là được!
Nghĩ như vậy, tốc độ Trác Phàm lại càng nhanh, trong nháy mắt đã chạm trán cùng đội quân vạn người kia.
Lúc này, hơn mười người ở chung quanh cùng nhau dùng linh binh đánh lên thân Trác Phàm. Lực đạo mạnh mẽ tựa như mấy chục toà núi nhỏ đang nện xuống.
Cho dù là ba người U Vũ Sơn ở phía xa nhìn thấy, cũng âm thầm kinh hãi.
Thế công mạnh mẽ như vậy, một kích do mười mấy tên cường giả Thiên Huyền liên thủ, liền xem như cường giả Thần Chiếu, dưới tình huống không dùng nguyên thần công kích, cũng sẽ trong khoảnh khắc bị nện thành thịt nát a!
Trác Phàm này lại ngốc nghếch xông tới như thế, quả thực là chết chắc!
Trong đầu những người đang đứng trước Trấn Quốc Thạch cũng xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hiện tại bọn hắn mới hiểu được, cái gì gọi là trấn định mãnh thú so phát cuồng mãnh thú đáng sợ hơn nhiều lắm.
Một khi Trác Phàm mất đi năng lực suy tính, coi như có lợi hại hơn nữa, cũng không ngăn nổi nhiều người cùng vây công như vậy a!
Bọn Lạc Vân Thường nhìn lấy tình cảnh này, cũng vô cùng lo lắng.
Thế nhưng, tràng cảnh xuất hiện sau đó một khắc lại làm cho tất cả mọi người, bao gồm cả người của Đế Vương Môn đều hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người!
“Lão tử không phải đã nói, tiểu lâu la, đều cút ngay cho ta!”
Một tiếng gầm thét bỗng nhiên gào rú mà ra, tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, toàn thân nổi lên tử sắc lôi mang, trong ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người, dùng Lôi Vân Dực xoay chung quanh một vòng.
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên cao thủ Thiên Huyền nhất thời bị chặt đứt ngang, linh binh trong tay bọn họ thậm chí còn chưa phát ra tiếng kim loại giao kích đã cùng bọn họ đứt thành hai đoạn!
Trên Lôi Vân Dực quấn đầy tử sắc lôi mang, nhất thời trở thành đại sát khí mạnh nhất nơi này …