Chương 261: Vạn chúng chú mục

Chương 261: Vạn chúng chú mục

"Mau nhìn, người U Minh Cốc đến!"

Đột nhiên, khán đài vang quát, mọi người ào ào quay đầu nhìn, thấy U Vạn Sơn mang theo một đám trưởng lão, sắc mặt âm trầm đi đến vị trí tối cao, bên cạnh hắn là U Vũ Sơn, sau nữa là đám trẻ tuổi đệ tử quyết chiến cuối cùng.

Nhưng bởi vì nơi này là nơi nhị tam lưu gia tộc chém giết để lấy được quyền tham gia quyết chiến cuối cùng, thường ngày đừng nói là ngự hạ thất gia, cho dù là nhất lưu gia tộc sẽ không chú ý, cho nên không thiết trí ghế khách quý!

Nhưng bây giờ, ngự hạ thất gia, U Minh Cốc thế mà lại đột nhiên xuất hiện, còn thẳng thắn khảng khái ngồi đó, tuy xung quanh không có mấy ai, nhưng đã coi là bọn họ đang ngồi ngang với đám gia tộc nhị tam lưu.

Chuyện không có thân phận như thế, bọn họ sao lại chấp nhận được?

Chẳng lẽ, bọn họ muốn chơi vui với dân, hay là có nhân vật nào đáng chú ý sắp xuất hiện? Nếu như là cái sau, đến tột cùng là ai có năng lực khiến toàn bộ U Minh Cốc coi trọng?

Nam tử quái dị Tôn gia nhìn về phía U Vạn Sơn cao cao tại thượng, lộ ra nụ cười bệnh trạng: "Thấy không, U cốc chủ thế mà tự mình đến xem gia tộc bọn ta chiến đấu, điều này nói rõ, U Minh Cốc coi trọng chúng ta cỡ nào!"

"Không sai, chúng ta không như đám phản đồ Tiết gia, trong lòng cốc chủ, chúng ta chính là tâm phúc!" Nữ tử quái dị bên cạnh một bộ bệnh trạng nói.

Mọi người Tiết gia nhìn ngó một hồi, vô cùng nghi hoặc đối với hành động của U Minh Cốc. U Minh Cốc thật chẳng lẽ là vì trợ uy Tôn gia mà đến, nhưng có U Minh Cốc quan tâm gia tộc phụ thuộc như vậy từ khi nào thế?

Chỉ có Tạ Thiên Dương khinh thường bĩu môi, mắt trợn trắng nói: "Hai tên tự luyến, U Vạn Sơn lấy đâu ra thời gian đi để ý hai tên quái thai các ngươi!"

"Ngươi nói cái gì? U cốc chủ không phải tới vì chúng ta, còn có thể tới vì ai? Chỗ này chỉ có chúng ta là gia tộc phụ thuộc U Minh Cốc xuất chiến!" Nữ nhân kia quýnh lên, khàn cả giọng hét to.

Tạ Thiên Dương lại không quan trọng nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến!

Trong mắt Ngự hạ thất gia chỉ có lẫn nhau, sao có thể để đám con kiến hôi các ngươi vào mắt? Lại còn gia chủ tự mình đến trợ uy cho các ngươi, nằm mơ đi!

Đúng lúc này, lại một tiếng kinh dị vang lên, lại một đội nhân mã xuất hiện.

Không như đám người U Minh Cốc toàn thân sát khí, những người này đều là nữ tử mang khăn che mặt.

Không sai, chính là Hoa Vũ Lâu đến!

Người cầm đầu là mỗ mỗ Sở Bích Quân, Sở Khuynh Thành qua một ngày điều dưỡng, thương thế đã tốt hơn phân nửa. Phía sau nữa thì là một đám lâu chủ, còn có đệ tử tham gia quyết chiến!

Còn có Tiếu Đan Đan, vừa vào diễn võ trường liền nhìn ngó chung quanh, ánh mắt lo lắng!

"Hắc hắc hắc. . . Lại tới một vị, lần này tiểu tử kia phiền chết rồi!" Tạ Thiên Dương cười trộm, chủ nhà họ Đổng lại lập tức vỗ lồng ngực, đầy ngạo khí cười to nói: "Ha ha ha. . . Không ngờ chư vị lâu chủ cũng đến trợ uy cho chúng ta, Đổng gia chúng ta thật là thụ sủng nhược kinh a, mặc dù nói Đổng gia chúng ta là tâm phúc Hoa Vũ Lâu, nhưng mà đãi ngộ bực này, ha ha ha. . ."

Nói còn chưa dứt lời, chủ nhà họ Đổng đã cười đến không ngậm miệng được, khiến cả Tiết gia ước ao ghen tị một trận.

Chỉ có Tạ Thiên Dương ai thán trong lòng!

Aiz, xem ra tự luyến người không chỉ có hai tên thần kinh kia, người bình thường cũng chẳng khác gì! Các ngươi có tài đức gì, làm sao lại coi là, ngự hạ thất gia đến vì các ngươi?

Nhưng hắn mới nghĩ đến đây, lại một tràng thốt lên vang vọng giữa khán đài. Cùng lúc đó, hai mắt mọi người Tiết gia liền trở nên kích động.

Không sai, lần này là phủ chủ Kiếm Hầu Phủ, Tạ Khiếu Phong, bên cạnh là Tạ Thiên Thương cùng một đám trưởng lão đến!

Ông tổ nhà họ Tiết, Tiết Định Thiên bình phục tâm tình, quay đầu nhìn về phía chủ nhà họ Đổng nói: "Ha ha ha. . . Đổng gia chủ, xem ra Kiếm Hầu Phủ cũng không phải không coi trọng Tiết gia chúng ta. . ."

"Chờ chút, Tiết gia gia!" Tạ Thiên Dương vội vã cắt lời, rốt cuộc không nhẫn được: "Các vị, tuy ta biết những lời ta nói sau đây có thể sẽ đả kích đến các ngươi, nhưng mà, các ngươi có thể bình tĩnh suy nghĩ một chú hay không? Những gia chủ kia vừa đến liền chẳng thèm ngó ngàng đến các ngươi, làm sao có thể vì các ngươi mà đến?"

Mọi người nghe vậy thì không khỏi khẽ giật mình, suy nghĩ tràng cảnh lúc trước, hình như đúng vậy!

Nhưng không vì bọn họ mà đến, vậy thì là vì người nào đến? Nơi này, chỉ có bọn họ là gia tộc phụ thuộc bảy nhà đang chiến đấu a!

Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong mắt ngự hạ thất gia, trừ lẫn nhau, thì có ai đáng để coi trọng! Trong nhị tam lưu gia tộc, có thể khiến bọn họ coi trọng, trừ tiểu tử kia, còn có thể là ai?

Thế rồi, Tiềm Long Các, Dược Vương Điện, Khoái Hoạt Lâm cũng lần lượt tới.

Tại trận doanh của Khoái Hoạt Lâm, Lâm Toàn Phong qua một đêm trị liệu, thương thế đã không còn đáng ngại, chỉ là sắc mặt còn tái nhợt, một chân thì mất! Mọi người thấy vậy, không khỏi kinh hãi, đây là Xuyên Lâm Dực Long sao? Sao lại mất một chân?

Chỉ có số ít người biết, Xuyên Lâm Dực Long hôm qua chọc tới Trùng Thiên Ma Long, bị Ma Long cứ thế mà xé mất một chân, mới biến thành bộ dáng lúc này!

Sau cùng, gia tộc khiến tất cả mọi người cực kì chấn kinh xuất hiện.

Đứng đầu bảy nhà, Đế Vương Môn!

Người cầm đầu là môn chủ Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Thiên Nguyên, bên trái hắn là đại quản gia Đế Vương Môn, Thần Toán Tử, Lãnh Vô Thường; bên phải thì là con trai trưởng của hắn, Chấn Thiên Đế Vương Long, Hoàng Phủ Thanh Thiên. Phía sau bọn họ, là một đám trưởng lão Thiên Huyền cảnh, khoảng chừng hơn ba mươi người!

Chiến trận cường hãn đến mức làm cho người giận sôi. Cho dù là sáu nhà còn lại, cũng phải kiêng dè rung động!

Đế Vương Môn, quả nhiên không thể coi thường, một nhà đỉnh sáu nhà a!

Khó trách lại có dã tâm một mình nuốt bảy nhà, có loại thực lực này, không có ý nghĩ thế này mới là lãng phí a!

Hoàng Phủ Thiên Nguyên bước đến vị trí giữa toàn trường, khí thế cường đại làm cho tất cả mọi người cách 100 trượng đã khí tức trì trệ, ào ào lui lại.

Đến khi Đế Vương Môn đi vào khán đài trên cùng rồi ngồi xuống, cỗ khí thế này mới chậm rãi tiêu tan, nhưng người chung quanh sớm đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bị dọa đến sợ đến vỡ mật!

Đến tận đây, ba gia tộc vừa còn tự luyến mới bừng tỉnh. Ngự hạ thất gia đều đến đông đủ, khẳng định không phải vì bọn họ mà đến a!

Aiz, thế mà vừa rồi còn khoe khoang đủ điều, nói lớn không biết ngượng như thế, bây giờ suy nghĩ lại, thật sự là xấu hổ muốn chết mà!

Hai nhà Tiết, Đổng liếc nhìn nhau, đều đỏ bừng mặt! Cho dù là hai tên quái thai Tôn gia, bị hai nhà này liếc mắt nhìn, sắc mặt cũng phải cứng ngắc!

Rồi bọn họ bắt đầu thấy kỳ quái, đến tột cùng là ai, có thể khiến cả bảy nhà đều tụ tập lại?

Trên diễn võ đài, bị nhiều cao thủ từ bảy nhà rất nhìn chằm chằm, vị cường giả Thiên Huyền chủ trì kia bị dọa đến đầu đầy mồ hôi lạnh, tay cầm bảng danh sách đều đang run rẩy.

Trước kia, lấy thực lực Thiên Huyền cảnh của hắn, hắn là mạnh nhất, Nhưng bây giờ, hắn lại là yếu nhất!

Có điều rất nhanh, hắn cưỡng ép để mình trấn định lại, hét lớn: "Trận tiếp theo, Thanh Phong Thành, Vạn gia, đối chiến Phong Lâm Thành, Lạc gia!"

Vừa dứt lời, mọi người nhìn về phía tràng khẩu tối như mực vào, rốt cục đến phiên đại hắc mã lần này, Lạc gia!

Nhưng, phàm là người quan chiến những trận Lạc gia giành lấy hai mươi vị trí đầu đều biết, Lạc gia tuy mạnh, nhưng càng đến sau càng nỏ mạnh hết đà. Lần trước đối chiến, đã rất gượng ép mới vượt qua được.

Lần này, đối chiến Vạn gia, chính là tồn tại đỉnh phong trong nhị lưu thế gia, thậm chí trong gia tộc đã ra ba tên Thiên Huyền tuổi còn trẻ, gia tộc này đang cố ép thẳng tới nhất lưu.

Cho nên mọi người tuy chờ mong biểu hiện của Lạc gia, nhưng không có bao nhiêu niềm tin Lạc gia có thể thắng được!

Trong trăm ngàn ánh mắt chăm chú, Lạc Vân Hải chống song quải, được tỷ tỷ Lạc Vân Thường nâng đỡ, chậm rãi đi vào diễn võ trường.

Thấy tình cảnh này, mọi người đầu tiên là giật mình, ngay sau đó chính là lắc đầu.

Biểu hiện của Lạc Vân Hải, bọn họ đều thấy, đây chính là thiếu niên anh hùng! Có thể nói, một trong Ngũ Hổ Thiên Vũ, Lạc Vân Hải là chiến lực không thể thiếu của đội ngũ Lạc gia.

Nhưng bây giờ, hắn lại thụ thương một cách kỳ lạ, như vậy, tình thế Lạc gia càng không thể lạc quan.

20 người của Vạn gia sớm đứng trên diễn võ đài thì cười lạnh, như thể đã nắm chắc thắng lợi trong tay!

Nhưng ngay sau đó, bọn chúng không cười nổi nữa, vì thân ảnh đi sau hai tỷ đệ Lạc Vân Thường vừa xuất hiện, tất cả cường giả ngự hạ thất gia liền nóng lòng như muốn đứng hết lên.

Đế Vương Môn, U Minh Cốc, mấy đại gia tộc có thù với Trác Phàm, còn phóng xuất ra khí thế cường hãn, làm cho người chung quanh hoảng sợ một trận.

Lúc này, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai người mà bảy nhà chờ đợi là hắn!

Trác Phàm khoan thai bước đi, trong đôi mắt lạnh nhạt hiện ra ánh sáng thâm thúy, dường như vạn vật đều không có gì nằm trong mắt!

Cha con Tiết Định Thiên cùng Tiết Vạn Long liếc nhìn nhau, đầy mắt kinh hãi. Bọn họ làm sao không được, thiếu niên kỳ dị mà bọn họ gặp tại Vạn Thú sơn mạch, lại xuất hiện chỗ này!

"Trùng. . . Trùng Thiên Ma Long!"

Đúng lúc này, trên khán đài, không biết người nào hoảng sợ quát to một tiếng, mọi người giật mình, lần nữa chăm chú để mắt tới Trác Phàm, ánh mắt hưng phấn!

Hắn là chiến lực mạnh nhất Lạc gia, kẻ sánh vai với lục long nhất phượng,Trùng Thiên Ma Long?

Nói như vậy, lần này gia tộc chiến đáng xem rồi!

Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người trở nên cực kì hưng phấn, lòng đầy chờ mong. . .