Chương 260: Chúng ta phải giết Trác Phàm

Chương 260: Chúng ta phải giết Trác Phàm

Ngày thứ hai, diễn võ trường Vân Long Thành bộc phát lên từng loạt tiếng hoan hô sôi động!

Chính trong diễn võ đài, chung quanh đã nằm vật xuống một mảnh người hoặc thương tổn hoặc chết, chỉ có hai thanh niên anh tuấn đứng thẳng tắp, thở hồng hộc nhìn đây hết thảy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

"Gia tộc chiến thắng, Kiếm Nguyệt thành, Tiết gia, lọt vào quyết chiến bách gia tranh minh!" Một cường giả Thiên Huyền cảnh đáp xuống diễn võ đài, chỉ vào hai tên thanh niên, hét lớn.

Chung quanh lần nữa vang lên một trận tiếng vỗ tay sôi động, hai người cũng cao hứng bừng bừng, trong lòng kích động vạn phần. Tiếp đó thì vội vàng chạy xuống đài đi, cùng người nhà chia sẻ sự vui sướng!

"Đại ca, nhị ca, chúc mừng các ngươi!" Tiết Ngưng Hương vui mừng nói

Hai người này chính là con trai trưởng Tiết Cương, cùng Tiết gia con thứ Tiết Lâm Tiết gia. Từ sau chiến dịch Thanh Minh Thành, bọn họ liền được Tạ Thiên Dương cứu, trở thành gia tộc phụ thuộc Kiếm Hầu Phủ!

Lần này, cũng dùng thân phận này, tham gia bách gia tranh minh!

"Cương nhi, Lâm nhi, các ngươi biểu hiện không tệ, các ngươi có thể cùng cùng thiếu gia Kiếm Hầu Phủ các tham chiến rồi!" Gia chủ Tiết giam Tiết Vạn Long đi tới, hãnh diện cười lớn nói: "Nhớ kỹ, không được để Tiết gia chúng ta mất mặt, phải bảo vệ hai vị công tử cho tốt!"

Ông tổ nhà họ Tiết Tiết Định Thiên, một bên cũng liên tục gật đầu.

Bởi vì quan hệ với Tạ Thiên Dương, Tiết gia được Kiếm Hầu Phủ che chở rất kỹ càng, để trong lòng bọn họ mười phần khó có thể bình an, muốn vì Kiếm Hầu Phủ làm chút gì đó! Lần này có thể may mắn tham gia bách gia tranh minh, chính là cơ hội báo đáp.

Tiết Cương cùng Tiết Lâm cùng nhau gật đầu, trong mắt cũng tràn ngập chiến ý.

Tạ Thiên Dương đi theo bên cạnh Tiết Ngưng Hương, đến nơi này, lại một mực lắc đầu thở dài: "Aiz, bá phụ, ngài tội gì để hai vị đại ca tham gia chiến đấu máu tanh như thế? Nói thực ra, lần chiến đấu này nhất định thảm liệt chưa từng có, ta thật sợ hai vị đại ca. . ."

"Nhị công tử không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, nhiều năm như vậy, được Kiếm Hầu Phủ chiếu cố, nhưng không thể báo đáp, Tiết gia ta thật sự khó có thể bình an, mong nhị công tử cho chúng ta cơ hội!" Tiết Vạn Long ôm quyền, nghiêm túc nói.

Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài!

Đúng lúc này, vị Thiên Huyền cảnh kia tiếp tục tuyên bố: "Trận tiếp theo, Hoa Vũ Thành, Đổng gia, Thiên Lan thành, Dư gia!"

Vừa dứt lời, hai thân ảnh quen thuộc mang theo một phiếu gia tộc đi lên diễn võ đài. Tạ Thiên Dương kinh ngạc nói: "Nguyên lai là hai người bọn họ!"

"A, đây không phải là Đổng đại ca cùng Uyển Nhi tỷ tỷ à, ngươi cũng biết họ sao?" Tiết Ngưng Hương sững sờ nói.

Tạ Thiên Dương nghi ngờ nhìn nàng: "Ngưng Nhi, nàng biết bọn họ sao?"

"Hoa Vũ Lâu cùng Kiếm Hầu Phủ không phải kết minh à, lúc chúng ta liên lạc hai nhà, từng có tiếp xúc với bọn họ! Đổng đại ca mặc dù không đứng đắn, nhưng Uyển Nhi tỷ tỷ là người rất tốt!" Ngưng Nhi cười nhẹ: "Vậy sao ngươi lại biết bọn họ? Con cháu thất thế gia, hẳn là rất ít biết đệ tử gia tộc nhị lưu mà!"

"Há, biết nhau tại Hoa Vũ Thành, mà lại nghe nói Đổng Hiểu Uyển cùng tiểu tử kia, còn có gì đó :v!" Tạ Thiên Dương báo cáo!

Tiết Ngưng Hương nghe vậy, không khỏi nao nao, thật sâu nhìn trên đài Đổng Hiểu Uyển, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, thì thào lên tiếng: "Khó trách, mỗi lần nói đến người trong lòng nàng, nàng đều lắc đầu không nói, chẳng lẽ. . ."

Không sai, Đổng gia trên đài, chính là hai huynh muội Đổng Thiên Bá cùng Đổng Hiểu Uyển.

Bởi vì từng kết giao với Trác Phàm tại Hoa Vũ Thành, nên quen biết được các vị lâu chủ Hoa Vũ Lâu. Sau đó Đổng gia này phát đạt, một bước lên mây, chẳng những ngoại lệ trở thành gia tộc phụ thuộc Hoa Vũ Lâu, còn chuyển nhập vào sống trong Hoa Vũ Thành.

Đổng gia lão gia tử cảm động khoogn thôi, cực lực đòi gặp vị quý nhân đã mang cho Đổng gia vận khí như thế! Đương nhiên, chuyện này gần như không thể, Trác Phàm bận rộn như vậy, không phải tới phía Đông phóng hỏa, cũng là đi phía Tây giết người, nào có thời gian rỗi đi gặp hắn?

Mà Đổng Thiên Bá dưới sự trợ giúp của Hoa Vũ Lâu, đã đột phá Thiên Huyền cảnh, lúc này uy phong lẫm liệt lên đài diễn võ, nửa canh giờ sau, đã đánh ngã toàn bộ đối thủ, mang vinh quang trở về bên cạnh mọi người!

"Tạ công tử, Tiết gia gia, Tiết bá phụ, hai vị Tiết huynh từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!" Đổng Thiên Bá đến trước mặt mọi người, xuân phong đắc ý ôm quyền, Đổng Hiểu Uyển cũng yêu kiều hạ bái, cười gật đầu. Mọi người gật đầu đáp lễ, Tiết Cương còn nhìn Đổng Hiểu Uyể, ánh mắt có ý khác!

"Tiết huynh, đã lâu không gặp, không ngờ hai nhà chúng ta đều được tiến vào quyết chiến cuối cùng, xem ra hậu bối chúng ta phải kề vai chiến đấu a, ha ha ha. . ." Lúc này, một lão béo thân hình phúc hậu, chậm rãi đi tới.

Đổng Thiên Bá cùng Đổng Hiểu Uyển thấy, vội vàng bái chào: "Phụ thân!"

Người này, chính là chủ nhà họ Đổng!

Đợi đến mọi người tụ tập chú ý đủ, Đổng gia chủ chỉ Tiết Cương nói: "Lệnh công tử thật sự là nhất biểu nhân tài a, chẳng biết đã có hôn chưa?"

"Chuyện này, khuyển tử chưa có!" Tiết Định Thiên cười nói.

Chủ nhà họ Đổng gật đầu, chỉ Đổng Hiểu Uyển cười nói: "Trùng hợp như vậy, tiểu nữ nhà ta cũng chưa phối hôn. Lão phu thấy hai nhà môn đăng hộ đối như thế, không bằng. . ."

"Cha!" Đổng Hiểu Uyển lườm hắn, sắc mặt u buồn, 100 lần không tình nguyện.

Tiết Ngưng Hương nhìn Đổng Hiểu Uyển, dường như nhìn thấy hình bóng mình, bất giác cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng hai người các nàng, đã sớm bị người kia xâm chiếm, nào có thể dung hạ được người khác?

Đúng lúc này, cường giả Thiên Huyền kia lần nữa tuyên bố: "Trận gia tộc chiến tiếp theo, Nhạc Dương thành, Hồng gia, đối chiến Thanh Minh Thành, Tôn gia!"

Nghe vậy, mọi người Tiết gia bất giác cùng ngước mắt nhìn lên đài. Thanh Minh Thành đã từng là nhà của bọn họ, thuộc về U Minh Cốc quản hạt. Từ khi bọn họ mưu phản U Minh Cốc, Thanh Minh Thành liền do Tôn gia chưởng quản.

Tôn gia chỉ phái một nam một nữ, bên đối phương lại khoảng chừng hơn năm mươi người, đều là tu vi Đoán Cốt cảnh. Hai người dẫn đầu là Thiên Huyền cảnh! Đội hình như vậy, trong hàng ngũ gia tộc nhị lưu đã là thượng giai!

Tôn gia chỉ có hai người, nhưng hai người này lại khá quỷ dị, thậm chí tròng mắt đều nổi lên huyết hồng. Bộ dáng nửa người nửa quỷ, thậm chí có thể nói, đã không phải người không phải quỷ, không phân biệt ra diện mạo.

Bọn họ cực kỳ âm u đáng sợ, giống như ác quỷ xông ra từ trong Địa ngục tu la! Còn tu vi, bọn họ chỉ là Đoán Cốt đỉnh phong mà thôi!

"Hắc hắc hắc. . . Hai tên Đoán Cốt đỉnh phong muốn khiêu chiến 50 người chúng ta, quả thực là không biết sống chết!" Người thanh niên dẫn đầu cười tà một tiếng, chỉ một nam một nữ này nói: "Xem bộ dáng hai tên quỷ các ngươi, không còn lưu luyến thế gian, chán sống rồi sao, haha. . ."

Lời vừa nói ra, mọi người sau lưng cũng cười to theo.

Đúng lúc này, nam nhân kia chợt có dị động, một trận hắc khí lượn lờ, trong nháy mắt đến trước người hắn. Ngay tức khác, chri thấy một cột máu mãnh liệt bắn ra, người cầm đầu Hồng gia trừng mắt, không thể tin ngã xuống, trong mắt đều là vẻ mê mang!

Có lẽ hắn đang cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn lại bị một tu giả Đoán Cốt cảnh, một chiêu giết chết!

Tất cả mọi người cũng kinh hãi nhìn hai ngời kia. Tiếng cười trong trận doanh Hồng gia lập tức im bặt, ánh mắt nhìn về phía hai người, tràn đầy vẻ không thể tin được.

Thủ lĩnh là Thiên Huyền cảnh, sao có thể sẽ dễ dàng bị một chiêu đánh giết như vậy?

Nha Nha phi, nhất định là đánh lén!

Sau đó, Thiên huyền cảnh còn lại hô to một tiếng, hơn năm mươi người Hồng gia cùng nhau lao về phía hai người, giống như một dòng lũ lớn muốn bao phủ bọn họ. Nhưng hai người kia lại tà dị cười một tiếng, nhất thời hóa thành hai cỗ hắc khí bao quanh mọi người!

Kết quả là, một trận đại đồ sát bắt đầu. Đã là đồ sát, đương nhiên phải là đồ sát cả mộ mảng người, chính là hai người kia điên cuồng đồ sát 50 tên cao thủ!

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu gào không dứt bên tai, tất cả mọi người đã nhìn đến ngây ngốc. Một phút sau, giữa sân chỉ còn lại hai người kia, tất cả mọi người đều là đã không còn khí tức, đều là bị xé toạc cổ họng mà chết!

Mặt đất chỉ có vô số dòng máu đỏ, cùng những thi thể chết không nhắm mắt, cho thấy trận đại chiến kia thảm liệt đến cỡ nào!

Tiết Ngưng Hương bị dọa đến che mắtlalij, Tạ Thiên Dương thì cau mày. Hai người này đến cùng có lai lịch gì, xuất thủ lại tàn nhẫn như thế?

Đúng lúc này, nữ nhân trên đài kia nghiêng đầu lại, tay chỉ Tiết gia, lộ ra nụ cười quỷ dị: "Phản đồ U Minh Cốc, đến quyết chiến sau cùng, chúng ta nhất định đuổi tận giết tuyệt các ngươi, một tên cũng không để lại, thanh lý môn hộ cho U Minh Cốc! Các ngươi. . . cứ chờ xem, khặc khặc khặc. . ."

Mọi người Tiết gia không khỏi run lên, sắc mặt tất cả đều ngưng trọng! Hai người kia thật sự là quá quỷ dị, đừng nói mấy tiểu bối như Tiết Cương, Tiết Ngưng Hương, chính là Tiết Vạn Long cùng Tiết Định Thiên đều có cảm giác rùng mình!

Tạ Thiên Dương bước lên trước Tiết Ngưng Hương, hét lớn: "Xuất khẩu cuồng ngôn, các ngươi dám động vào Tiết gia thử xem?"

"Nhị công tử Tạ gia, các ngươi phải để gia chủ của chúng ta đối phó, chúng ta chỉ đối phó Tiết gia!" Nữ tử kia tà dị nói! Nàng nghiên đầu như bị quỷ nhập, động tác lại máy móc một cách khó hiểu, sự điên cuồng ấy, càng để người ta run sợ!

Lúc này, nam tử kia quay đầu về phía nàng nói: "Tiết gia chỉ là mục tiêu thứ hai của chúng ta, mục tiêu hàng đầu, là Lạc gia!"

"Cái gì, các ngươi muốn đối phó Lạc gia?" Tiết Ngưng Hương quýnh lên, lo lắng nói.

Tạ Thiên Dương nghe thế liền thở dài ra một hơi. Nếu là mấy ngày trước, xuất hiện hai tên quái thai muốn đối phó Lạc gia, đoán chừng hắn còn phải lo lắng.

Bây giờ, Lạc gia có người bảo bọc, Đại Ma Vương Trác Phàm trở về rồi!

Hai tên ác ma này, so với Trác Phàm, quả thực chính là tiểu vu gặp đại vu. Hiện tại bọn họ đi tìm Lạc gia gây chuyện, thật sự chẳng khác gì muốn chết!

Còn nam nhân kia, thấy Tiết Ngưng Hương lo lắng như thế, lại có cảm giác hưng phấn, nhếch miệng cười tà nói: "Không sai, chúng ta chính là muốn tìm Lạc gia, giết sạch tất cả bọn chúng! Riêng là quản gia Trác Phàm, càng phải để hắn chết không toàn thây!"

Nghe thế, trái tim tiểu nữ thuần khiết của Tiết Ngưng Hương liền nhảy lên đến cuống họng, lo lắng cho Trác Phàm.

Trác đại ca, có hai tên bại hoại muốn tìm huynh!

Tạ Thiên Dương suyt nữa không nhịn được mà bật cười, huynh đệ à, ngươi biết Trác Phàm sao, ngươi biết được mấy điều về hắn, ngươi biết hắn là ai, ngươi từng thấy hắn xuất thủ chưa? Ngươi có tài đức gì, thế mà dám nói lớn mà không biết ngượng như thế? Chuyện ngu ngốc như thế ai mà tin được?

Rồi nhìn lại bộ dáng lo lắng của Tiết Ngưng Hương, Tạ Thiên Dương lại thở dài mặt, trong lòng thầm nghĩ, chỉ ngoại trừ Ngưng Nhi!

Nàng không phải ngốc, nàng là thiện lương. . .