Chương 258: Mời nhập quân
Về sau, Độc Cô Chiến Thiên cho một đám binh lính đỡ những người trọng thương về soái phủ cứu chữa. Chỉ là, có một thứ mà tất cả mọi người không nhìn thấy, một bóng người gầy trơ cả xương, từ xa xa nhìn bọn họ dần dần biến mất.
Đại quản gia Đế Vương Môn, Thần Toán Tử, Lãnh Vô Thường!
Thật sâu nhìn về phía Trác Phàm, Lãnh Vô Thường vê chòm râu, trong mắt rạng rỡ tinh quang: "Tiểu tử này, cũng không phải vô tình như trong tưởng tượng a. . ."
Sau ba canh giờ, trong Đại Nguyên Soái phủ lâm thời, một đám người bị thương được an bài đến một gian đại phòng cứu chữa. Lạc Vân Thường cùng Ngưng Nhi là hai người duy nhất không bị thương tổn, thì tạm thời đảm đương việc chăm sóc bọn họ. Mà Trác Phàm thì nằm một chỗ, không nhúc nhích, ba nhà đồng minh từng người biểu thị thăm hỏi cảm tạ!
"Vất vả, vất vả rồi, cảm tạ các ngươi. Nếu không có các ngươi cản trở đám cháu trai kia, Lạc gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn mất!" Trác Phàm đáp lại từng người.
Long Quỳ cùng Long Kiệt nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ phức tạp.
Năm năm trôi qua, hai người bọn họ vất vả tu luyện, chỉ là muốn bắt kịp tốc độ quái vật này. Nhưng không ngờ, lần nữa gặp mặt, phát hiện chênh lệch chẳng những không thu nhỏ, ngược lại lớn hơn. Tuy nói tên này còn rất vô sỉ dừng lại tại Đoán Cốt cảnh, nhưng thực lực của hắn, chỗ nào giống tu giả Đoán Cốt cảnh?
Long Hành Vân thì là lần đầu tiên gặp nhân vật truyền kỳ này, sắc mặt bất giác kích động, thở dài lên tiếng: "Trác huynh, trước kia ta không hiểu ý phụ thân ta, giờ cuối cùng cũng hiểu rồi. Gặp ngươi, ta mới biết được trước kia ta đã lãng phí quá nhiều thời gian!"
"Aiz, người không phong lưu uổng thiếu niên, người trẻ tuổi tận hưởng lạc thú trước mắt mới phải, dù sao còn có rất nhiều thời gian có thể hoang phế a, ha ha ha. . . Đừng để ý như vậy!" Trác Phàm vỗ vỗ lưng hắn, cười to lên.
Tạ Thiên Thương nhìn Trác Phàm, ánh mắt sáng rực thiêu đốt, tràn đầy đấu chí, dường như hận không thể hiện lập tức đứng dậy làm một trận với hắn: "Trác Phàm, đợi sau khi thương thế ta lành, đọ sức một phen hong?"
Trác Phàm mê mang nháy mắt mấy cái, khó hiểu hỏi: "Chúng ta vừa mới gặp mặt phải không, trước kia ta có đắc tội ngươi sao, vì sao muốn đánh với ta?"
"Này, ngươi đừng để ý đến hắn, đại ca ta là võ si, cứ thấy cao thủ liền muốn đánh!" Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ bĩu môi.
Trác Phàm gật đầu, nguyên lai là võ si, giống như Lệ lão! Về sau phải cách xa hắn mới được, hắn đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi mà mỗi ngày bồi võ si so chiêu!
Sau đó, Trác Phàm giữ im lặng, trực tiếp đi qua hắn.
"Chờ đã, chờ đã, ngươi còn chưa đáp ứng ta. . ." Tạ Thiên Thương quýnh lên, thật hận không thể thể nhảy dựng lên, cùng Trác Phàm đại chiến ba trăm hiệp! Trác Phàm lại căn bản không để ý hắn, võ si, cơ bản không khác người điên!
Động thủ với hắn, không có chút ý nghĩa nào, thuần túy là lãng phí thời gian!
Cứ như vậy, trong ánh mắt u oán của Tạ Thiên Thương, Trác Phàm đi đến bên cạnh đệ đệ hắn, gõ gõ đầu hắn cười nói: "Tạ huynh, lần này cũng rất ra sức a. Không cần phải nói, nhất định là vì Ngưng Nhi. Ta không tin, ngươi sẽ vì đại tiểu thư nhà chúng ta mà liều mạng như vậy!"
"Nói nhảm, mệnh ta, chỉ thuộc về Ngưng Nhi!" Tạ Thiên Dương trợn mắt, thẳng thắn nói, còn Tiết Ngưng Hương đứng cách đó không xa thì gương mặt đỏ bừng một trận, hung tợn trừng hắn..
Trác Phàm yên lặng cười cười, cũng không thèm để ý!
Tạ Thiên Dương lại chợt thật sâu nhìn hắn, thì thào lên tiếng, dường như còn có vẻ sầu lo: "Trác Phàm, mỗi lần ngươi xuất hiện đều phải phong cách như vậy sao? Ngưng Nhi nhà ta sắp bị ngươi mê chết rồi, ngươi làm thế thì ngày sau ta còn sống thế nào?"
Trác Phàm bất giác run run, sau đó liền trầm mặc không nói.
Tuy Tạ Thiên Dương nói câu này nửa đùa nửa thật, nhưng sự lo lắng trong đó, Trác Phàm sao có thể nghe không hiểu? Có lẽ tiếp tục như vậy nữa, quan hệ ba người bọn họ càng thêm phức tạp, thậm chí quyết liệt!
Suy nghĩ một chút, Trác Phàm thở dài một hơi, cười nói: "Xin lỗi, lão tử trời sinh như thế, ta không trang bức thì ai trang bức? Dưỡng thương cho tốt đi!"
Tạ Thiên Dương cười khổ một tiếng, trong lòng minh bạch, Trác Phàm cũng do dự, còn chưa quyết định giữa việc, đến cùng là lui ra, hay là tấn công! Tuy hắn một mực tự xưng là người vô tình, nhưng dưới sự thay đổi một cách vô tri vô giác, hai chữ cảm tình, ai có thể không dính vào?
Một đường cảm ơn tất cả những người đã giúp Lạc gia, bao quát tứ hổ, hắn cũng nhất nhất nắm tay lấy lòng. Ánh mắt tứ hổ nhìn hắn lại luôn mang theo địch ý, Trác Phàm chỉ có thể coi như không thấy!
Đến khi hắn nhìn quanh, thấy còn một giường bệnh nữa, nhưng khi thấy người nằm trên đó, liền quay phắt đầu, rón rén muốn rời khỏi!
"Đứng lại!" Một giọng nữ thanh lệ vang lên, Sở Khuynh Thành tràn đầy u oán nói: "Ngươi. . . không có gì muốn nói với ta sao?"
Hai vị lâu chủ Thanh Hoa Mẫu Đơn cũng hung tợn nhìn hắn, chẳng khác nào nhìn một tên nam nhân phụ lòng bỏ rơi vợ con!
"Ách, cảm tạ Hoa Vũ Lâu đã viện thủ Lạc ta gia. . ."
"Ta muốn không phải nghe lời này, ngươi hẳn phải biết!" KHông đợi hắn nói hết, Sở Khuynh Thành lạnh lùng ngừng lời hắn: "Ta chỉ muốn biết, năm đó trước khi rời Hoa Vũ Thành, ngươi vì sao ngay cả một lần cuối, cũng không chịu gặp ta?"
Trác Phàm trầm mặc không nói, chốc lát, mới đạm mạc lên tiếng: "Kẻ nên giết đã giết, thứ nên lấy đã lấy, mục đích đã đạt, còn có gì để lưu luyến!"
"Thật không còn gì lưu luyến sao?" Sở Khuynh Thành sững sờ hỏi.
Trác Phàm cắn môi cúi đầu, trầm mặc không nói, không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc này, một tiếng cười lại đột nhiên vang lên: "Trác quản gia, lão nguyên soái triệu ngươi đến, nơi này để ta chăm sóc đi!" Lạc Vân Thường cười nói tự nhiên đi tới. Trác Phàm như được đại xá, vội vã gật đầu: "Được, ta lập tức đi gặp lão nguyên soái, đại tiểu thư, ngươi chăm sóc tốt cho các nàng!" Nói xong, liền chạy như bay ra ngoài.
Lạc Vân Thường thật sâu nhìn Sở Khuynh Thành, cười nói: "Sở lâu chủ, Trác quản gia nhà ta là kẻ thô lỗ. Nếu có lời không phải, hoặc là làm sai chuyện đắc tội ngài, xin ngài thứ lỗi, ta thay mặt hắn bồi tội!"
Lạc Vân Thường nói lời ấy mặc dù nghe rất bình thường, nhưng nội dung câu chữ cũng chỉ có sáu chữ, Trác Phàm là của lão nương!
Sở Khuynh Thành chấp chưởng Hoa Vũ Lâu nhiều năm, là người làm chủ đại cục sớm hơn Lạc Vân Thường nhiều, há có thể nghe không ra ngụ ý bên trong, liền cười lạnh nói: "Sao dám, sai lầm của Trác Phàm, sao có thể làm phiền chủ gia nhận thay? Bản lâu chủ tự sẽ xử lý thích đáng với Trác Phàm, không nhọc đến phiền đại tiểu thư quan tâm!"
Lời này hàm nghĩa càng rõ ràng, đây là chuyện giữa lão nương với Trác Phàm, ngươi nha, một ngoại nhân, đừng có nhúng tay, cút ngay cho lão nương!
Nhất thời, hai nữ cùng nhìn nhau, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng!
Đám thương tật còn lại nghe xong liền ào ào nghiêng đầu đi, trong lòng ai thán. Chỉ có Tiết Ngưng Hương trong lòng không thuận, dường như chỉ có nàng bị bài trừ. . .
Một nơi khác, Trác Phàm vừa ra khỏi phòng nhỏ này, liền đi thẳng đến doanh trướng nguyên soái, thầm cảm thấy may mắn, may mà Lão nhi này tìm hắn đúng lúc, bằng không lại tiến thoái lưỡng nan!
Ai có thể nghĩ, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ đến, đối mặt Sở Khuynh Thành vậy mà mệt hơn cả đối mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên, mệt cả thể xác lẫn tinh thần! Hắn thật sự là tình nguyện đối mặt 100 Hoàng Phủ Thanh Thiên, cũng không muốn đối mặt chỉ một Sở Khuynh Thành.
Thế rồi, hắn vừa tiến vào phòng, lão đầu kia liền cười to lên, lại để hắn thấy hơi hồi hộp, cảnh giác lên.
"Ha ha ha. . . Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đến rồi, mau ngồi, lão phu có chuyện thương lượng với ngươi!" Độc Cô Chiến Thiên cười lớn, chỉ ghế bên cạnh nói.
Trác Phàm cẩn thận từng li từng tí ngồi lên, Độc Cô Chiến Thiên thì tỉ mỉ đánh giá hắn rất lâu, cứ nhìn chằm chằm làm hắn sợ nổi cả da gà.
"Ách, lão nguyên soái, không biết ngài tìm ta, có chuyện gì cần thương lượng?" Trác Phàm lên tiếng hỏi.
Độc Cô Chiến Thiên nhếch miệng cười, khoát khoát tay: "Thực cũng không có gì, chỉ là muốn mời ngươi nhập quân mà thôi!"
"Cái gì, muốn ta tham gia quân ngũ?" Trác Phàm giật mình, ngay sau đó chính là vội vã lắc đầu: "Không được không được, ta không hợp mấy thứ này, ngài vẫn nên tìm người khác đi!"
Độc Cô Chiến Thiên trừng mắt, mắng to: "Cái gì không hợp với hợp, ai là trời sinh đã là binh? Ngay cả mao đầu tiểu tử Vân Hải đều bị lão phu điều giáo ra, lấy tư chất ngươi, trong vòng một năm, chắc chắn có thể tiếp nhận chức vụ nguyên soái của lão phu!"
"Ngài đã giỏi như vậy thì tìm người khác đi, làm gì cứ nhất định phải tìm ta?" Trác Phàm cười khổ lắc đầu.
Nghe vậy, Độc Cô Chiến Thiên không khỏi thở dài một tiếng, sầu lo nói: "Aiz, ngươi là không biết a, điều giáo tân binh dễ, nhưng bồi dưỡng trận sư lại quá khó! Trên chiến trường, bài binh bố trận, cần dùng trận thức trận thuật rất nhiều. Trong quân doanh không có mấy tên Trận Sư cho ra dáng, lúc giao chiến thật sự rất thiệt thòi a!"
"Vậy ngài cũng không cần tìm ta, ta chỉ có tu vi bé như con kiến, đâu có thông trận pháp!" Trác Phàm ủy khuất bĩu môi.
Độc Cô Chiến Thiên đã biết rõ về hắn từ chỗ Hoàng thượng, nào có dễ dàng như vậy đã bị lừa, bèn cười nói: "Hắc hắc hắc. . . Ngươi thôi đi, lão phu sớm đã tra rõ ràng, gia chủ Lạc gia sớm đã bỏ mình. Hiện hết thảy Lạc gia đều là ngươi cho xử lý, bao quát bốn đại trận cấp năm!"
Vừa nhắc đến việc này, hai mắt Độc Cô Chiến Thiên sáng lên, xem ra hắn thật sự là cực kỳ khát vọng có được một Trận Sư ưu tú. Trác Phàm thì thảm rồi, bị lão này để mắt, không biết sao mới có thể trốn đây.
Nghĩ đến đây, hắn cũng muốn khóc lên.
Đây, cũng chính là nguyên nhana hắn muốn bí mật vào Vân Long Thành, không muốn đụng mặt lão nhân này. Bởi vì hắn sớm đã biết được, giấy không thể gói được lửa, lão nhi này sớm muộn cũng sẽ phải tìm hắn. . .