Chương 257: Ý niệm giết người

Chương 257: Ý niệm giết người

"Hoàng Phủ Thanh Thiên, vì sao làm tổn thương con ta?" Độc Cô Chiến Thiên hai mắt run run, gầm như dã thú trong vực sâu.

Hoàng Phủ Thanh Thiên lại mặt không đổi sắc: "Bởi vì, bọn chúng cản đường ta!"

"Vì sao bọn họ chặn đường?"

"Bởi vì phải chấp hành cấm lệnh của lão nguyên soái, không cho phép ta tư đấu!"

Độc Cô Chiến Thiên nắm chặt song quyền, lửa giận trong mắt như muốn phun ra: "Vậy nói như thế, sai không tại bọn họ!"

"Không, bọn họ sai!" Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh lùng lên tiếng: "Ta vừa rồi đã nói, tư đấu là chuyện khi song phương có thực lực ngang nhau, lấy thực lực của bọn họ, căn bản không xứng tư đấu với ta, cho nên không tính là bất tuân quân lệnh! Còn về sau giao chiến với Trác quản gia này, ta thừa nhận, xác thực là tư đấu!"

"Vậy do chúng cản đường ngươi, được, vậy Vân Hải thì sao? Ngươi đừng nói cho ta biết, hắn chỉ vì cản đường ngươi mà bị ngươi đánh gãy cả xương đùi!" Độc Cô Chiến Thiên gào thét lên.

Hoàng Phủ Thanh Thiên chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói: "Đó không phải là do ta làm, là Lâm Toàn Phong đạp gãy chân hắn. Ta nể mặt lão nguyên soái ngài, đã rất hạ thủ lưu tình với năm người kia!"

"Vậy Lâm Toàn Phong đâu, hắn đâu!" Độc Cô Chiến Thiên nổi giận gầm lên, bắt đầu nhìn bốn phía!

Hoàng Phủ Thanh Thiên chỉ tay, lạnh nhạt lên tiếng: "Lão nguyên soái, ngươi không cần tìm hắn làm gì, ngay vừa rồi, vị Trác quản gia này đã xé mất một chân của hắn rồi, ngài còn muốn thế nào nữa?"

Ách!

Nghe vậy, Độc Cô Chiến Thiên bất giác trì trệ, nhìn Lâm Toàn Phong nơi xa, hạ thân đang máu chảy thành sông, sắc mặt tái nhợt, còn mất chân, không khỏi liếm liếm bờ môi, quả thật không phản bác được.

Nộ khí ngút trời, cũng trong nháy mắt biến mất sạch sành sanh!

Tiểu tử này, coi như cứu lại, cũng chính là kẻ tàn phế, so với con nuôi, thật sự thê thảm hơn đất nhiều!

Giờ khắc này, hắn lại xấu hổ, thậm chí đã mang điểm đuối lý, dường như bọn họ mới là người hành hung gây sự, đối phương thương thế bực này, thật là không biết nên nói gì cho phải a!

Thế nhưng, Trác Phàm làm méo gì có chuyện bỏ qua như thế, thừa dịp Độc Cô Chiến Thiên đang ở đây, hắn nhất định phải mở rộng chiến quả đến mức lớn nhất mới được: "Lão nguyên soái, ngài tuyệt đối đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ. Ngài không biết đâu, vừa rồi là hung hiểm cỡ nào! Lúc ta đến, bốn người bọn họ đã vây công thiếu gia nhà ta, quá hung tàn, quá vô sỉ!"

"Ta trung tâm hộ chủ, đến liều mạng bảo vệ thiếu gia nhà ta, nhưng cũng bị bốn người bọn họ vây công. Song quyền nan địch tứ thủ a, làm ta cũng bị trọng thương. Ta cũng chỉ là sơ ý chút, mới vặn cmn chân của hắn mà thôi, có gì to tát, chúng ta mới là người bị hại, lão nguyên soái phải làm chủ cho chúng ta!" Trác Phàm bi thương nói, tràn ngập cảm giác u oán, lại tiếp tục đầy bụng ủy khuất nói: "Bọn họ thấy chúng ta Lạc gia thế nhỏ, nhân khẩu đơn bạc, dễ ăn hiếp. Hạ lưu, không biết xấu hổ!"

Phốc!

Lời vừa nói ra, mọi người như muốn phun máu. Cho dù là Hoàng Phủ Thanh Thiên, cũng không nhịn mà run run mặt, cho dù người có tu dưỡng tốt đẹp như hắn, thật sự không nhịn được mà muốn chửi ầm lên.

Con mẹ nó, thằng ranh con này, hoàn toàn là đổi trắng thay đen a!

Sao trên đời lại có thể có tml vô sỉ như thế?

Hắn vừa nghĩ như vậy, Lạc Vân Thường cũng một bộ ủy khuất thêm dầu thêm lửa nói: "Trác quản gia đại khái là cố kỵ mặt mũi Lạc gia ta, nên không dám nói rõ lúc đó kinh khủng ra sao, nhưng đại thể chính là như thế, mong nguyên soái làm chủ!"

Phốc!

Lần nữa phun máu, mọi người cùng nhau quái dị nhìn về phía Lạc Vân Thường, làm sao vị Lạc đại tiểu thư này cũng bắt đầu giống Trác quản gia, bắt đầu nói năng bậy bạ vậy?

Aiz, lại bị Trác Phàm làm hư nha!

Mọi người lắc đầu một trận, thầm thở dài, tiểu thư khuê các tốt như thế, cứ như vậy thân hãm đầm lầy, không thể tự thoát ra được! Lạc Vân Thường cùng Trác Phàm lại vụng trộm liếc nhau, đều lộ ra nụ cười giảo quyệt!

Vẻ mặt Độc Cô Chiến Thiên trở nên khó coi, biết rõ cách làm người của Trác Phàm, làm sao có thể tin hắn? Nhưng cũng tốt, thừa dịp này ép xuống khí diễm Đế Vương Môn, cũng không tệ!

Sau đó thuận nước đẩy thuyền, Độc Cô Chiến Thiên gật đầu, đạm mạc lên tiếng: "Thì ra là thế, Hoàng Phủ Thanh Thiên, lão phu tuy ra cấm lệnh không cho phép tư đấu. Nhưng các ngươi lấy mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khi ít, lại càng thêm ác liệt hơn tư đấu! Việc này, lão phu nhất định sẽ tìm đến tận nhà các ngươi, thương thảo thật tốt một phen!"

"Lão nguyên soái, ngài há có thể nghe lời một bên của hắn. . ." Hoàng Phủ Thanh Thiên trợn mắt, bình sinh lần thứ nhất vội vàng nói.

Độc Cô Chiến Thiên nhíu mày, ranh mãnh nói: "Há, lời của một bên? Ha ha ha. . . Vậy thì tốt, chúng ta thử xem người quanh đây nói thế nào!"

Nói xong, Độc Cô Chiến Thiên liền nhìn về phía cả đám người ngã trên mặt đất, thản nhiên nói: "Lời Trác Phàm vừa nói, có phải là thật không?"

Mọi người liếc nhìn nhau, giống như đã hoàn toàn hiểu, đây là Độc Cô Chiến Thiên muốn ủng hộ Trác Phàm, sau đó tất cả đều trái lương tâm gật đầu :v.

Riêng là Thiên Vũ Ngũ Hổ, tuy từng người cương trực, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, lúc này tất nhiên phải bênh người thân! Ý của nghĩa phụ, bọn họ vẫn có thể lĩnh hội!

Hoàng Phủ Thanh Thiên thấy vậy thì tức giận đến run lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Lão nguyên soái, ta vốn cho rằng ngài là người công chính, không ngờ ngài. . ." Hoàng Phủ Thanh Thiên nắm chặt song quyền, cắn răng nói.

Độc Cô Chiến Thiên nhíu mày, cười nhạo nói: "Ta làm sao? Nơi này nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để nói?"

"Hừ, những người kia đều là bằng hữu Trác Phàm, bên chúng ta, Lâm Toàn Phong cũng bị đoạn một chân đây!" Hoàng Phủ Thanh Thiên bị ép, giận không nhịn nổi, gào thét lên.

Nhưng Độc Cô Chiến Thiên cũng hét lớn, còn lớn hơn: "Các ngươi chỉ bị ngã xíu xíu :3, mất mỖi một chân, bên này ngã là cả một đám, đến cùng là bên nào thương thế thảm hại hơn, người nào lấy mạnh hiếp yếu, các ngươi coi lão phu bị mù sao?"

Hoàng Phủ Thanh Thiên càng tức điên lên, hai mắt xích hồng. Cảm giác tức giận như thế, hắn bình sinh chưa bao giờ gặp phải.

Cảm giác ủy khuất như thế, hắn cũng chưa bao giờ gặp >< !

Nhưng hôm nay, trước mặt Trác Phàm, hắn chẳng những không có cái gì hơn, còn khắp nơi bị làm khó dễ cùng vu hãm. Ngay cả Độc Cô Chiến Thiên, cũng đứng về phía Trác Phàm, nhằm vào hắn!

"Trùng Thiên Ma Long, ngươi quả nhiên là vì ta mà đến, hừ hừ hừ. . . Rất tốt, cứ đợi đấy!" Hoàng Phủ Thanh Thiên không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn Trác Phàm cười lạnh, liền quay người rời đi.

Bởi vì hắn biết, dù có giải thích đến mấy, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!

Trác Phàm thấy vậy lập tức quát lên: "Độc Cô lão nguyên soái, ngài cứ như vậy thả hắn đi sao? Vừa rồi hắn mới uy hiếp ta đó, ta sắp bị hắn giết đó. . ."

Ông!

Đột nhiên, một cơn chấn động lóe qua, Độc Cô Chiến Thiên giật mình, vội vàng đứng trước Trác Phàm, tròng mắt ngưng tụ, một tiếng ba động vô hình cũng vang lên.

Đùng một tiếng, không gian chấn động.

Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh nhìn Trác Phàm, trong mắt chỉ có vô tận phẫn nộ: "Trùng Thiên Ma Long, lần này coi như ngươi vận khí tốt, đợi đến bách gia tranh minh, bảy nhà quyết chiến, hi vọng ngươi còn có thể có vận khí tốt như vậy!"

Nói xong, hắn liền quay người triệt để rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn dần biến mất, Độc Cô Chiến Thiên lại đầy mặt kinh hãi, thì thào lên tiếng: "Tiểu tử này, chỉ là Thiên Huyền đỉnh phong a, thế mà đã nắm giữ ý niệm sát chi thuật chỉ có Thần Chiếu cảnh đặc biệt có, không hổ là đệ nhất thiên tài Thiên Vũ, ngày sau không biết hắn sẽ còn thế nào!"

Nghe được lời này, bọn người cũng thầm run lên, mặt sắc mặt ngưng trọng. Thực lực của Hoàng Phủ Thanh Thiên, đã vượt qua bọn họ một mảng lớn, căn bản không phải cùng một cấp bậc!

Lần sau nếu gặp lại, chỉ sợ bọn họ ngay cả chạy đều không có khả năng. Đây chính là ý niệm giết người a, tốc độ ngươi có nhanh, lại nhanh hơn được Nguyên Thần khuếch tán sao?

Chỉ có Trác Phàm khinh thường cười cười: "Phô trương thanh thế!"

Nhưng hắn vừa nói xong, liền bị Độc Cô Chiến Thiên hung hăng gõ cho một cái, mắng to: "Cái gì mà phô trương thanh thế? Đó gọi là thực lực! Ngươi nha, có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không. Tuy lão phu biết ngươi là luyện thể tu giả, đối cứng với có lẽ vẫn có lực đánh một trận. Nhưng đó là Nguyên Thần Trùng Kích, ý niệm giết người!"

Mọi người cũng nhíu mày. Cho dù vừa rồi mới dâng lên hi vọng đối với Trác Phàm, qua lần thể hiện sát kĩ của Hoàng Phủ Thanh Thiên, chút hy vọng này đã lập tức tiêu tán.

Ý niệm giết người, không phải Thần Chiếu cường giả, không thể đối phó!

Trác Phàm coi như thân mang quỷ dị thần thông, nhưng chưa vượt qua được cảnh giới này, cũng vô dụng!

Trác Phàm lại căn bản không quan tâm, dăm ba cái ý niệm giết người, năm năm trước hắn đã chẳng coi là gì, huống chi chỉ là một tên mới chỉ học sơ ý niệm giết người, còn chưa đạt được cấp cao nhất. . .