Chương 211: Hai linh sủng
"Tỷ tỷ, tỷ đi mau, để ta chặn hắn lại!" Đột nhiên, Trác Phàm kêu to một tiếng, như lăng đầu tiểu tử, thả người nhào về phía Lệ Kinh Thiên, một tay ôm lấy hắn.
Lệ Kinh Thiên phẫn nộ quát: "Tiểu công tử, chẳng lẽ ngươi nhất định phải ép lão phu xuất thủ hay sao?"
"Ta mặc kệ, dù sao ngươi không thể thương tổn tỷ tỷ!" Trác Phàm ngoan cường kêu lớn, trong mắt tràn đầy vẻ bất khuất.
Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải thấy vậy đều động dung, lẫn nhau nhìn, hơi hơi gật đầu, đánh cược một lần!
Sau đó Tuyết Thanh Kiến mở nắp bình, đổ ra hai viên thuốc, đưa một viên cho Cừu Viêm Hải: "Không biết viên đan dược kia làm cho chúng ta khôi phục bao nhiêu, nhưng tối thiểu là tấm lòng thành của đứa bé kia, tuyệt không thể phụ lòng!"
"Hắc hắc hắc. . . Lão thái bà, nghĩ không ra bà cao tuổi rồi mà vẫn còn phong vận, mê đắm tiểu quỷ kia đến mức này." Cừu Viêm Hải nhếch miệng cười một tiếng, trêu chọc.
Tuyết Thanh Kiến đỏ mặt, giận lườm hắn: "Lão bất tử, cao tuổi rồi còn nói năng ngọt xớt, mau ăn viên đan dược kia đi, ứng đối đại địch mới là quan trọng!"
Nói xong, Tuyết Thanh Kiến lẩm bẩm nói: "Tiểu quai quai, ra đi, hộ pháp cho lão nương!"
Bỗng nhiên, một tiếng hót thanh thúy vang vang lên, một con bạch Hùng Ưng cao sáu trượng xuất hiện trên đỉnh đầu nàng. Vẫy hai cánh, bay quanh nàng, gió lạnh cuồn cuộn tạo lên một vòng bảo hộ vô hình.
"Linh thú cấp năm, Hàn Ngọc Tuyết Ưng!" Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên đều giật mình kêu ra tiếng.
Cừu Viêm Hải cũng bắn ra giới chỉ. Một tiếng rống chấn thiên vang lên, một con Xích Hổ toàn thân lửa nóng hừng hực, sau lưng mọc lên Hỏa Dực hung mãnh xuất hiện. Xích Hổ hung hăng nhìn chằm chằm Lệ Kinh Thiên không thả.
"Linh thú cấp năm, Địa Tâm Xích Viêm hổ!"
Lệ Kinh Thiên thầm run lên, càng thấy kính nể Trác Phàm. Đây quả nhiên như lời Trác Phàm nói, hai lão già kia mặc dù đánh cho trời đất mù mịt, nhưng vẫn giữ lấy thủ đoạn đề phòng hắn, hơn nữa còn không chỉ là một. Hai con thú này, hắn chưa từng thấy, rõ ràng chính là đòn sát thủ cuối cùng của bọn họ.
Tròng mắt Trác Phàm cũng khẽ run, nhưng không phải kinh ngạc hay khiếp đảm, mà là hưng phấn. Hai lão quái này càng có nhiều thủ đoạn, thực lực càng mạnh, càng có giá trị để hắn thu phục.
"Tiểu công tử, ngươi mau tránh ra, lão phu nhất định phải thừa dịp giải quyết bọn họ!"
"Không được!"
Lệ Kinh Thiên vội vã nộ hống lên tiếng, Trác Phàm thì vẫn cứ chết cũng phải ôm lấy hắn không thả. Lệ Kinh Thiên giận giữ, rống to một tiếng, nhất chưởng đỉnh đầu Trác Phàm: "Đã vậy thì đừng trách lão phu vô tình!"
Nhưng Trác Phàm vẫn cứ hung hãn không sợ chết. Tuyết Thanh Kiến thấy vậy thì kinh hãi trợn mắt, nhưng cuối cùng chỉ có thể cắn môi, hét lớn: "Tiểu tử, chúng ta sẽ báo thù cho ngươi!"
Vừa dứt lời, Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải không còn chút nghi ngờ, nuốt thẳng viên đan dược vào bụng, khoanh chân ngồi xuống luyện hóa dược lực. Mà hai con linh thú cấp năm thì thủ hộ ở bên.
Nhất chưởng hung mãnh tới gần Trác Phàm thì liền dừng lại. Trác Phàm nhếch miệng, đứng thẳng lưng lên, cùng Lệ Kinh Thiên liếc nhau, đồng thời cười âm tà: "Tiếp đây, phải chờ bọn chúng luyện hóa dược lực!"
"Ha ha ha. . . Trác quản gia thật sự là thần cơ diệu toán, tuyệt không dưới Thần Toán Tử a, hai người bọn họ thế mà thật sự dùng đan. Lấy độ cẩn thận của hai lão quái vật này, thật đúng là khó lắm mới lật thuyền trong mương a!" Lệ Kinh Thiên cười lớn.
Bai con linh thú thì sững sờ, chủ nhân mang bọn nó ra, chính là để chúng nó đề phòng lão nhân này. Nhưng bây giờ, lão nhân này thong dong tự tại sao lại như thế, cũng không có ý muốn va phạm.
"Lệ lão, ngươi nói lời ấy là sai rồi, ta không phải là thần cơ diệu toán gì cả, mà chính là bắt bọn họ phải làm theo ý ta. Càng là tại thời khắc nguy cơ, người cẩn thận đến mấy vẫn sẽ buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần có một tia sinh cơ, đều sẽ tóm chặt lấy!"
Lệ Kinh Thiên âm thầm gật đầu, càng thêm kính phục Trác Phàm. Trác Phàm văn võ song toàn, thủ đoạn quỷ dị, âm mưu dương mưu đồng dụng, khó lòng phòng bị, quả thật là kiêu hùng thiên cổ hiếm thấy!
"Đúng rồi. . ." Trác Phàm đột nhiên nói: "Lệ lão, ngài nói qua Đế Vương Môn đã từng có ý thu phục hai người này, thậm chí còn xuất động mười cao thủ Thần Chiếu, chẳng lẽ Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường không nghĩ ra quỷ kế gì sao?"
"Ha ha ha. . . Hắn đương nhiên có hiến kế, chỉ là đáng tiếc, hắn không có huyết tằm như ngài a. Theo kế sách của hắn, vây giết hai người này, Đế Vương Môn dư xài nhân thủ. Thế nhưng nếu bởi vì vậy mà tổn binh hao tướng, lại dù có đánh bại được họ, cũng chưa chắc họ có thể bị chiêu an, chuyện hại người không lợi mình như này, cũng đành coi như thôi. Thực lúc đó môn chủ là muốn lấy lực hàng phục hai người này, để bọn họ thực tình quy thuận, đáng tiếc hai người này cứng đầu quá, đành chịu!"
Trác Phàm gật đầu, biết không phải Lãnh Vô Thường vô năng, mà chính là thủ đoạn không nhiều bằng hắn. Nếu hắn không có bí chế ma vật, huyết tằm, chỉ sợ cũng không có cách nào tính kế hai lão quái này vật.
Đúng lúc này, hai người kia đã chậm rãi mở mắt, đứng phắtt lên. Thế nhưng khi bọn họ nhìn về phía Lệ Kinh Thiên, lại đều cực kì sửng sốt.
Làm sao Lệ Kinh Thiên chẳng những không có mảy may sát khí, ngay cả tiểu quỷ kia cũng bình yên vô sự?
Bọn họ còn nhớ, trước khi bọn họ nhắm mắt tĩnh tâm luyện hóa dược lực, tiểu quỷ kia bị Lệ Kinh Thiên cho ăn một chưởng a!
Trác Phàm thấy hai người mở mắt liền chậm rãi tiến lên, cúi người hành lễ, mỉm cười nói: "Hai vị tiền bối, một lần nữa tự giới thiệu mình. Ta không phải là công tử Đế Vương Môn gì cả, mà chính là quản gia Lạc gia, Trác Phàm. Nay đặc biệt phụng mệnh gia chủ nhà ta, mời hai vị tiền bối vào làm trưởng lão Lạc gia, thỉnh hai vị tiền bối nể mặt!"
Hai người bất giác giật mình, liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Lệ Kinh Thiên. Thấy hắn cũng gật đầu, còn cười to lên: "Ha ha ha. . . Không sai, lão phu từ lâu đã không phải cung phụng Đế Vương Môn, mà đã trở thành trưởng lão Lạc gia. Nghĩ đến hai vị thực lực mạnh mẽ, lại không thuộc về bất luận một thế lực nào, cho nên đặc biệt tới mời!"
Nghe được lời này, hai người không khỏi nghiêm mặt, trong lòng chấn kinh.
Lạc gia đến cùng có lai lịch gì, lại có thể để cao thủ cỡ Lệ Kinh Thiên bỏ cả Đế Vương Môn. Đây không chỉ có là đánh mặt Đế Vương Môn, mà còn là nạy góc tường Đế Vương Môn a! Dù vậy, Đế Vương Môn thế mà còn bất động thanh sắc. Nếu không, bọn họ cũng không có khả năng rảnh rỗi đến mời chào bọn họ. Nói như thế, Lạc gia đến cùng là thần thánh phương nào a, ngay cả Đế Vương Môn cũng không dám nổi xung đột!
Trong lòng tuy kinh hãi, nhưng hai người vẫn ngoan cường lắc đầu. Tuyết Thanh Kiến còn ười nói: "Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ mặc dù từng nói muốn thu ngươi, nhưng lại không nói muốn ngươi chiếm hữu ta a?"
"Đúng, không sai, có thể chiếm được lão thái bà này, chỉ có lão phu, ha ha ha. . ." Cừu Viêm Hải chẳng biết xấu hổ cười to lên, Tuyết Thanh Kiến hơi đỏ mặt, hung ác lườm hắn.
Trác Phàm sờ mũi, mỉm cười: "Không sao, con người ta cưumột ưu điểm, cũng không thích miễn cưỡng người khác. Nhưng cũng có một khuyết điểm mà ngay cả chính ta đều rất chán ghét, chính là thứ mà lão tử nhìn trúng, thì nhất định phải tới tay, nếu không thì hủy nó, người nào cũng đừng hòng chiếm được!"
Rồi Trác Phàm đột nhiên nghiêm mặt, trước khi hai người còn chưa kịp phản ứng, đã hạ ấn quyết. Ngay lập tức, hai tiếng kêu gào vang lên, trên đầu Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải xuất hiện một đạo huyết mang, cả hai thống khổ ngã trên mặt đất. Hai con linh thú thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng vẫy lấy phi về phía Trác Phàm.
Nguyên lai tên tiểu quỷ này mới là nhân vật đáng sợ nhất a, thế mà ẩn tàng sâu như vậy!
Trác Phàm không chút sợ hãi, lạnh lùng liếc bọn chúng, thản nhiên nói: "Hai con súc sinh, thức thời thì đứng yên cho lão tử, nếu không thì đợi nhặt xác cho chủ nhân các ngươi đi."
Dứt lời, trong mắt Trác Phàm đột nhiên lóe ra một đạo sát ý, ấn quyết trong tay lại biến, hai người kia liền phun máu. Máu còn tiếp tục chảy ra cuồn cuộn như suối.
Hai con linh thú thấy vậy lại càng kinh hãi, liền không còn dám động đậy, ngây ra như phỗng. Chỉ còn đôi song đồng đầy vẻ cầu khẩn, tội nghiệp nhìn Trác Phàm, như thể đang cầu xin.
Lệ Kinh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm thủ đoạn độc ác, đừng nói là người, chính là linh thú cũng có thể trị cho ngoan ngoãn, thật là đáng sợ.
Không có để ý hai con linh thú, Trác Phàm chậm rãi đi đến gần hai người, nhếch miệng cười nói: "Hai vị tiền bối, các ngươi hà tất phải như vậy? Ta chỉ muốn các ngươi đáp ứng gia nhập Lạc gia chúng ta. . ."
"Ngươi. . . Ngươi đến cùng đã làm gì chúng ta?" Cừu Viêm Hải lớn tiếng quát.
Trác Phàm giải thích cho bọn họ về huyết tằm, cuối cùng cười nói: "Được rồi, hỏi các ngươi một câu cuối, hàng hay không hàng?".
"Sĩ khả sát bất khả nhục, chúng ta tuyệt không hàng!" Hai người cùng kêu lên.
Trác Phàm thở dài, hảo ngôn khuyên bảo: "Ta chỉ là mời hai vị vào Lạc gia ta làm trưởng lão, lại không có ý làm nhục hai vị. Không tin, các ngươi hỏi Lệ lão, bình thường ta đối xử với hắn như thế nào?"
"Trác quản gia luôn luôn chiêu hiền đãi sĩ đối với chúng ta, tôn trọng có thừa!" Lệ Kinh Thiên lập tức thức thời lớn tiếng nói, nhưng tận đáy lòng lại không ngừng oán thầm :v.
Hắn hiện tại còn nhớ rõ, lúc trước hắn cùng Nghiêm Tùng phát tiết sự khó chịu, Trác Phàm liền nổi giận. Sau cùng Lạc Vân Thường cầu tình, hai người quỳ xuống bồi tội, mới tiêu tan lửa giận. Nghĩ tới đây, Lệ Kinh Thiên thương hại nhìn hai người. Làm trưởng lão Lạc gia, đại khái là trưởng lão khổ cực nhất trên đời này, bởi vì ngươi chẳng những phải nhìn sắc mặt gia chủ, còn kinh khủng hơn là phải nhìn sắc mặt quản gia. Mà hơn nữa là, ngươi thà nhìn sắc mặt gia chủ chứ chắc chắn là không muốn thấy tên quản gia kia điên lên.