Chương 210: Cuồng Tôn chiến Thủy Hỏa
Rầm rầm rầm!
Tiếng vang chấn thiên triệt địa vang vọng cửu thiên, như thể trời cũng sắp sụp xuống.
Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên bình tĩnh đứng dưới chân núi, nhìn cuộc chiến đấu thật lâu không ngừng. Liên tiếp ba ngày trôi qua, Phần Thiên Chi Hỏa bùng nổ, cực hàn lại vững như bàn thạch, không có dấu hiệu biến mất.
Liệt Hỏa Lão Tổ cùng Băng Nguyệt Ma Nữ, giống thường ngày, rơi vào giằng co.
Sau nửa tháng, chiến đấu nâng cao, chỗ Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên đứng cũng bị liên lụy. Hai người lui ra xa hai trăm dặm địa.
Đến hai tháng sau, chiến đấu đã dần dần yếu xuống. Trác Phàm nhếch miệng thì thào: "Sắp đến lúc rồi!"
Rốt cục, ba tháng sau khi bắt đầu, ầm một tiếng, chân trời chợt rơi vào hoàn toàn tĩnh mịch. Biển lửa thiêu đốt nửa bầu trời dần tắt, gió lạnh thấu xương cũng dần biến mất.
Trác Phàm nói: "Lệ lão, chúng ta ra sân, tiếp đây phải xem ngài rồi!"
"Ha ha ha. . . Không có vấn đề, từ khi tu luyện Ma Sát Quyết, chỉ trong mấy tháng, thực lực lão phu tinh tiến rất nhiều a, nhất định không phụ kì vọng của Trác quản gia!" Lệ Kinh Thiên cười lớn, ngay sau đó phi mạnh đi. . .
Một bên khác, nơi tuyết viêm tương giao, Tuyết Thanh Kiến thở hổn hển, quỳ sát phía trên băng tuyết, khóe miệng còn có một vết máu, nhìn về phía bóng người đối diện, lên giận dữ nhìn nói: "Lão bất tử, rốt cục chịu xuất toàn lực a!"
"Ách, lão thái bà. . ." Cừu Viêm Hải suy yếu mấy hơi, có vẻ xấu hổ, thậm chí không dám đối mặt Tuyết Thanh Kiến, tâm thần bất định nói: "Thật xin lỗi a, thế mà đả thương ngươi. . ."
Tuyết Thanh Kiến hừ lạnh: "Thật xin lỗi có tác dụng gì, không ngờ ngươi lại dối trá như thế, còn ẩn tàng nhiều thực lực vậy, bao năm qua, lão nương đều bị ngươi lừa! Nói, ngươi đến cùng có âm mưu gì?"
"Thanh Kiến, bà đừng hiểu lầm, ta ở cùng bà nhiều năm như vậy, nào có thể có âm mưu gì?"
"Không có âm mưu ngươi còn ẩn tàng sâu như vậy? Ta nhớ nửa năm trước chúng ta giao chiến, ngươi còn hơi kém lão nương một bậc. Làm sao hiện tại mạnh hơn ta nhiều như vậy? Hừ, ngụy nam nhân!" Tuyết Thanh Kiến bĩu môi, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Cừu Viêm Hải không khỏi khẩn trương, ra sức gãi gãi đầu, cuố icungf cắn môi, đành phải thở dài, thừa nhận: "Thanh Kiến, thực trong hơn mười năm, chúng ta đấu hơn trăm lần, mỗi lần ta đều nhường bà! Chỉ vì bà quá hiếu chiến, tính tình lại bá đạo, nhất định không chịu được chuyện ta nhường mà, cho nên ta mới một mực lén gạt không nói. . ."
"Vậy tại sao bây giờ không nhường nữa?"
Cừu Viêm Hải buồn bực nói: "Lần này sao có thể? Nếu nếu ta lại thua, bà lại thật sự nhận lấy tên tiểu bạch kiểm kia. Cô nam quả nữ, bà lại bảo trì dung nhan, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì :< . . ."
Tuyết Thanh Kiến nhìn chằm chằm Cừu Viêm Hải, thấy bộ dáng lo lắng của hắn, chỉ nhịn được một chút liền bật cười. Cừu Viêm Hải sững sờ, mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu.
"Đồ ngốc, ngươi cho rằng nhiều năm như vậy, lão nương nhìn không ra ngươi nhường ta sao?" Tuyết Thanh Kiến che miệng khẽ cười, rồi lại tức giận nói: "Hừ, lần này lão nương mượn cớ tiểu quỷ kia, cá với ngươi. Chính là muốn để ngươi tự mình nói ra miệng, không phải vậy, ngươi còn muốn chết cũng không thừa nhận. Lão nương mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng không phải người bụng dạ hẹp hòi!"
Cừu Viêm Hải sững sờ, nháy mắt mấy cái, rồi vui vẻ ra mặt: "Nói như vậy. . . Bà không muốn tên tiểu bạch kiểm kia rồi?"
Tuyết Thanh Kiến cười tinh nghịch: "Vậy cũng không nhất định, tiểu quỷ kia còn rất dễ nhìn. Có điều, còn phải xem biểu hiện về sau của ngươi đi. Nếu từ nay về sau, ngươi còn có chuyện giấu diếm ta. Lão nương sẽ không chỉ là thu một tên như thế. . ."
"Ách, không có, về sau lão phu nhất định không dám có chỗ giấu diếm. Coi như hai ta lại đánh nhau, lão phu cũng nhất định sẽ toàn lực ứng phó, đánh cho bà đến chết. . ." Nhưng nói đến đây, Cừu Viêm Hải biết mình lỡ lời, chỉ biết cười gãi gãi đầu. Tuyết Thanh Kiến cũng chỉ bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Vấn đề mấy chục năm của hai người bọn họ, rốt cục đã rõ ràng. . .
Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên, Lệ Kinh Thiên mang theo Trác Phàm xuất hiện. Trác Phàm vừa thấy Tuyết Thanh Kiến, liền kinh hô một tiếng, chạy tới gần nói: "Tỷ tỷ, người thụ thương sao, chỗ ta có đan dược chữa thương này!"
"Ha ha, tiểu tử, lão thái bà thua rồi, không cho ngươi đến gần nàng!" Thấy Trác Phàm đến gần Tuyết Thanh Kiến, còn đầy bộ dáng quan tâm, Cừu Viêm Hải không khỏi ghen tuông.
Trác Phàm nhanh như chớp xuất ra bình sứ, đưa tới trước mặt Tuyết Thanh Kiến: "Tỷ tỷ, đây là Xuân Dương Đan, có thể liệu thương, cũng có thể khôi phục nguyên lực, tỷ nhanh ăn đi."
Tuyết Thanh Kiến hơi nhíu mày, không nhận lấy ngay. Hiển nhiên, cho dù đối với thiếu niên hồn nhiên ngây thơ như Trác Phàm, nàng vẫn chú ý cẩn thận.
Đột nhiên, một đạo kình khí lóe qua, bình sứ trên tay Trác Phàm liền bị đánh bay ra ngoài. Trác Phàm mở to mắt, quay đầu lại, thấy Lệ Kinh Thiên đang lạnh lùng nhìn chăm chú hai người, khó hiểu nói: "Lệ lão, ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu công tử, hai người này chính là đại địch của Đế Vương Môn ta, lúc này đang rất suy yếu, chính là cơ hội tốt để trừ bỏ!" Trong mắt Lệ Kinh Thiên chợt lóe ra sát ý, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải biến sắc, Trác Phàm cũng giật nảy cả mình, vội vã giang tay, cản Tuyết Thanh Kiến sau lưng: "Chờ chút, Lệ lão, ngươi không phải dẫn ta đến bái sư à, vì sao. . ."
"Hừ, có thể bái thành, tất nhiên là tốt nhất, nhưng bây giờ, giết bọn họ, chắc chắn càng tốt hơn!" Lệ Kinh Thiên lạnh lùng nói, rồi nhìn về phía Trác Phàm, tức giận hừ một tiếng: "Tiểu công tử, ngươi tốt nhất nên tránh ra, nếu không, ta lỡ tay thương tổn ngươi, hoặc là giết ngươi, lão phu sẽ không chịu trách nhiệm này!"
"Lệ Kinh Thiên, ngươi dám, cha ta là. . ."
"Coi như cha ngươi là môn chủ, chắc chắn hắn cũng ủng hộ ta làm việc này! Lấy tiểu nhi tử, đổi mạng hai đại cường địch, thực sự quá lời!" Lệ Kinh Thiên cười lạnh nói.
Trác Phàm chấn động, bất giác lui về phía sau hai bước, giống như không thể tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải thì liếc nhau, khẽ gật đầu, mẹ nó, đúng là phong cách hành sự của Đế Vương Môn!
Bỗng nhiên, Trác Phàm rống to một tiếng, "Đúng, đan dược!" Ngau sau đó nhìn quanh, rồi vội vã chạy đến chỗ bình sứ: "Tỷ tỷ, mau ăn đan dược, tỷ có thể khôi phục. . ."
Lệ Kinh Thiên lại xuất chưởng về phía bình sứ. Nhưng ngay tại lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, đỡ lại một chưởng kia, chính là Liệt Hỏa Lão Tổ, Cừu Viêm Hải.
Cùng lúc đó, Tuyết Thanh Kiến cũng nhặt bình lên, nhìn về phía Trác Phàm nói: "Tiểu đệ đệ, đan dược này thật sự hữu dụng như vậy?"
"Đó là đương nhiên!" Trác Phàm cười gật đầu, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi lẫn vui mừng.
Lệ Kinh Thiên thì dường như thập phần lo lắng nàng ăn đan dược, nhất chưởng đánh ra, đồng thời lao thẳng về phía nàng. Cừu Viêm Hải liền vội vàng lên cản.
Oanh một tiếng thật lớn, Địa Hải Bạo Viêm tuy mạnh, nhưng gặp phải Lệ Kinh Thiên đã ma luyện thân thể Địa Cường hoành đến biến thái, lại thêm Cừu Viêm Hải đã chiến đấu ba tháng liên tiếp, thân thể đang lúc suy yếu, liền bị đánh tan. Miệng phun máu, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài, Lệ Kinh Thiên thì không chút do dự xông về phía Tuyết Thanh Kiến.
"Thủy Hỏa chung tế, Long Phượng Trình Tường!" Đột nhiên, Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải liếc nhìn nhau, cùng hét lớn một tiếng. Hai người cùng nhau kết ấn, phía sau bọn họ bỗng xuất hiện một con hỏa long cùng Băng Hoàng.
Hỏa long chính là Địa Hải Bạo Viêm chi Long, Băng Hoàng thì là Băng Tâm Nguyệt Linh chi Hoàng!
Hai người đồng thời chỉ về phía trước, Băng Hoàng hỏa long mang theo uy thế thiên địa, phóng đến Lệ Kinh Thiên. Băng Hoàng hỏa long còn quấn quanh một chỗ, mỗi một vòng quấn quanh, đều tăng lớn mấy chục lần. Đến khi tới cách Lệ Kinh Thiên rất gần, đã cao đến trăm trượng.
Trác Phàm thầm tắc lưỡi. Đây chính là Thủy Hỏa chung tế chi thuật, hai loại lực lượng tương sinh tương khắc, lại tăng cường với cấp số nhân, nếu như bị đánh trúng, dù là cao thủ Thần Chiếu lục tầng, cũng nhất định trọng thương.
Có điều, đó chỉ là Thần Chiếu cảnh bình thường mà thôi, cao thủ luyện thể giống Lệ Kinh Thiên thì lại là chuyện khác!
Quả nhiên, Lệ Kinh Thiên không kinh hoảng, mà chính là hét lớn một tiếng, toàn thân lượn lờ hắc khí, chính là sử xuất ma công biến thái mà Trác Phàm truyền cho hắn, Ma Sát Quyết!
Chỉ một thoáng, Lệ Kinh Thiên giống như hóa thành một tôn kim cương mặt đen, đạp chân xuống, phóng về phía Hỏa Long Băng Hoàng, đồng thời còn có một con Long ảnh màu đen vờn quanh người hắn: "Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ nhất, Ma Long ngút trời!"
Rống!
Hắc Long cùng một hỏa long,Băng Hoàng xông vào nhau, phát ra tiếng vang long trời lở đất.
Rống! Lại một tiếng long ngâm vang lên: "Ma Sát Tam Tuyệt thức, nhị thức, Quỷ Long trảo!"
Sau một khắc, Nhất trảo khổng lồ chộp vào Hỏa Long Băng Hoàng, chỉ trong nháy mắt, Hỏa Long Băng Hoàng nổ tung lên. Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải cùng phun máu, liên tiếp lui về phía sau mấy chục bước, đến khi định thần lại, nhìn Lệ Kinh Thiên như một Ma thần, đã đầy rẫy vẻ kinh ngạc.
Bọn họ ngay từ đầu đánh cho long trời lở đất, nguyên lực kiệt quệ, quả thật sẽ lưu lại hậu chiêu, chuyên môn đối phó Lệ Kinh Thiên. Nhưng bây giờ, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện, Lệ Kinh Thiên hôm nay đã không phải là Thiên Cương Cuồng Tôn mà bọn họ từng biết.
Hắn hôm nay, cường đại hơn trước kia phải tới mấy chục lần, quả thực chính là Ma Thần tại thế, lấy thân thể suy yếu lúc này của bọn họ, liên thủ cũng căn bản không phải địch thủ.
"Cái này căn bản không phải Hoàng Cực Bá Thể Quyết, ngươi. . . Ngươi lại luyện công pháp biến thái gì vậy?" Cừu Viêm Hải nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn hắn.
Lệ Kinh Thiên nhếch miệng cười lớn, rất hài lòng đối với việc thực lực đang tăng nhanh như gió, đồng thời cũng càng thêm cảm kích Trác Phàm: "Hừ, hai kẻ sắp chết, không cần phải biết nhiều như vậy!"
Nghe vậy, hai sắc mặt người liền trầm xuống, hiểu rõ tâm muốn trừ khử hai người của Lệ Kinh Thiên, trong lòng cũng ngưng trọng lên.
Lấy trạng thái của bọn họ, căn bản không phải đối thủ của Lệ Kinh Thiên, biện pháp duy nhất là . . . Nghĩ tới đây, Tuyết Thanh Kiến nhìn bình thuốc trong tay kia. Bên trong chính là Xuân Dương Đan.
Thu hết thảy hết vào mắt, Trác Phàm cười thầm trong bụng, cá rốt cục mắc câu. . .