Chương 154: Đan Vương siêu việt.
“Bụi về với bụi, đất về với đất, long ẩm ngọc dịch* hóa linh đan!”
*rồng uống chất lỏng ngọc bích biến thành linh đan
Hét lớn một tiếng, Trác Phàm bỗng khoát tay, 18 giọt Bồ Đề Ngọc Dịch bắn vào không trung. Mà 18 con rồng nhỏ như mèo hoang ngửi được cá tanh, ào lào lao về phía ngọc dịch. Ừng ực một tiếng, nuốt ngọc dịch vào trong miệng.
Rống!
Lại một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa, 18 con rồng nhỏ đồng loạt gầm rú một tiếng, bắt đầu xcon rồng đầu đàn kia, Thanh Viêm trên toàn thân dần dần biến mất, cuối cùng hóa thành những hỏa cầu màu xanh lam.
Ngay sau đó, hỏa quang tan đi, bên trong lộ ra đan hoàn tản ra từng đợt lưu quang thanh sắc. Từng cỗ mùi hương của đan dược tản mát ra không ngừng, đến mức trên dưới toàn trường, đều ngửi thấy được cỗ hương khí kia, tinh thần vô cùng phấn chấn.
“Cái này... Cuối cùng là linh đan mấy phẩm, lại có thần hiệu như thế?” Mọi người ngạc nhiên, chăm chú nhìn 18 viên đan hoàn bay lượn trên không trung.
Mà những viên đan hoàn, hình như vẫn chưa hoàn toàn bỏ đi long tính, vừa phát ra tiếng long ngâm như cũ, vừa bay múa đầy trời trên không trung.
Rất hiển nhiên, 18 viên đan hoàn cũng đã có linh tính. Mà làm cho người càng kinh dị là Độc Thủ Dược Vương liều sống liều chết mới luyện chế được một viên còn Trác Phàm vừa ra tay, thì trong nháy mắt đã luyện chế ra 18 viên.
Công lực này khiến cho tất cả mọi người có mặt kinh ngạc không thể giải thích được. Cuối cùng thì thuật luyện đan siêu việt hơn Độc Thủ Dược Vương gấp bao nhiêu lần, mới có thể hiện ra chênh lệch lớn như thế.
Lúc này cũng không cần phân tích viên đến tuyên bố, trong lòng mọi người đã rõ ràng, lần này vẫn là Trác Phàm thắng. Nhưng so với ba vòng trước mà nói, một vòng này thắng càng triệt để, đơn giản là chiến thắng áp đảo.
Từ trong chiếc nhẫn tùy tiện xuất ra một cái bình sứ, Trác Phàm vẫy tay, liền triệu hồi 18 viên đan dược lại. Không cho Tiểu Nhã tiếp tục nhìn nữa, Trác Phàm bỏ những đan hoàn kia vào trong bình sứ.
Tiểu Nhã bất giác có chút kỳ quái, vội vàng nói: “Tống đại sư, đan dược ngài luyện chế...”
“Không cần nhìn.” Trác Phàm lắc đầu chém đinh chặt sắt, ngược lại nhìn qua Độc Thủ Dược Vương đã vô cùng chấn kinh, chán nản té ngã trên đất, lẩm bẩm nói: “Ta thắng!”
Tự tin, chính là tự tin như vậy.
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt và lời nói hời hợt của Trác Phàm, trong lòng không hiểu sao sinh ra một cảm giác kính nể. Bây giờ, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Phàm tựa như nhìn một vị vương giả duy nhất ở giữa sân.
Bá khí bá đạo toát ra đến một cách rất tự nhiên, làm tất cả mọi người ở đây không nhịn được sinh ra cảm giác muốn quỳ lại.
Bàn về luyện đan, lão tử thứ hai, ai dám đứng thứ nhất?
Trác Phàm chẳng qua chỉ yên lặng đứng ở đâu thì ngay cả luyện đan đại sư mạnh nhất ở đấy, cũng không rõ lý do mà cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Đây, mới thật sự là đệ nhất Đan Vương, Đan Vương không người nào dám khiêu chiến quyền uy!
Tiểu Nhã cách Trác Phàm gần nhất, ánh mắt nhìn Trác Phàm cũng mê say nhất, nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Tống đại sư, ta cũng tin tưởng ngài đã vững vàng siêu nắm chắc thắng lợi rồi, nhưng cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ, rốt cuộc ngài luyện được đan dược mấy phẩm?”
“18 viên, bát phẩm siêu phẩm đan!” Trác Phàm nhẹ giọng nói ra, nhưng câu nói này, lại truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đây.
Nhất thời, toàn trường lại sôi trào. Ngay cả những nhóm đại sư luyện đan, mặc dù trong lòng đã rõ ràng thực lực luyện đan của Trác Phàm ngoài sức tưởng tượng, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới lại mạnh đến cấp độ nghịch thiên.
Độc Thủ Dược Vương có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm siêu phẩm, đã là cảnh giới đỉnh phong luyện đan thuật.
Mà ngay từ đầu mọi người nhìn thấy 18 viên đan dược, trong lòng tuy chấn kinh, nhưng nhiều lắm chỉ coi là Trác Phàm luyện ra 18 viên thất phẩm siêu phẩm, nghĩ đến hắn muốn vượt qua Độc Thủ Dược Vương về số lượng, cũng đã khiến người vô cùng kinh hãi.
Vạn vạn không nghĩ đến, tên súc sinh Trác Phàm này á, biến thái đến tình trạng như thế. Không những vượt xa về số lượng, mà còn hơn một phẩm về chất lượng luôn.
Đan dược Bát phẩm siêu phẩm, đừng nói bát phẩm luyện đan sư, coi như cửu phẩm thập phẩm luyện đan sư, cũng chưa chắc có thể luyện thành, càng không nói đến một lúc luyện chế ra 18 viên.
Việc nghịch thiên đến thế, cũng chỉ có ở trong tại Thượng Cổ thần thoại mới có thể xuất hiện, chứ sao có thể xuất hiện ở đây?
Tiểu tử này, rốt cuộc là quái thai nào vậy!
Vô số người kêu gào trong lòng, nhưng đối với một tay luyện đan kỳ thuật của Trác Phàm, dĩ nhiên đã bội phục sát đất.
Đặc biệt Độc Thủ Dược Vương đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Một đầu tóc xanh lấy tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường nhanh chóng trở nên trắng như tuyết. Chỉ trong một hơi thở mà như thể đã già đi mấy chục năm.
Trước đó Độc Thủ Dược Vương chưa từng có thảm bại, đời này kiếp này chỉ sợ lão chưa bao giờ nghĩ đến sẽ bị đánh bại triệt để như thế, không hề có cơ hội để lật bàn.
Đệ nhất Đan Vương, lại có một ngày phát hiện ra rằng thuật luyện đan của lão khi so sánh với cao thủ chân chính lại chênh lệch đến khác biể một trời một vực. Loại tuyệt vọng này quả thực còn khó chịu hơn so với chết.
Nghiêm Phục nhìn thấy bộ dáng thất lạc của sư phụ, mặt hắn tối sầm lại, lòng như nhỏ máu. Ngược lại khi nhìn về Trác Phàm trên đài luyện đan, hắn cắn chặt môi bất đắc dĩ thở dài.
Tiểu tử này, thực sự quá cường đại. Sư phụ còn không phải đối thủ của hắn, bản thân đời này kiếp này chỉ sợ cũng không đuổi kịp hắn!
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, câu nói này bây giờ nói quá đúng, không ai có thể thoát khỏi cái ma chú này.
Trước kia hắn luôn lấy sư phụ làm gương, làm kiêu ngạo, cho rằng sư phụ là đại sư luyện đan đệ nhất thiên hạ. Nhưng hiện tại, lại bị người ta bại hoàn toàn, ngay cả hi vọng báo thù cũng không có.
Khoảng cách thực lực này lớn đến mức nào chứ...
Đào Đan Nương nhìn bộ dáng Nghiêm Tùng thất hồn lạc phách, vốn nên cao hứng mừng thầm, nhưng thủy chung cao hứng không nổi. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.
Sự toàn bại của đệ nhất luyện đan sư Thiên Vũ, không phải cũng đại biểu cho kết quả của thế hệ luyện đan đại sư bọn họ ư!
Về sau thiên hạ này sẽ gió giục mây vần. Một thế hệ cường giả mới sẽ đứng trên thi thể của những lão gia hỏa bọn họ, khai sáng thời đại mới.
Quay đầu nhìn Trác Phàm bên cạnh, Đào Đan Nương không khỏi thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy vui mừng.
May mắn người này, là của Hoa Vũ Lâu các nàng...
Phía trên Lâu chủ đài, nhóm người Long Cửu nhìn lấy tất cả mọi chuyện ở dưới, không khỏi thổn thức.
“Chết tiệt, tiểu tử này thật có thể trang bức. Lúc đầu còn nói chưa hẳn có thể thắng Độc Thủ Dược Vương, hiện tại thế nào? Không những thắng, hơn nữa còn mẹ hắn toàn thắng! Chẳng những toàn thắng, hơn nữa còn mẹ hắn thắng nghiền ép!”
Vẻ kinh hãi trên mặt Tạ Thiên Dương đã rút đi, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mắng to thành tiếng: “Mẹ hắn, ngươi xem xem Độc Thủ Dược Vương hiện tại đi, đều đã bị tiểu tử này làm cho kinh hãi thành bộ dáng gì, ta cũng thấy thương hại hắn!”
Long Cửu thở ra một hơi hật dài, rất tán thành gật đầu: “Tiểu tử này xác thực ra chiêu đủ hung ác, không hề lưu tình. Hắn chỉ cần luyện một viên đan dược bát phẩm siêu phẩm là đã toàn thắng, nhưng hết lần này tới lần khác lại luyện chế 18 viên, đối với Độc Thủ Dược Vương luôn lấy thuật luyện đan làm điều tự hào nhất, thì chính là cho hắn một kích trí mệnh. Đả kích này, chỉ sợ đời này kiếp này lão nhân kia cũng không thoát bóng ma được.”
“Ngươi nói là... hắn sinh ra tâm ma?” Lông mày Tạ Thiên Dương nhíu lại, kinh sợ nói.
Long Cửu gật đầu, tinh quang trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất: “Cho dù không có, chỉ sợ kiếp này cũng khó luyện ra đan dược phẩm cấp cao được. Tiểu tử này mà tàn nhẫn, thật sự khiến người ta e ngại!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều rất tán thành gật đầu. Nhìn về phía Trác Phàm, càng thêm kiêng kị!
“Như vậy ta tuyên bố, Đan Vương của bách đan thịnh hội lần này chính là...”
Quần chúng ở phí dưới sôi nổi bùng nổ, Tiểu Nhã chỉ Trác Phàm ở phía trước nhất, hô to lên tiếng. Nhưng nàng chưa nói xong, từng tiếng cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp dần dần đi đến chỗ nàng.
Đạp đạp đạp!
Nhịp bước của Trác Phàm đạp lên có tiết tấu, sắc mặt lạnh nhạt, từng bước một đi đến giữa đài biểu diễn. Tiểu Nhã hơi sững sờ, trên mặt xuất hiện vẻ hoang mang: “Tống đại sư, ngài đây là...”
“Trừ bản thân ta, không ai có tư cách tuyên bố ta là Đan Vương!”
Nhẹ nhàng buông xuống một câu, Trác Phàm như không hề nhìn thấy Tiểu Nhã, trực tiếp lướt qua bên người nàng, mắt nhìn thẳng.
Mọi người dưới đài khẽ giật mình, sau đó càng thêm kích động sôi trào lên, Tống đại sư này thật có khí thế vương giả a, không hổ là đệ nhất Đan Vương!
Tiểu Nhã gần như cũng quên mất, ở trên đài này mình mới là phân tích, gương mặt nàng hơi đỏ lên, có chút mê say nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trác Phàm, quên sạch chức vụ của bản thân.
Tạ Thiên Dương bĩu môi, đã ao ước lại ghen ghét thở dài, “Ai, thật sự là một tay ngụy trang tốt đấy. Lão tử lúc nào đó có cơ hội trang bức một lần, cũng vừa lòng thỏa ý.”
Tiếng mọi người hò hét không ngừng truyền đến bên tai, Trác Phàm đi vào trước đài biểu diễn, nhìn hộp gỗ gần trong gang tấc, thở dài một hơi nhẹ nhõm như buông được tảng đá lớn trong lòng.
“Sở Khuynh Thiên, ta đem áo choàng của ngươi mang đến đây, ơn tình tặng thuốc của tỷ ngươi, ta cũng coi như trả hết nợ.”
Trác Phàm ní thầm trong lòng, tiếp theo giơ tay lên cởi xuống áo choàng sau lưng, chậm rãi khoác lên trên đài triển lãm.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sững sờ, toàn trường nháy mắt lặng ngắt như tờ. Nhìn bốn chữ nhất đan khuynh thiên ở chính giữa đài triển lãm không gió mà bay, trong lòng mọi người chợt có chút kích động khó nói nên lời.
“Nhất đan... Khuynh Thiên!”
Không biết là ai, nhẹ giọng thì thào ra miệng, truyền đến trong tai tất cả mọi người. tiếp theo, tất cả mọi người đều giơ tay quá đầu, lớn tiếng đồng thanh: “Nhất đan khuynh thiên, nhất đan khuynh thiên, nhất đan khuynh thiên...”
Không sai, cái danh hiệu Đan Vương này, đã không xứng với địa vị siêu phàm của Trác Phàm ở trong lòng họ, cũng chỉ có hắn đầu tiên khoác sau lưng cái danh hiệu này, nhất đan khuynh thiên, mới có thể xứng với luyện đan thuật kinh người của Tống đại sư.
Sở Khuynh Thành che kín miệng, trong mắt tràn đầy lệ quang.
Mặc dù trong miệng mọi người gọi Trác Phàm nhất đan khuynh thiên, thế nhưng dù sao cũng là tâm nguyện của đệ đệ nàng Sở Khuynh Thiên, hôm nay Trác Phàm chân chính thay đệ đệ của nàng, hoàn thành tâm nguyện này.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Trác Phàm càng thêm cảm kích.
Độc Thủ Dược Vương hốt hoảng nghe được lấy mọi người gọi, lại nhìn về bốn chữ kia trên đài, lão khẽ giật mình, sau đó dường như khóc, lại như cười, lẩm bẩm nói: “Nhất đan khuynh thiên, nghĩ không ra trên đời thực sự có người có thể làm được bốn chữ này. Khuynh Thiên, hôm nay lão phu đến tột cùng là bại trong tay hắn, hay là trên tay ngươi, ha ha ha...”
Độc Thủ Dược Vương giống như điên, nhưng trong đôi mắt như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, trông lão thư thái hơn nhiều...
Thật sâu hít một hơi, trong tai truyền đến tiếng hô hoán, Trác Phàm lại dường như không nghe thấy, cực kỳ bình tĩnh. Không nhìn chiếc áo choàng kia nữa, bởi vì ngay tại giây phút này, hắn đã không còn bất cứ quan hệ gì với áo choàng kia nữa.
Việc hắn nên làm đã làm, nhân tình nên trả cũng đã trả hết, tiếp theo, cũng nên thực hiện mục đích chân chính của hắn hắn.
Thần quang trong mắt ngưng tụ, hai mắt Trác Phàm dần dần lạnh lùng trở lại, nhìn chiếc hộp gỗ phía trên đài, không chút do dự đưa tay cầm lấy.
Thế nhưng đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên, một nắm đấm thép lóe kim quang bỗng nhiên hướng hắn đánh tới: “Tiểu tử, muốn cầm Bồ Đề Tu Căn, ngươi còn chưa xứng!”
“Cẩn thận!” Sở Khuynh Thành dường như mới phát hiện nguy cơ, không khỏi hoa dung thất sắc, đại kêu ra tiếng, lại là đã không kịp.
Nắm đấm thép thoáng cái đã hướng đến trán của Trác Phàm.
Tròng mắt Trác Phàm bỗng đông lại, trong mắt chợt lóe qua một tia tàn nhẫn! Hắn đã không cần thiết phải tiếp tục làm Tống Ngọc nữa, Bây giờ, hắn chính là Ma Hoàng, Trác Phàm.