Chương 143: Nguyên khí đại thương

Chương 143: Nguyên khí đại thương

“Ha ha ha… Tiểu tử này, ta thật sự hoàn toàn bội phục hắn!”

Đại sảnh lầu trên, Tạ Thiên Dương mạnh mẽ đập trên bàn đá trước mặt, cười to không ngừng: “Phóng mắt nhìn toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc này, Độc Thủ Dược Vương này nói thế nào cũng được xem như là một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn. Thật không nghĩ đến ở chỗ này lại bị chỉnh đến mức thê thảm như vậy. Các ngươi nhìn bộ dạng hắn muốn khóc cũng không khóc được, muốn giận cũng không giận nổi, cũng quá bi ai đi. Bổn công tử cũng có chút thương hại hắn.”

“Tiểu tử này thật không có nhân tính, sao có thể đối với lão nhân gia như vậy, ha ha ha…” Tạ Thiên Dương vừa mắng Trác Phàm vừa cười đến mức nở hoa.

Long Cửu cùng Kiếm Tùy Phong liếc nhìn nhau cũng cười một tiếng. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm lại chỉ có thán phục.

Long Quỳ cùng Long Kiệt sau khi nhìn nhau lại nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Cùng tuổi tác hơn nữa bọn họ còn xuất thân từ Tiềm Long các, là gia tộc siêu nhất lưu bên trong Thiên Vũ. Nhưng cho đến tận bây giờ cũng chỉ là trợ thủ bên trong của trưởng lão mà thôi.

Thế nhưng là Trác Phàm xuất thân là nô bộc của gia tộc tam lưu. Vậy mà đã giao thủ với nhân vật thành danh lớn nhất Thiên Vũ. Hơn nữa còn ở thế thượng phong, dương danh toàn bộ bên trong Thiên Vũ.

Đều là người mà sao lại chênh lệch lớn như vậy đây?

Hai người Mẫu Đơn lâu chủ và Thanh Hoa lâu chủ nhìn về phía bóng người gầy gò gần như đã chưởng khống toàn cục kia đã sớm kinh ngạc đến không nói ra lời.

Độc Thủ Dược Vương tàn nhẫn cùng âm hiểm, hai người các nàng đã được lĩnh giáo qua. Lúc đối mặt với lão đầu kia, các nàng đều cảm thấy dù liên hợp toàn bộ lực lượng Hoa Vũ Lâu lại cũng chưa chắc có thể địch lại được.

Thế nhưng hôm nay trước mặt Trác Phàm, lão đầu kia lại giống như khôi lỗi, bị nam tử thần bí này trêu đùa hết lần này đến lần khác nhưng lại không có cách nào.

Bộ dáng thê thảm khóc không ra nước mắt, đừng nói là các nàng đã nhìn thấy mà ngay cả tưởng tượng cả đời này cũng không dám. Đây là Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Tùng hung hăng càn quấy, âm hiểm ngoan độc sao??

Hai vị lâu chủ Mẫu Đơn và Thanh Hoa không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Thanh Hoa lâu chủ đi đến trước mặt Long Cửu, yêu kiều cúi đầu, thỉnh giáo: “Cửu thúc, các người đừng tiếp tục để chúng ta làm trò bí hiểm. Cái người đóng giả Tống Ngọc này đến cuối cùng là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là công tử thế gia kia sao, hay là đệ tử nội môn của tông môn nào sao?”

Long Cửu nhẹ nhàng vuốt chòm râu, lại cười nhẹ lắc đầu, trong mắt cũng tràn ngập mê mang: “Thế gia? Ha ha ha… Gia tộc của hắn chỉ là ánh sáng đom đóm, thực sự không xứng với hai chữ thế gia. Còn tông môn… aiz, lão phu cũng chưa từng nghe nói qua. Tóm lại, từ trên người tiểu tử này, đều không giải thích được bí ẩn nào!”

“Ngay cả Cửu thúc ngài cũng không biết sao?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, đi đến bên cạnh hai người, ngạc nhiên nói: “Vậy vì sao các người lại tin tưởng hắn như thế?”

“Tin tưởng? Hừ, chưa hề!”

Lúc này Tạ Thiên Dương lại hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: “Coi như ta có thể tin tưởng bất cứ ai cũng sẽ không tin hắn! Bộ mặt thật của tiểu tử này các ngươi chưa thấy qua. Giây trước còn cùng ngươi kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ. Lát sau đã mang ngươi đi bán, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Nếu mà ngươi hoàn toàn tin tưởng hắn đoán chừng lúc đó không biết sẽ chết như thế nào.”

Nói đến đây, Tạ Thiên Dương dường như lại nghĩ đến chuyện cũ, trong mắt lóe lên một tia kiêng kị thật sâu: “Các ngươi cơ bản không thể nghĩ đến trên đời này lại có người vô tình đến thế. Hiện tại ta nhớ đến lúc hắn bán Ngưng Nhi ánh mắt băng lãnh cùng khuôn mặt lạnh tanh, trong lòng cũng sẽ dấy lên hàn ý!”

Mẫu Đơn và Thanh Hoa lâu chủ không khỏi run rẩy trong lòng, cả hai đều có thể nhìn ra được, Tạ Thiên Dương không nói dối. Thế nhưng nếu người này ác độc đúng như trong lời nói thù sao lại được đám người Long Cửu tôn sùng?

Tiếu Đan Đan dường như bất mãn với những gì Tạ Thiên Dương nói về Trác Phàm, không khỏi tức giận mà nói: “Ngươi vẫn luôn nói phu quân ta là bằng hữu của ngươi thế mà lại nói xấu sau lưng hắn. Đây không phải là phẩn bội sao?”

“Ta nói xấu hắn sao? Ha ha ha… ta nói đều là sự thật. Mà đối với điều này hắn cũng không hề phủ nhận.” Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ lắc đầu, cười to lên: “Thực ra điểm ta thưởng thức hắn nhất chính là điểm này, không dối trá!”

“Vậy dạng người này sao các ngươi còn có thể coi hắn là bằng hữu?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, trong mắt tràn đầy không hiểu.

Mọi người nhìn lẫn nhau, đều cười to: “Ha ha ha… Vì sao lại không thể trở thành bằng hữu?”

Thanh Hoa lâu chủ nghe thấy lời này, bất giác có chút choáng váng. Những người này rõ ràng đều không tin hắn, thậm chí cũng biết rõ hắn không phải người tốt nhưng vì sao lại giống như dựa vào hắn mười phần?

Dường như là bằng hữu chân chính, chuyện gì đã giao cho hắn thì rất yên tâm. Đây không phải tự mâu thuẫn sao?

Có lẽ nhìn ra nghi vấn của nàng, Tạ Thiên Dương khẽ mỉm cười nói: “Thanh Hoa lâu chủ, tín nhiệm và không đáng giá để giao phó là hai chuyện khác nhau. Tuy hắn không phải là bằng hữu đánh giá để tin tưởng nhưng tuyệt đối là huynh đệ đánh giá để giao phó. Đơn giản là hắn có thực lực này!”

Tạ Thiên Dương chỉ tay xuống dưới phía Độc Thủ Dược Vương bẩn thỉu, thản nhiên nói: “Thử hỏi nếu hôm nay không xuất hiện bằng hữu không đáng giá tin tưởng của chúng ta thì các ngươi đối phó với lão gia hỏa kia thế nào?”

Thanh Hoa lâu chủ và Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi cảm thấy run rẩy thân thể, giờ khắc này mới hiểu được ý tứ cảu hắn.

Không phải là bởi vì thanh niên thần bí đáng giá tin tưởng này mà đem tồn vong của Hoa Vũ Lâu giao phó mà hắn. Mà là ngoại trừ hắn không có ai có thể gánh vác được trọng trách này!

Tạ Thiên Dương nghiêng người tựa vào ghế, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm bất giác nhu hòa hơn nhiều: “Hiện tại các ngươi đã biết vì sao chúng ta đều tin nhận chức này mà không thể tin tưởng bằng hữu này đi. Bởi vì chỉ có hắn mới đánh giá cho chúng ta giao phó nhất.”

“Nếu mà không có hắn thì ta sợ rằng đời này sẽ mất đi người yêu nhất. Cho nên phần nhân tình này ta cảm thấy kiếp này cũng không còn. Cho nên tại lần yến hội đó hắn vừa mở miệng, ta liền không nói hai lời. Dù cho có thể khiến Kiếm Hầu Phủ mang đến tai họa ngập đầu cũng ủng hộ Hoa Vũ Lâu các người!”

Lời này nói ra làm hai vị lâu chủ càng kinh hãi hơn.

Hóa ra trong lần yến hội kia, Kiếm Hầu Phủ cùng Tiềm Long các nhất trí ủng hộ các nàng không phải do thể diện của Hoa Vũ Lâu mà chính là do tiểu tử này giúp đỡ kéo lên.

Trong lúc nhất thời cả hai nàng đều cười khổ ra tiếng.

Không ngờ rằng Hoa Vũ Lâu thân là một trong bảy thế gia ngự hạ , kinh doanh hơn ngàn năm lại vẫn không có tác dụng bằng một câu của một tên tiểu tử. Cái này nếu là lúc bà ngoại còn tại thế thì lấy tính cách quật cường của bà nhất định có thể bị tức chết một lần nữa.

Hắt xì!

Dưới lầu trên đài luyện đan, Trác Phàm tự nhiên bị hắt hơi mạnh, nhưng lần này là thật.

Trác Phàm nghi ngờ trong lòng không khỏi sờ mũi một cái. Mẹ nó người nào nói xấu sau lưng lão tử đây.

Lúc này hắn nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương đang ngơ ngẩn trước mặt, trong lòng thầm oán. Nhất định là lão nhân này đang thầm mắng mình. Cứ chờ đấy, chốc nữa ta sẽ lấy mệnh lão.

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp, trong đồng tử lóe lên một đạo sát ý.

Nhưng mà lân này, hắn đã oan uổng lão nhân này. Từ khi Độc Thủ Dược Vương luyện đan thất bại lần thứ hai, ngoại trừ tức giận lúc đầu, sau đó bởi vì lo lắng mà đầu óc trống rỗng.

Lần này tiến vào vòng ba, đều là một số luyện đan đại sư có chút danh vọng. Dù cho không bằng Độc Thủ Dược Vương hắn nhưng trên luyện đan thuật cũng là tiêu chuẩn.

Chỉ một lượt tốc độ thì hắn vẫn có thể đuổi theo. Nhưng bây giờ hắn đã rơi xuống hai lần. Nếu lại tiếp tục truy đuổi thì hoàn toàn không có khả năng.

Nhìn thấy điều này, trong lòng Trác Phàm cười lạnh, như đã đoán được từ sớm.

Thực ra hai lần Trác Phàm đánh gãy thời cơ luyện đan của hắn đều đã sớm tính toán chuẩn, ngay tại một khắc đan sắp hình thành. Cứ như vậy, vừa vặn có thể hao phí thời gian luyện đan của hắn nhiều nhất.

Coi như hắn luyện lần thứ ba, Trác Phàm không còn quấy nhiễu thì với tốc độ của hắn cũng đã không có khả năng đuổi kịp.

Có thể nói ở vòng cạnh tranh thứ ba này, Độc Thủ Dược Vương ở luyện đan đã bị thua một bậc. Nhưng mà càng trọng yếu hơn là sau đó xem Trác Phàm chơi cho chết đi sống lại.

Đào Đan Nương liếc nhìn Trác Phàm một chút, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, kích động không nói ra lời. Nàng vạn lần không nghĩ đến Trác Phàm vậy mà có năng lực như thế. Có thể có biện pháp đem Độc Thủ Dược Vương đá ra khỏi danh sách.

Lần này mặc kệ là Trác Phàm thắng hay là Đào Đan Nương nàng thắng thì Bồ Đề Tu Căn đều cũng sẽ không ra khỏi Hoa Vũ Lâu.

Đôi mắt đẹp của Sở Khuynh Thành cũng dừng lại ở trên thân Trác Phàm. Đúng là trước nay chưa từng có, càng nhìn càng yêu thích. Lấy lời nói của Tiếu Đan Đan thì là phu quân này so với người trước kia còn mạnh hơn nhiều.

“Có biện pháp!”

Đột nhiên Độc Thủ Dược Vương vỗ ót một cái, sợ hãi kêu lên. Ngay sau đó hắn liền xuất ra tám cây ngân châm, mạnh mẽ đâm xuống trán mình.

“Ngân châm phong huyệt?”

Trác Phàm nhíu chân mày, không khỏi khẽ cười. Hắn hiểu rõ lão nhân này là muốn phong bế thính lực cuả chính mình tránh cho hắn lại đến quấy nhiễu.

Thế nhưng sao lão gia hỏa này không làm sớm đi? Bây giờ lão tử dù không quấy nhiễu ngươi để cho ngươi luyện đan thật tốt thì ngươi cũng không kịp.

Nhưng mà Độc Thủ Dược Vương dường như không tin, nguyên lực chi hỏa trong tay dấy lên đem toàn bộ dược liệu cho vào bên trong.

“Ngũ phẩm đan, hoàn thành!”

Đúng lức này lại một tiếng kêu to vang lên. Người thứ chín thành công lọt vào. Mà những người còn lại đang liều mạng luyện đan, thế nhưng dù là người kém cỏi nhất cũng chỉ cần khoảng hai ba phút.

Còn mấy người nhanh hơn, có thể chỉ khoảng chừng nửa phút là hoàn thành.

Hừ, lão nhân này đã không đuổi kịp!

Trác Phàm cười lạnh thành tiếng, những luyện đan sư còn lại trong mắt cũng toát ra vẻ hưng phấn. Đây chính là lần đầu của bọn họ cũng có thể là lần suy nhất trong cuộc đời có cơ hội để thắng Độc Thủ Dược Vương.

Phốc!

Bỗng nhiên, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, bay vào trong ngọn lửa. Sau một khắc ngọn lửa liền bốc cao hai, ba trượng, uy lực mạnh hơn trước mấy lần.

Chỉ trong nháy mắt đã đem dược liệu hóa thành dược dịch.

Tròng mắt của Trác Phàm không ngăn được co lại, lão nhân này vì muốn lọt vào mà ngay cả huyết tinh cũng lấy ra để luyện dược, thật sự là liều lĩnh.

Nhưng mà đáng tiếc, dù vậy nhưng muốn trong một khoảng thời gian ngắn luyện thành linh đan cũng là chuyện không thể.

Phốc!

Đột nhiên, lại phun một ngụm máu huyết, Độc Thủ Dược Vương không kịp lau sạch vết máu bên miệng, lập tức kết ấn khởi quyết.

Chỉ một thoáng máu nhập vào hỏa diểm ngưng tụ thành một hạt đan căng tròn, mà những thứ nước thuốc kia ở bên trong liệt diễm giống như Bách Xuyên vào biển, cùng nhau hướng phía Huyết Đan dũng mãnh lao đến.

Chỉ trong nháy mắt liền hoàn toàn tràn vào.

Sau cùng nghe một tiếng hét lớn vang lên, trong tay Độc Thủ Dược Vương liệt diễm lần nữa nổ vang, viên huyết sắc đan dược kia tròn căng, trong nháy mắt bay ra ngoài, tản ra đan khí cuồn cuộn bốn phía.

Độc Thủ Dược Vương vung tay lên, đem đan dược hoàn toàn chụp đến tay, giơ cao lên đầu, lớn tiếng nói: “Ngũ phẩm đan luyện chế hoàn thành!”

“Ngũ phẩm đan luyện chế hoàn thành!”

Dường như một trước một sau, có một người gọi to.

Tiểu Nhã nhìn hai người, dựa theo trình tự đến trước người Dược Vương, cầm lấy đan dược lên xem, gật đầu nói: “Nghiêm lão luyện chế thành công ngũ phẩm hạ phẩm đan, lọt vào trận chung kết Đan Vương.”

Độc Thủ Dược Vương vừa lúc rút ngân châm ra, nghe được câu này bên tai. Thân thể hơi lay động một chút, thở dài một hơi, cuối cùng cũng nở nụ cười vui mừng.

Thế nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Trác Phàm liền biết hắn đã đại thương khí. Coi như có lọt vào trận chung kết Đan Vương cũng không có cách nào lại luyện chế được đan dược...