Chương 142: Một cái rắm kinh hãi Dược Vương

Chương 142: Một cái rắm kinh hãi Dược Vương

Đã không thể ngăn cản hắn vậy liền kéo chết hắn! Đây chính là kế hoạch mà ngay sau khi biết được quy tắc của vòng thứ ba cạnh tranh Đan Vương Trác Phàm đã chế định tốt.

Dù sao lần này là so về tốc độ, chỉ cần khiến cho tốc độ luyện đan của lão gia hỏa này hạ xuống thì coi như hắn muốn lọt vào trong cũng khó.

Trác Phàm cười gằn lại nhìn về phía lão đầu kia. Thế nhưng mà Độc Thủ Dược Vương hình như đã hiểu rõ quỷ kế của hắn lại vẫn có thể bị mắc lừa?

Giờ khắc này hắn cố gia tăng thêm tốc độ, giành giật từng giây Địa Luyện đan. Nhưng mà không hổ là Độc Thủ Dược Vương đệ nhất Thiên Vũ, chỉ cần chăm chú lên thì tốc độ luyện đan cũng rất nhanh, chỉ qua mấy hơi thở liền đem tooàn bộ dược liệu còn lại luyện hóa thành dược dịch.

Tiếp đó cũng là ngưng tụ thành hình đan.

Đầu mi Trác Phàm hơi nhướng lên, cũng không có chút nào vội vã. Có một số việc cho dù mọi người biết là sai mà vẫn không quản được chính mình, hết lần này đến lần khác vẫn muốn làm. Chỉ bởi vì chuyện này làm bọn họ cảm thấy hứng thú mà thôi, Độc Thủ Dược Vương cũng không ngoại lệ.

“Khụ khụ khụ…” Ho nhẹ một tiếng, Trác Phàm hắng giọng thản nhiên nói: “Nghiêm lão, ta nhìn khối tài liệu luyện đan của ngươi thì kể cho ngươi chuyện ta luyện hóa dược tài ở vòng thứ hai. Dùng chiêu Cửu Thiên Long Ngâm Trảo bí quyết kia.”

Tuy hắn biết rõ đây là âm mưu của Trác Phàm nhưng vẫn không nhịn được vểnh tai, cũng hiểu rõ cái mà Trác Phàm gọi là bí quyết tuyệt đối đều là giả. Thế nhưng là một tên luyện đan sư, sau khi chứng kiến kỹ pháp luyện đan kỳ dị như vậy hắn vẫn không thể nhịn như cũ mà muốn thăm dò một lần.

Cứ như vậy vốn là chỉ cần sau một khắc thời gian là có thể ngưng tụ thành đan hình thức ban đầu, lại trong nháy mắt đình trệ lại. Tốc độ của hắn không ngờ bị Trác Phàm làm cho chậm trễ.

Trong lòng Trác Phàm vẫn không nhịn được mà cười lên nhưng vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc như cũ: “Ừm, cái Cửu Thiên Long Ngâm Trảm này nghĩa như tên. Bên trong nó có chữ Long, lại có chữ Trảo, tất nhiên ngươi sẽ muốn để bàn tay uốn lượn thành hình vuốt rồng trước…”

Con mẹ nó không phải hắn đều nói nhảm sao!

Độc Thủ Dược Vương đối với âm mưu của Trác Phàm trong lòng rõ như gương sáng nhưng cũng tuyệt đối không muốn nghe thêm những lời nhảm nhí đó nữa. Thế nhưng mà lại không quản được hai lỗ tai của mình.

Chỉ cần nghe đến đề tài bí thuật luyện đan hắn đều không thể ngăn được mà dừng lại, vẫn muốn lắng nghe nghiêm túc một lần. Thế nhưng thứ truyền vào trong tai hắn vẫn là những câu chuyện cũ mèm không đau không ngứa kia của Trác Phàm, cả một rổ nhảm nhí.

Vì thế hắn sắp khóc ra rồi, hận không thể cắt luôn hai cái tai của mình đi.

Không có cách nào hắn đành phải hướng về phía Tiều Nhã ở trên đài cao, cáo trạng như một đứa trẻ, mách lẻo nho nhỏ: “Tiểu thư, tiểu tử này vẫn luôn ở đây cản trở lão phu luyện đan!”

“Cái gì, Tống đại sư ảnh hưởng ngài luyện đan sao? Hắn ảnh hưởng như thế nào?” Tiểu Nhã sững sờ, nghi ngờ nói.

Gương mặt của Độc Thủ Dược Vương hơi phiếm hồng, trầm ngâm một lát rồi cắn răng nói: “Tiểu tử này ở bên tai lão phu nói liên miên lải nhải, quấy rầy đến mức tân thần lão phu bất an!”

Lời vừa nói ra toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh. Ngay sau đó đột nhiên phát ra một trận cười vang!

Thân là luyện đan sư điều quan trọng nhất là tâm cảnh. Người ta mới nói mấy câu liền khiến ngươi không thể luyện đan thì còn tính gì là luyện đan sư? Như vậy mà cũng có thể làm luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ?

Tất cả mọi người ở đó đều khinh thuưường bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương đều tràn ngập chế giễu. Chuyện này trước đây chưa từng có.

Thế nhưng mà bọn họ làm sao biết được, những lời mà Trác Phàm nói đến đều đánh sâu nhất vào dục vọng lớn nhất trong tâm khảm của hắn. Coi như hắn không muốn nghe cũng không thể quản được hai lỗ tai mình.

Đừng nói chỉ riêng Độc Thủ Dược Vương, đổi lại là ai cũng sẽ như thế.

Mà Độc Thủ Dược Vương nghe thấy mọi người cười như điên, mặt càng thêm đỏ bừng. Lần này hắn đã mất sạch mặt mũi.

Tiểu Nhã bất giác hung hăn co rút da mặt, có chút dở khóc dở cười nói: “Nghiêm lão sao người lại giống như tiểu hài từ. Chút chuyện nhỏ này cũng muốn hướng đến ta cáo trạng sao?”

“Đúng đấy, chẳng qua lão tử tâm sự cùng hắn, bồi cưỡng chút tình cảm, có gì mà cáo trạng?” Trác Phàm cũng không ngại lớn chuyện, vẫn ở bên cạnh nói thêm vào chọc cười mọi người.

Câu này lại không khỏi gây nên một trận cười vang cho mọi người!

Hít mấy hơi thật sâu, mới khiến cho cơn thịnh nộ trong lòng lắng xuống, Độc Thủ Dược Vương hướng phía Tiểu Nhã quát to: “Tiểu nha đầu kia, ngươi thân là người chủ trì, đến cùng ngươi có quản chuyện này hay không? Nếu không thì lão phu sẽ tự mình ném tiểu tử này đi!”

“Được được được, ta lo còn không được sao?” Tiểu Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Trác Phàm áy náy cười nói: “Tống đại sư xin ngài thông cảm cho thói quen luyện đan của Nghiêm lão một chút. Không nên nói nữa, Hay là xin mời ngài đến chỗ ghế khách quý ngồi nghỉ một chút, được không?”

Trác Phàm không khỏi nhướng đầu mi, bĩu môi nói: “Tốt thôi, ta nể mặt ngươi, không nói!”

Sau khi nói xong, Trác Phàm thật sự ngậm chặt miệng, không nói thêm một chữ nào. Chỉ một thoáng, Độc Thủ Dược Vương cảm giác được toàn bộ thế giời đều thanh tĩnh, nhìn lại những người đang luyện kia, phần lớn đều đã ở cấp độ thành đan. Vậy mà hắn ngay cả hình thức ban đầu của đan dược cũng chưa thể luyện ra.

Sau đó vội vàng gia tăng tốc độ, đem tất cả dược dịch tụ lại một chỗ, biến thành đan hình

“Ngũ phẩm đan dược luyện chế thành công!”

Lại một tiếng hô đắt giá vang lên, có một người đã luyện chế hoàn thành. Đến tận lúc này đã có bảy người tiến vào trận chung kết Đan Vương.

Độc Thủ Dược Vương chà mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng càng khẩn trương, vội vàng nắm chặt thời gian hoàn thành linh đan. Thế nhưng trong lòng của hắn vẫn lo sợ tiểu tử này sẽ có hoa chiều gì quấy rối mình.

Sau đó vừa luyện đan vừa phân tâm xem xét nhất cử nhất động của Trác Phàm. Nhưng mà lúc này Trác Phàm dường như rất nhu thuận, cuối cùng vẫn im lặng không nói. Thậm chí ngay cả nhìn hắn cũng không, hình như đã sớm từ bỏ kế hoạch cản trở hắn.

Hừ, tiểu tử này nhất định là giả vờ! Lúc trước lão phu để hắn làm mới có thể bị hắn có cơ hội lợi dụng. Lần này lão phu nhất định sẽ cẩn thận thì tiểu tử này lại chẳng hề để ý. Có thể nói là có khả năng hắn đang tìm sơ hở của lão phu muốn lập lại chiêu cũ!

Ánh mắt đyv khẽ híp lại, trong lòng cười lạnh, đồng thời tâm lý cũng căng như dây đàn.

Lão phu cũng sẽ không lại hỏng đến lần thứ hai!

“Chủ trì, ta luyện chế hoàn thành!”

Lại một tiếng kêu to vang lên, người thứ tám lọt vào.

Độc Thủ Dược Vương hít sâu một hơi, nỗ lực để giữ cho mình tỉnh táo, hỏa diễm trong tay vẫn bình ổn như cũ. Càng là lúc này thì tâm cảnh càng phải bình tĩnh.

Nhìn đan dược trong tay đã hoàn toàn thành hình, Độc Thủ Dược Vương khẽ cắn môi, tập trung tinh thần cao độ. Đã đến thời điểm mấu chốt nhất tuyệt đối không thể để thất bại.

Thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Trác Phàm không có động tác gì như cũ, Độc Thủ Dược Vương cẩn thận Địa Luyện đan dược trong tay.

Rất nhanh hắn đã đến một bước cuối cùng, chỉ còn thiếu một lần Hỏa Liệt sau cùng là đem đan dược triệt để ngưng tụ, hóa thành linh đan, đại công cáo thành.

Nhưng mà lúc này dường như hắn lại trở lại thời khắc lần thứ nhất bị Trác Phàm nhảy mũi phá hư. Cho nên hắn cực kỳ thận trọng. Tuyệt đối không thể cùng một chỗ bị đánh bại hai lần được.

Tròng mắt Độc Thủ Dược Vương ngưng tụ, trong lòng bỗng hét lớn một tiếng, hỏa diễm trong tay bỗng nhiên tăng cường.

Thế mà ngay tại lúc này một tiếng động như ác mộng lại vang lên lần nữa.

Hắt xì!

Lại là cái âm thanh hắt xì kia, trong lòng Độc Thủ Dược Vương không khỏi chấn động, vội vàng phất ống tay áo bảo vệ hỏa diễm. Thân thể chuyển lại, đưa lưng về phía Trác Phàm.

Nhưng mà cái giật mình này, không ngăn được tâm cảnh của hắn rung động một chút khiến hỏa diễm trong tay cũng rung động theo. May mà hắn là luyện đan đại sư đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú mới vội vàng ổn định tâm cảnh, nếu không có một bước quan trọng này thì đã luyện hỏng đan dược.

Thở ra một hơi thật dài, Độc Thủ Dược Vương chà mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu liếc nhìn Trác Phàm một chút.

Lại chỉ thấy hắn cũng không có hướng về phía này nhảy mũi mà chính là xoa xoa cái mũi. Dường như không có chuyện gì phát sinh.

Tựa hồ cũng chú ý đến ánh mắt của lão gia hỏa kia, Trác Phàm quay đầu nhìn qua, lông mày nhíu lại, mắng: “Nhìn cái gì đây, lão tử cũng không nói chuyện nhiễu loạn ngươi!”

Bờ môi Độc Thủ Dược Vương lúng túng hồi lâu, trong lòng phẫn nộ nhưng cũng không nói nên lời. Ngươi không có lên tiếng nhiễu loạn lão phu nhưng ngươi đứng ở chỗ này chính là quấy nhiễu lớn nhất với lão phu.

Giờ khắc này, Độc Thủ Dược Vương cảm thấy mệt mỏi không gì sánh được. Đây cũng không phải là mệt mỏi trên thân thể mà là mệt mỏi tinh thần. Hắn tung hoành đại lục nhiều năm như vậy còn chưa từng trải qua thời khắc nào mệt mỏi như thế.

Sau khi luyệ đan còn phải luôn duy trì tâm lý khẩn trương cao độ như vậy, người nào có thể chịu đựng được?

Đối với điều này, hắn không thể không tặng một chữ Phục cho Trác Phàm. Mấy chục năm qua có thể bức Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng hắn đến mức này chỉ có Trác Phàm là người đầu tiên.

Dường như cũng nhìn ra sự khốn quẫn của sư phụ, mắt Nghiêm Phục sớm đã trợn tròn. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa được thấy qua sư tôn thủ đoạn độc ác lại bị người khác chỉnh đến mức không thể tiến lùi như vậy.

Lại nhìn về phía Trác Phàm ở vị trí thứ nhất, khóe miệng luôn treo một ý cười khó hiểu. Trong lòng của hắn không có lý do gì mà lại bùng lên từng tia hàn ý.

Đào Đan Nương nhìn thấy Nghiêm Tùng ăn quả đắng, tâm lý không khỏi sảng khoái. Sở Khuynh Thành thì nhìn thấy Trác Phàm có thể đem Nghiêm Tùng tùy tiện đùa giỡn trong lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Đại sảnh lầu trên, mọi người đã sớm bò lăn ra cười.

Nghiêm Tùng này tốt xấu gì cũng là Độc Thủ Dược Vương để cả bảy thế gia phải kiêng kị nhưng hôm nay lại nhiều lần thất bại bởi tay một tên tiểu quỷ mới vào đời.

Nhưng mà mọi người cũng rõ ràng, tiểu tử này không phải người bình thường. Đổi lại là bọn họ đoán chừng sẽ bị chỉnh thê thảm hơn.

Độc Thủ Dược Vương đối với ác ma Trác Phàm chung quy vẫn là không đánh lại ác ma. Bọn họ cũng chỉ có thể cảm thán, Nghiêm Tùng đây gọi là ác nhân có ác nhân trị. Đối phó với dạng ác nhân như hắn cũng chỉ có Trác Phàm ác ma càng ác hơn hắn gấp trăm lần mới có thể.

Giờ khắc này chắc cũng chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vân ngồi ở ghế khách quý sườn phía Đông mới có thể nhìn thấy Độc Thủ Dược Vương bị dọa đến thành bộ dạng nơm nớp lo sọ.

Lão tiểu tử này nếu bị thua thì Bồ Đề Tu Căn kia sẽ rất khó đến tay!

Độc Thủ Dược Vương hít một hơi thật sauu, chỉ thiếu một bước cuối cùng là hooàn thành đan dược, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại.

Các loại tâm tư hắn đều hiểu, cho nên giống như Trác Phàm, hắn cũng tuyệt đối không thể thua.

Trác Phàm thua sẽ phải hai tay dâng đầu lên. Nếu như hắn thua chẳng những hủy hết thanh danh mà sao Đế Vương Môn kia có thể tha cho hắn?

Nghĩ đến đây, tròng mắt Độc Thủ Dược Vương ngưng tụ, hỏa diễm trong tay bỗng nhiên tăng lớn. Mà viên linh đan cũng ở bên trong hảo diễm mãnh liệt phóng ra hào quang dị dạng.

Trong mắt Độc Thủ Dược Vương tỏa ra tinh quang, khóe miệng nhếch lên một đường cong hi vọng.

Rốt cuộc cũng hoàn thầnh, rốt cuộc có thể kết thúc trận luyện chế mệt mỏi này. Lần luyện đan này thật mệt chết hắn rồi...

Đụng!

Đột nhiên một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên vang vọng bên tai Độc Thủ Dược Vương. Độc Thủ Dược Vương giật mình, hỏa diễm trong tay đột nhiên run rẩy, trực tiếp nổ tung.

Độc Thủ Dược Vương không chú ý, ria mép lông mày lại lần nữa bị đốt cháy khét. Mà linh đan sắp xuất thế kia trong nháy mắt cũng hóa thành tro tàn!

Độc Thủ Dược Vương bất giác ngây người, thân thể cừng ngắc, lần nữa quay đầu qua, nhìn về chỗ phát ra âm thanh. Ở nơi đó, Trác Phàm đứng gãi đầu, cười rạng rỡ nói: “Hắc hắc hắc… xin lỗi, vừa rồi không nhịn được, đánh cái rắm, có phải quá vang dội không?”

Tê!

Thân thể Độc Thủ Dược Vương không ngăn được run rẩy mạnh mẽ, nhìn thấy Trác Phàm mặt mày cười rạng rõ, còn mình thì lông mày đen, rây cháy trông như Phong Phi Dương lại tức giận đến không nói lên lời.