Chương 140: Nhất chưởng càn khôn chấn toàn trường
Thân thể bất giác chấn động, Trác Phàm cừng ngắc nghiêng đầu lại, trố mắt nhìn, lầm bầm nói: “Ngươi...đều biết?”
“Còn không biết!” Khóe miệng Sở Khuynh Thành hơi vểnh lên, oán trách liếc hắn một cái: “...Ta đang chờ người khai báo thành thật đây. Phu quân!”
“Aiz, đừng đừng đừng, đừng gọi như vậy. Sở lâu chủ, có hiểu lầm ở đây. Lúc đó ta thật không biết ngươi có ý tứ đó...” Trác Phàm cuống quýt khoát tay, sau đó gặp Độc Thủ Dược Vương kia đã bắt đầu luyện đan lần thứ hai, vội vàng nói: :Chuyện này chờ sau này chúng ta lại nói đi. Trước tiên ta phải đem lão gia hỏa kia đá đi đã.”
Nói xong gần như là trốn chạy chạy mất.
Sở Khuynh Thành không khỏi sững sờ, trong mắt trừ mê mang bên ngoài mà còn có cảm giác mất mát nồng đậm.
Không phải nàng tự luyến nhưng mà nàng thật sự cảm thấy bất kể là phẩm hạnh, hay là tướng mạo của nàng thì đều xem như là tài năng xuất chúng nhất đẳng. Bằng vào kinh nghiệm trong dĩ vãng thì 99% nam nhân gặp nàng đều sẽ có ý nghĩ xấu.
Cho dù có một hai ngưười ngoài ý muốn thì cũng có thể hòa hợp ở chung. Làm sao cũng không đến mức khiến người hoảng sợ chạy đi.
Thế nhưng mà biểu hiện của Trác Phàm hôm nay, dường như nàng chính là khủng long muội muốn ỷ lại vào hắn, đúng là hận chính mình không thể có bốn chân. Việc này khiến cho nàng cảm thấy hơi tức giận. Tiểu tử này sao lại không giống như các nam nhân khác một chút nào chứ.
Các nam nhân khác lúc này đều đã phong lưu phóng khoáng, tình trường điêu luyện trở thành đi qua trăm khóm hoa cũng không dính nổi một mảnh lá. Nhưng mà tiểu tử này thế nào mà vẫn còn giữ gìn được một thân trong sạch...
Nghĩ đến đây, gương mặt Sở Khuynh Thành không khỏi đỏ lên. Ngầm phi một tiếng, thầm mắng mình đang nghĩ đến cái gì đây.
Thế nhưng mà nàng tuyệt đối không nghĩ ra là sở dĩ Trác Phàm như vậy là vì hắn đã từng đạt đến độ cao Ma Hoàng. Tất nhiên cũng rõ ràng, mặt mũi và nữ nhân cũng là chướng ngại lớn nhất trên con đường một cường giả tiến lên.
Hắn muốn một lần nữa đạp lên Ma Đạo đỉnh phong, siêu việt Ma Hoàng, hướng phía Ma Đế cảnh xông vào. Tất nhiên muốn vứt bỏ hai trở ngại lớn này.
Sở Khuynh Thành còn chưa có trở lại sàn chính trên lầu, vẫn đứng y nguyên tại chỗ, nhìn chăm chú vào nam nhân duy nhất khiến nàng động tâm đến tận giờ, sau đó chạy lại về vị trí thứ nhất ở luyện đan đài.
Mà Trác Phàm ngay cả đầu cũng không quay sang, trong mắt chỉ có khát vọng chấp nhất đối với thắng lợi.
Liếc mắt nhìn đối thủ một mất một còn đã trở lại bên cạnh, nộ khí của Độc Thủ Dược Vương so với lúc trước đã tiêu tán không ít, cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi còn trở về làm gì?”
“Luyện đan nha!”
Trong lòng Trác Phàm nhất động, âm thầm tán dương. Độc Thủ Dược Vương không hổ là luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, bị chọc tức thành bộ dáng kia rồi thế mà chỉ mấy hơi thở đã có thể khôi phục lại bình tĩnh.
Phần tâm tính này thật là ít người có được.
“Hắc hắc hắc... Luyện đan? Ta cho rằng ngươi là đến quấy rối lão phu đi.”
“Ngươi cũng đã quá đề cao chính mình đấy. Lão tử lại cần phải quấy rối ngươi sao?” Trác Phàm xùy cười ra tiếng, lông mày nhíu lại.
Độc Thủ Dược Vương từ chối cho ý kiến, lắc lắc đầu, vừa luyện hóa dược tài vừa cười tà nói: “Nếu không phải là quấy rối thì ngươi còn đến làm được gì nữa? Lấy tốc độ luyện đan rùa bò kia của ngươi đã không có hi vọng có thể lọt vào vòng trong.”
“Thì ra là thế, vậy ngươi cứ coi như là ta đến quấy rối đi.” Trác Phàm không ngần ngại chút nào, bình tĩnh nói như cũ.
Độc Thủ Dược Vương nhịn không được cười một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Trác Phàm một chút: “Ha ha ha... Nếu như ngay từ đầu ngươi đã tính tooán như vậy thì đúng thật là có thế xem như một kế sách hay. Cho dù không cách nào luyện ra ngũ phẩm đan cũng có thể quấy rầy lão phu luyện chế, để cho Đào Đan Nương kia giành được đệ nhất. Đáng tiếc tiểu tử ngươi quá mức cuồng vọng, ngay từ đầu đã xuất khẩu cuồng ngôn. Nói cái gì mà bất kể người nào có thể đem ngươi đuổi xuống khỏi vị trí này liền hai tay dâng đầu lên. Đào Đan Nương không phải người sao?”
Tất cả mọi người nghe được lời này đều sợ hãi cả kinh, trong lòng không khỏi lần nữa gấp lên.
Đúng vậy nha. Trên trận đấu này, tất cả mọi người đều có thể thua, cũng thua được, chỉ có Trác Phàm hắn là không thể thua. Một khi hắn ngã khỏi bảo tọa vô địch cũng là lúc đầu của hắn dời nhà đi.
“Ha ha ha... Đến lúc đó lão phu sẽ quang minh chính đại làm thịt ngươi rồi có thể yên ổn lọt vào trận chung kết Đan Vương như cũ! Lúc ấy ngươi cho rằng Đào Đan Nương kia có thể ngăn được lão phu sao?” Độc Thủ Dược Vương cười lớn tiếng, thoải mái vô cùng. Dường như mọi phiền muộn lúc nãy đều đã bay mất.
Đầu mi của Sở Khuynh Thành nhăn lại thật sâu, mặt đầy lo lắng nhìn Trác Phàm. Trong mắt còn có vài tia oán trách.
Ngươi muốn ngôn cuồng cũng được nhưng cũng phải cân nhắc chứ. Lần này bị lão gia hỏa kia bắt được thóp nhưng là khó bảo toàn mạng sống. Nhưng mà điểm này cùng Khuynh Thiên thật đúng là cùng một khuôn mẫu mà ra.
Sở Khuynh Thành nhìn hắn vừa yêu vừa hận, chẳn lẽ nàng sẽ phải mất đi người yêu nhất lần nữa sao?
Ngay khi đang luyện đan, Đào Đan Nương đã luyện gần xong nghe được những lời này cũng không nhịn được mà tay run rẩy một hồi, chính vì thế mà hỏa diễm của nàng cũng dừng lại.
“Lão thái bà, ngươi tiếp tục luyện đan đi. Dù ngươi không luyện thành thì người khác cũng luyện thành!”
Trác Phàm liếc nàn một cái, ngược lại nhìm về phía Độc Thủ Dược Vương thần sắc trong mắt lập tức lạnh xuống mấy phần nói: “Lão gia hỏa, lão tử đã nói sẽ luôn đứng ở vị trí này thì người khác căn bản không có cơ hội nhúng chàm nó. Ngươi không được, người khác cũng không được.”
Vừa dứt lời, một tay của Trác Phàm đột nhiên dấy lên ngọn lửa nóng hừng hực. Ngón tay bung smột cái mấy chục kiện Trung dược tài liền ào ào bay vào bên trong liệt diễm kia.
Nhìn quy mô của liệt diễm này thì không thể so được nguyên lực chi hỏa với những cao thủ Thiên Huyền cảnh như bọn Độc Thủ Dược Vương được. Chỉ trải qua một hơi ở giữa, cái trán Trác Phàm đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Thấy cảnh này, Độc Thủ Dược Vương không khỏi cười to lên: “Ha ha ha... Xú tiểu tử, lấy tu vi của ngươi căn bản không đủ để duy trì hỏa diễm mạnh một thời gian dài như vậy. Ngươi luyện đan như thế chính là muốn chết!”
“Hừ cô lậu quả văn. Lão tử sẽ để ngươi xem một chút, chênh lệch giữa ta và ngươi lớn đến mức nào!”
Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, đột nhiên hét lớn một tiếng, một cái tay khắc bõng nhiên chụp về phía cánh tay đang thiêu đốt hỏa diễm.
Chỉ nghe một tiếng “ba” vang giòn, hỏa diễm lần nữa tăng cường gấp ba lần trở lên. Trong nháy mắt Trác Phàm đã đem nguyên lực toàn thân đều rót vào bên trong ngọn lừa. Mà cũng ngay tại thời khắc này, tinh quang trong mắt Trác Phàm lóe lên, bàn tay bỗng nắm lại thành nắm đấm thép, đem tất cả hỏa diễm cùng Trung dược tài đều nắm ở trong tay.
Chỉ trong tích tắc công phu, ngọn lửa cao ngất tận trời kia đã nháy mắt không thấy bóng dáng. Chỉ có Trác Phàm đang nắm quyền đỏ bừng, từng tia pha trộn nhiệt khí theo quyền kia bị hở tán ra ngoài.
Tất cả mọi thứ theo hỏa diễm phát lên, đến dược tài để vào đều đem tất cả nắm giữ trong lòng bàn tay. Chỉ qua mấy hơi thở mà thôi, toàn bộ quá trình liền mạch mà thành.
Đại đa số người giữa sân thậm chí không kịp nhìn xem là chuyện gì thì đã kết thúc.
Không khỏi nghi ngờ gãi đầu, mọi người liếc nhìn nhau, nhìn về phía Trác Phàm trên sân, không biết đến cùng hắn vừa làm cái gì.
Độc Thủ Dược Vương chăm chú nhìn quyền kia của hắn, mí mắt hơi run run, đột nhiên cười to thành tiếng: “Ha ha ha... Lão phu cho là ngươi muốn làm gì. Kết quả cũng lại như vừa nãy, không phải đều đem dược tài đều hủy trong tay sao?”
Trác Phàm sắc mặt có chút tái nhợt, thở hồng hộc từng ngụm một, hiển nhiên là do hao hết nguyên lực, hư thoát gây ra. Nhưng mà khóe miệng hắn lại nhếch lên mọt đường cong tà dị trước đó chưa từng thấy. Trong tươi cười kia dường như tràn ngập tư tin vô tận.
“Lão gia hỏa, lão tử lần này làm giống như cũ nhưng mà kết quả chưa chắc đã như cũ.”
Trác Phàm nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương khiêu khích một chút sau đó đem quyền giơ lên cau, lại từ từ mở ra: “Các vị, ngũ phẩm linh đan đã luyện chế xong!”
Âm thanh của Trác Phàm đắt giá, vang vọng khắp toàn trường, một viên đan hoàn tỏa ra ánh sáng kim sắc lung linh, linh lợi trong tay hắn xoay chuyển không ngừng.
Từng trận đan hương thấm người, tia sáng chói mắt làm cho tất cả một người chỉ cần liếc mắt một chút là có thể kết luận ngay. Đây chính là ngũ phẩm linh đan, hàng thật giá thật không thể nghi ngờ.
Chỉ một thoáng, toàn trường lại lần nữa sôi trào. Tống đại sư này vừa rồi mới làm cái gì, sao đột nhiên lại luyện xong một viên đan dược.
Mười luyện đan sư có thứ tự ở vị trí đầu tiên cách Trác Phàm một khoảng cũng không ngăn được sợ hãi cùng nhau kêu lên: “Chuyện này làm sao có thể?”
Bọn họ cách gần nhất nên tất nhiên là nhìn rõ nhất. Trác Phàm làm cách nào mà đem một đoàn dược tài trong nháy mắt biến thành một khỏa đan dược, bọn họ rõ ràng nhất. Nhưng vì lý do đó trong lòng bọn họ càng rung động không thôi. So với hắn mà nói thì càng là tăng cường mạnh gấp trăm nghìn lần không ngừng!
Luyện đan thuật thần dị như thế, đừng nói bọn họ đã gặp qua mà ngay cả nghe qua cũng chưa từng.
Lưu Nhất Chân ngây ngốc nhìn Trác Phàm, tay cũng đã quên mất còn đang luyện đan dược, đầu đã sớm chập mạch. Hắn tuy không hiểu bí thuật Thượng Cổ nhưng có chỗ lý giải đối với điển tịch Thượng Cổ. Thế nhưng dù là trong điển tịch kia cũng không ghi chép qua bí thuật nghịch thiên như vậy.
Chỉ nắm quyền một cái thì đã ra lò một khỏa ngũ phẩm linh đan? Mẹ nó nếu luyện đan dễ như lời nói thì luyện đan sư sau này còn gì mà kiêu ngạo tự hào nữa.
Ngươi luyện đan một canh giờ còn không bằng người ta luyện vài giây đã luyện ra rất nhiều!
Ở sảnh chính lầu trên, đám ngưười Long Cửu cũng đều trợn tròn mắt. Như vậy cũng có thể luyện đan sao, quả thực không có từ nào để nói!
Chiêu luyện đan thuật này cũng quá mẹ nó nghịch thiên đi. Chuyện này cùng gian lận khác nhau chỗ nào?
Ở ghế khách quý phía Đông, Hoàng Phủ Thanh Vân cầm đầu đám người cũng đang nhìn ngây ngốc.
“Tiểu tử này, tiểu tử này...” Bờ mô run rẩy hồi lâu, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân tràn đầy kinh ngạc không thốt nên lời. Bên cạnh người hắn, tất cả cũng đều như thế, thậm chí còn không bằng hắn.
Trong đôi mắt chỉ có cánh tay của Trác Phàm đang nâng đan dược kia, cuối cùng cũng không dung được hắn. Thậm chí ngay cả khi Hoàng Phủ Thanh Vân nói lời đứt quãng cũng không có một ai chú ý đến.
Phun ra một ngụm trcọ khí thật dài, Trác Phàm cầm đan dược trong tay, cầm đến trước mặt Độc Thủ Dược Vương đã sớm bị cả kinh trợn mắt há mồm lắc lắc, thản nhiên nói: “Lão gia hỏa, bí thuật Thượng Cổ, nhất chưởng càn khôn đã nghe qua sao?”
Độc Thủ Dược Vương hung hang nháy mắt mấy lần cứng đờ xoay đầu, nhìn về ánh mắt Trác Phàm giống như đang nhìn một tên quái dị không biết từ nơi nào chạy đến. Bờ môi lúng túng hồi lâu cũng không thể thốt nên lời.
Nhất chưởng càn không mang đến rung động quá lớn cũng không phải những bí thuật Thượng Cổ kia mang đến kinh dị mà thôi mà chân chính là nghịch thiên.
Còn về hiện tại, rất nhiều luyện đan sư đều giống như sống trong mộng vậy. Bọn họ không sao tin được thế gian này vậy mà có thể xuất hiện thuật luyện đan không hợp thiên đạo lẽ thường như vậy.
Trác Phàm khinh thường, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nhìn thấy chưa lão gia hỏa. Đây chính là sự chênh lệch giữa ta và ngươi, chênh lệch giữa nhất đan khuynh thiên cùng Độc Thủ Dược Vương là một trời một vực.”
Độc Thủ Dược Vương ngơ ngác nhìn Trác Phàm cuối cùng không thể nói lên lời.
Trác Phàm cười nhạo lắc đầu, đem đan dược chậm rãi giơ lên triển lãm đài, hướng phía Tiểu Nhã nói khẽ: “Xin lỗi, tu vi của ta không đủ chỉ có thể luyện được Linh đan ngũ phẩm thượng phẩm, cực phẩm cũng không đạt đưuọc, sẽ không ảnh hưởng đến thứ tự của ta đi.”
Lời vừa nói xong đã khiến gương mặt của tất cả các luyện đan sư khác không khỏi co quắp, sắp khóc luôn.
Chỉ một hơi thở đã có thể luyện thành linh đan ngũ phẩm như vậy đã là rất nghịch thiên, thế mà con mẹ hắn còn đòi thượng phẩm. Ngươi để chúng ta về sau sẽ phải sống như thế nào đây?
Tiểu Nhã lúc này cũng có chút choáng váng, Trác Phàm phải nhắc lại ba lần thì sau đó nàng mới phản ứng lại được, vội vàng rón rén đến gần, tiếp nhận viên đan dược kia, nhìn kỹ một chút. Sau đó lơn stiếng tuyênbố: “Tống đại sư luyện chế thành công Linh đan ngũ phẩm thượng phẩm. Vì vòng này không có đối thủ cho nên thành công lọt vào trận chung kết Đan Vương!”
Mà Tiểu Nhã vừa dứt lời, Trác Phàm bỗng nhiên xoay người lại, hai tay mở ra, nhìn về phía tất cả mọi người, áo choàng màu đen phía sau lưng phiêu đãng. Hắn lấy khí thế không gì sánh bằng lớn tiếng tuyên bố: “Chỉ cần lão tử đã đứng lên vị trí này thì không ai có thể thay thế!”
“Tống đại sư, Tống đại sư, Tống đại sư…”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người quần tình xúc động, tất cả đều giơ hai tay lên cao, gào thét tên hiện tại của Trác Phàm.
Tuy rằng trận chung kết Đan Vương chưa bắt đầu nhưng mà trong lòng tất cả mọi người thì Trác Phàm đã chân chính cầm chắc cái danh Thực Đan Vương…