Chương 139: Phản âm trở về
"Trời ạ, chuyện gì thế này? Lúc trước ngay cả dược dịch bị hủy Tống đại sư cũng có thể khởi tử hồi sinh, vậy mà trong vòng cạnh tranh đan thứ ba này thất bại, chẳng lẽ đúng như Nghiêm lão nói, căn bản Tống đại sư hắn không thể luyện ngũ phẩm đan sao?"
Trên đài, Trác Phàm mở bàn tay ra, tro tàn đen như mực hiện rõ, Tiểu Nhã liền nhịn không được kêu lớn. Thế nhưng nàng vừa dứt lời, ánh mắt như lợi kiếm hung hăng trừng về phía nàn.
Tiểu Nhã sợ hãi nhìn Trác Phàm, nhất thời im lặng. Thế nhưng giọng của nàng lớn khiến mọi người đều nghe rõ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đồng tình, lo âu nhìn về phía Trác Phàm.
Lầu trên sàn chính mọi người khẩn trương nhìn về phía hắn. Từ khi Bách Đan Thịnh Hội bắt đầu đến nay, tính khí phách lối cua Độc Thủ Dược Vương hoàn toàn bị một tay Trác Phàm áp chế.
Nếu Trác Phàm thua, người nào còn có thể là đối thủ của Độc Thủ Dược Vương?
Đào Đan Nương sao? Ha ha, tuy nàng là Luyện Đan Sư lục phẩm thực thụ nhưng đáng tiếc, từ trước đến giờ Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng chưa từng để nàng vào mắt.
Giờ khắc này, mọi người đều biết đối thủ duy nhất trong lòng Độc Thủ Dược Vương chính là Trác Phàm, thiên tài nắm giữ tuyệt kỹ luyện đan Thượng Cổ. Chỉ cần Trác Phàm bị loại trừ, hắn chắc chắn sẽ là đệ nhất Thiên Vũ thật sự, không ai địch lại.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều hi vọng nhìn về phía Trác Phàm, cho dù những người đến đây với mục đích tìm kiếm Luyện Đan Sư không tệ cho gia tộc, cũng không tự chủ được cán cân trong lòng nghiên về phía Trác Phàm.
Một thiên tài Luyện Đan Sư như thế mà vì tu vi không đủ dẫn đến thua trận, còn mất tính mạng, điều này thật đáng tiếc.
Thế nhưng sự thật là sự thật, lần đầu luyện đan thất bại, sắc mặt Trác Phàm u ám, không nhúc nhích, giống như bị đả kích lớn, triệt để tuyệt vọng.
Ôi, hài tử đáng thương.
Dưới trận, đã có không ít phụ nhân nhịn không được khóc lớn. Độc Thủ Dược Vương chỉ cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn Trác Phàm đã đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ chuyên tâm luyện đan.
Nguyên lực hỏa trong tay cháy hừng hực, hỏa diễm trong dược dịch cấp tốc ngưng tụ, hóa thành hình thức ban đầu của đan dược. Mắt thấy không lâu nữa, linh đan Độc Thủ Dược Vương đã sắp luyện thành, trong lòng Đào Đan Nương khẩn trương vô cùng, vội vã kết động thủ quyết luyện chế.
Đáng tiếc, tất cả dược tài của nàng mới vừa luyện hóa thành dược dịch, có lẽ không kịp ngưng tụ thành đan thể, Độc Thủ Dược Vương đã luyện chế thành công.
Trong tình cảnh nguy cơ vạn phần, mấy người Sở Khuynh Thành cũng không để ý đến Trác Phàm tinh thần sa sút, mà chỉ xem hai người Đào Đan Nương cùng Độc Thủ Dược Vương, trên đầu mồ hôi chảy ra như mưa, hai tay khẩn trương nắm chặt.
"Ha ha ha. . . Lão phu đại công cáo thành, lần này, cạnh tranh đan vòng thứ ba cùng đầu của tiểu tử kia đều là của lão phu." Rốt cục, khi Đào Đan Nương vừa mới ngưng kết thành hình đan thể, Độc Thủ Dược Vương cười lớn nói.
Chuyển ánh mắt nhìn đan hoàn bên trong liệt diễm trên tay Độc Thủ Dược Vương phát ra ánh sáng óng ánh, sau một khắc sẽ lập tức thành đan, đã không ai có thể ngăn cản bước chân Đan Vương.
"Hừ, muốn đánh bại lão phu, các ngươi chưa đủ tuổi." Độc Thủ Dược Vương hét lớn một tiếng, hưng phấn chưa từng có.
Không dễ dàng, hai vòng trước đều bị tiểu súc sinh kia đè ép, cho tới bây giờ lão phu còn chưa phát huy hết bản lĩnh đâu.
Nhìn thấy đan dược bên trong sắp triệt để hóa thành ngũ phẩm linh đan, khóe miệng Độc Thủ Dược Vương càng mở lớn, so với lần đầu tiên luyện chế thành công thất phẩm linh đan còn vui vẻ hơn.
Hoàng Phủ Thanh Vân ở xa nhìn thấy tình cảnh này, cũng hài lòng gật đầu.
Đào Đan Nương khẽ cắn môi, không cam lòng thở dài. Mấy người Sở Khuynh Thành trên lầu chính nắm chặt tay, nhưng trong mắt cũng chỉ có bất đắc dĩ cùng phẫn hận.
Tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi, không có khả năng cứu vãn, Độc Thủ Dược Vương sẽ trở thành người vô địch ở vòng thứ ba, cuối cùng giành lấy báu vật trấn lầu của Hoa Vũ Lâu Bồ Đề Tu Căn.
Đã không còn ai có thể ngăn cản hắn.
Ván này Hoa Vũ Lâu kết cục bại đã được định sẵn.
Hắt xì!
Đột nhiên, không biết tiếng hắt xì từ đâu vang vọng toàn trường. Ngay sau đó, một tiếng ầm ầm phát ra, hỏa diễm trong tay Độc Thủ Dược Vương đột nhiên nổ tung lên.
Độc Thủ Dược Vương mất tập trung, ria mép lông mày trong nháy mắt cháy đen, ngay cả đan dược trong tay hắn cũng triệt để hóa thành tro tàn.
Ách!
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người ngây ngẩn, liếc nhìn nhau, không hiểu vì sao đang yên đang lành, đan dược của Nghiêm lão lại nổ tung?
Thân Độc Thủ Dược Vương là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm như thế.
Thân thể nhịn không được run rẩy, Độc Thủ Dược Vương chậm rãi quay đầu, vẻ mặt phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Mà hắn đang nhìn hướng về phía người cách hắn không xa, không ai khác chính là Trác Phàm.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Theo ánh mắt của hắn, mọi người đột nhiên phát hiện, lúc này Trác Phàm đã hoàn toàn không còn tinh thần sa sút như lúc trước, mà trên khóe miệng nhếch lên nụ cười giảo hoạt, hai đầu mũi rủ xuống dịch nhờn, không biết là cái gì.
Tê!
Trác Phàm hít mạnh một cái, hai đầu dịch nhờn kia hít vào trong mũi, Trác Phàm cười xoa xoa mũi, vẻ mặt xin lỗi nói: "Ha ha ha, vô ý quá, Nghiêm trưởng lão, gần đây ta cảm giác như bị phong hàn!"
Ầm ầm ầm.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người như tan nát, vẻ mặt hung hăng co rút, không biết nên khóc hay nên cười, sau cùng đành dở khóc dở cười.
Tống đại sư, lý do này của ngài quá nực cười, so với lý do lúc trước của Độc Thủ Dược Vương càng không đứng đắn hơn. Người tu luyện sao có thể nhiễm phong hàn được chứ?
Sau Tụ Khí cảnh thì bách bệnh không thể xâm nhập, huống chi, hiện tại ngài đã có tu vi Đoán Cốt cảnh.
Nếu ngài muốn báo thù hắn thì cứ trực tiếp trả thù, không ai ngăn cản ngài. Nhưng ngài cũng phải tìm lý do chính đáng một chút, tránh người ta nhìn mình như kẻ ngu ngốc.
Điểm này tất cả mọi người có mặt đã nhìn ra, càng đừng đề cập đến nạn nhân của vụ này, Trác Phàm chủ yếu nhằm vào Độc Thủ Dược Vương.
Thân thể Độc Thủ Dược Vương run rẩy, hiển nhiên bị tức đến phát điên.
Chỉ trong chớp mắt thôi là luyện chế linh đan ngũ phẩm thành công, thế nhưng trong ngàn cân treo sợ tóc, tiểu tử Trác Phàm này lại âm hắn một chiêu, khiến mọi cố gắng của hắn trở nên uổng phí.
Chuyện này giống như việc hắn tìm kiếm kho báu suốt năm mươi năm, rốt cuộc cũng tìm được, khi hắn chuẩn bị lấy nó, đột nhiên bị một búa của người ta đánh thành bùn nhão.
Loại thống khổ đau tận tim gan, thậm chí khiến trong lòng hắn run rẩy khóc lóc.
"Xú tiểu tử, hôm nay lão phu nhất định phải làm thịt ngươi!"
Độc Thủ Dược Vương run rẩy mà nói, mọi người đều có thể thấy được, hắn đang cố gắng áp chế tức giận trong lòng, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn không áp xuống, hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân phóng xuất ra, làm cho hỏa diễm các Luyện Đan Sư bắt đầu lay động.
Hô!
Mang theo uy áp mạnh mẽ, một chưởng của Độc Thủ Dược Vương đánh tới đỉnh đầu Trác Phàm. Thế nhưng Trác Phàm lại không sợ chút nào, vẫn dương dương tự đắc đứng tại chỗ.
Vèo.
Một đường tơ lụa màu trắng bay múa mà xuống, trong nháy mắt quấn lên một chưởng của Độc Thủ Dược Vương. Bóng dáng Sở Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trác Phàm, tơ lụa trong tay kéo một cái, khiến chưởng lực dời qua một bên.
"Nghiêm trưởng lão, nơi này là Bách Đan Thịnh Hội Hoa Vũ Lâu, nếu ngươi muốn gây chuyện, mời lập tức rời khỏi nơi này!" Sở Khuynh Thành trợn mắt nhìn, hét lớn lên tiếng.
Độc Thủ Dược Vương cắn môi nhìn Trác Phàm được Sở Khuynh Thành che chở, biết xuất thủ cũng không chiếm được tiện nghi, liền chỉ Trác Phàm nổi giận nói: "Sở lâu chủ, cũng không phải lão phu muốn quấy rối, mà chính tiểu tử này phá quy củ, nhiễu loạn lão phu luyện đan trước."
"Ta làm gì mà nhiễu loạn?" Trác Phàm nhíu mày, có đánh chết cũng không thừa nhận.
Độc Thủ Dược Vương hừ lạnh một tiếng chỉ chỉ tất cả mọi người, quát lớn: "Mọi người nơi này đều tận mắt nhìn thấy, linh đan ngũ phẩm ta sắp luyện thành, vì ngươi hắt hơi mà bị thất bại trong gang tấc."
"À. . . Ngoài ý muốn!" Trác Phàm trầm ngâm một chút, cười khẽ nói, "Ai da, không phải ta mới vừa nói rồi sao, gần đây ta bị nhiễm phong hàn. . ."
"Nớt thả rắm đi, có cao thủ Đoán Cốt cảnh nào bị nhiễm phong hàn sao?"
"Ngươi mới đánh rắm, ngươi cho phép thất phẩm Luyện Đan Sư tràn đan dịch ra, nhưng không cho phép lão tử bị nhiễm phong hàn à" Trác Phàm đối chọi gay gắt, không nhường chút nào.
Độc Thủ Dược Vương lúng túng nửa ngày, rốt cuộc không nói ra nửa câu.
Thì ra tiểu tử này cũng giống lão phu, có điều cao thủ Đoán Cốt cảnh không thể nhiễm phong hàn, giống như thất phẩm Luyện Đan Sư lúc chế thuốc không thể tràn dược dịch ra được.
Lúc trước hắn lấy chuyện này làm cớ, cho nên tiểu tử kia cũng lấy cớ đánh trả.
Nghĩ tới đây, Độc Thủ Dược Vương hận không thể rút mồm to của mình lại, nếu lúc trước động não một chút, nghĩ ra một lý do đường hoàng thì cũng không thê thảm đến thế này, thậm chí nửa chữ cũng không nói ra nổi.
Hít ba bốn hơi thật sâu, Độc Thủ Dược Vương mới miễn cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại, song đồng phát ra lục quang xanh thẳm, hung tợn nhìn chằm chằm Trác Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt, tiểu tử, ngươi thật to gan. Nước mũi ngươi phun ra cũng quá chuẩn đi, vừa vặn làm mồi lửa, đúng thời điểm dung hợp vào đan thể. Nếu không phải ngươi cũng không có khả năng phun nước mũi vào khe hở đan thể, khiến linh đan dưới liệt diễm nung khô không có cách nào dung hợp, mới nổ tung."
"Ha ha ha. . . Không hổ là kỳ tài luyện đan, ngay cả hắt xì hơi cũng chuẩn như vậy, lão phu thật sự bội phục, bội phục. . ." Ánh mắt Độc Thủ Dược Vương sát ý dạt dào, hàm răng nghiến nát, lời nói mỉa mai, mọi người đều nghe được.
Nhưng Trác Phàm vẫn chẳng hề để ý, khoát tay, cười nói: "Đâu có đâu có, có lẽ bởi vì chúng ta đều là cao thủ luyện đan số một số hai, cho nên có một loại ăn ý nào đó. Ngươi nói xem, ngươi là Độc Thủ Dược Vương, ta là Nhất Đan Khuynh Thiên, lúc ngươi luyện đan có thể khiến dược dịch tràn ra, ta cũng ngẫu nhiên bị. . ."
"Mẹ nó, ngươi lại nói ngẫu nhiên cảm giác phong hàn à." Thế mà, Trác Phàm còn chưa nói xong, Độc Thủ Dược Vương đã cường thế đánh gãy, giận dữ hét, "Lão phu. . . Không thích nghe!"
Nói xong, liền quay người trở lại ghế của chính mình, bắt đầu chuẩn bị luyện đan lần nữa.
Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến!
Mà Sở Khuynh Thành nhìn thấy Độc Thủ Dược Vương yên ổn trở về, cũng không trở mặt, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Dù sao, hiện tại chiến lực toàn bộ Hoa Vũ Lâu đều nằm trong tay lão gia hỏa kia, còn có Đế Vương Môn cùng thế gia chống đỡ, một khi vạch mặt, các nàng tất bại.
May mà hắn còn sợ mất mặt, sợ người đời biết Dược Vương Điện bọn họ vô sỉ, mới không muốn làm lớn chuyện, nếu không. . .
Nghĩ tới đây, Sở Khuynh Thành nhìn về phía Trác Phàm bên cạnh, hai mắt chớp động, nhỏ giọng nói khẽ: "Phu quân, có thể nói cho ta biết, đến tột cùng ngươi là ai không?"
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.