Chương 129: Bộc lộ tài năng.

Chương 129: Bộc lộ tài năng.

“Khuynh Thiên...” Sở Khuynh Thành trong đáy mắt có chút mê mang, như đang nói mê, tim đập loạn xạ.

Cong khóe miệng, Long Cửu và Kiếm Tùy Phong đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười sảng khoái vui vẻ nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: “Ha ha ha... nha đầu Sở Sở, ngươi nhìn lầm rồi, đây không phải Khuynh Thiên, là tiểu tử kia trở về!”

Đúng lúc này, từ nơi đó truyền ra một giọng nói thanh thúy, vang vọng bên tai mọi người: “Dạ Vũ Thành, Tống gia, Tống Ngọc công tử, luyện chế nhất phẩm đan thành công!”

Cái gì, Tống gia? Tống gia là nhà nào, đến bây giờ chưa từng nghe nói qua?

Một viên đá bỗng dấy lên ngàn gợn sóng, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên. Bọn họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được, một gia tộc mà họ chưa từng nghe nói đến, một luyện đan sư mà cho tới bây giờ họ chưa từng nghe nói đến, vậy mà trong vòng tỉ thí thứ nhất của bách đan thịnh hội lần này, đè bẹp luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, giành được vị trí thứ nhất!

Tống Ngọc này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Trác Phàm nghênh ngang bước ra khỏi khu vực tam lưu gia tộc, một đường thẳng hướng đến hai mươi vị trí đứng đầu ở phía trước, hưởng thụ ánh mắt tán thưởng của quần chúng.

Dáng vẻ dương dương đắc ý đó như tên tiểu nhân đắc chí, khiến người ta có xúc động hận không thể đánh cho hắn một trận. Nếu không phải đây là địa bàn Hoa Vũ Lâu, chắc chắn mấy ngàn tên luyện đan sư đã sớm xông lên động thủ.

Để ngươi lại giả bộ trang bức này, làm ra vẻ này!

“Nhìn kìa, là phu quân!” Tiếu Đan Đan kinh ngạc kêu lên, huynh muội Đổng Thiên Bá vội vàng trông mong nhìn qua.

Sở Khuynh Thành nhìn thấy hắn, giữa hàng lông máy nhăn lại thật sâu, oán giận nói: “Tiểu tử này, không phải để chàng nhanh chóng rời đi ư, tại sao lại hết lần này tới lần khác còn chạy trở về?”

Lời nàng nói như thế, nhưng trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Dù sao xem ra, Trác Phàm không phải là người vô tình vô nghĩa. Chí ít trong lúc nguy nan ngay trước mắt, chàng vẫn nguyện ý trở về bồi nàng cùng chung sinh tử.

Mẫu Đơn và Thanh Hoa lâu nhìn thấy vậy, nộ khí trong lòng đối với Trác Phàm cũng tiêu tan hơn phân nửa. Nam nhân này, còn có chút lương tâm.

Chỗ ngồi khách quý ở phía Tây, Hoàng Phủ Thanh Vân hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào bóng người Trác Phàm, bàn tay không tự chủ siết chặt thành quyền, trong mắt đầy sát ý.

“Hắc hắc hắc... Nhị công tử muốn tánh mạng tiểu tử kia, đơn giản mà? Chờ Bồ Đề Tu Căn tới tay, không cần nhị công tử xuất thủ, lão phu giúp nhị công tử giải quyết hắn là được!”

Ngũ trưởng lão U Minh Cốc Đã nhìn ra tâm ý của hắn ta, nên cười gian một tiếng, vội vàng tỏ thái độ, miễn cho lại bị lão già Độc Thủ Dược Vương kia đoạt công!

Hoàng Phủ Thanh Vân không nói gì, chỉ hơi gật đầu.

Trên thực tế hắn hận Trác Phàm, chủ yếu là mối hận đoạt vợ của hắn ta, hơn nữa tại yến hội cũng dám vô lễ với hắn ta, khắp nơi đều chống lại hắn ta. Nhưng nếu hắn ta tự tay giết chết Trác Phàm thì thật làm mất thân phận.

Trọng yếu nhất là dễ dàng dẫn tới Sở Khuynh Thành oán giận. Tuuy hắn ta phản bội Sở Khuynh Thành, nhưng y vẫn hi vọng say này sẽ có một ngày quay lại tốt đẹp với nàng.

Bây giờ có người thay hắn ta động thủ, thật sự là cầu còn không được.

Trác Phàm hoàn toàn không chú ý tới, hiện tại đã có hai cặp tràn ngập sát ý nhìn mình chằm chằm, hắn vẫn lắc lư thân thể cực kỳ tự hào kiêu ngạo, tựa hồ sợ kéo cừu hận đến chưa đủ nhiều vậy, hắn đi đến vị trí đài luyện đan đệ nhất, mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương.

Bị ánh mắt khinh miệt kia nhìn chằm chằm, cho dù Độc Thủ Dược Vương tâm tính trầm ổn đến mấy, cũng không nhịn được mà muốn nổi giận, sau đó ông ta vội vàng tăng hỏa lực, cầm trong tay viên đan dược được luyện chế xong.

Sau khi nghe được một tiếng “Đinh” vang lên bên cạnh, mới buông lỏng, trừng mắt nhìn Trác Phàm nói: “Xú tiểu tử, ngươi nhìn chằm chằm lão phu làm gì, muốn tìm chết hả?”

“Hét to, còn uy hiếp lão tử?” Lông mày Trác Phàm nhíu lại, hung hăng đá vào đài luyện đan của ông ta, mắng to: “ Khốn kiếp, Ông cho lão tử định làm cái quái gì, giả bộ hồ đồ với lão tử đúng không?”

Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao!

Tiểu tử này rốt cuộc từ đâu nhô ra thế, dám lấy khẩu khí nhục mạ nói với Độc Thủ Dược Vương của Dược Vương Điện?

Hai mươi người luyện đan sư đứng trên đài luyện đan phía trước, đều lảo đảo một cái, đan dược trong tay suýt thì bị đổ ra, ai nấy chà mồ hôi lạnh trên trán.

Nương ta ơi, vị tiểu gia này đến cùng thì lai lịch thế nào, khẩu khí cuồng lối như thế?

Bị Trác Phàm nhục mạ trước mặt nhiều người, Độc Thủ Dược Vương đã tức đến mức xanh tím cả mặt mày. Nếu không phải lo lắng đây là kế khích tướng của Sở Khuynh Thành, lão đã một chưởng đánh chết tiểu tử này từ lâu rồi.

Độc Thủ Dược Vương hít một hơi thật sâu thật sâu, nỗ lực áp chế phẫn nộ trong lòng xuống, không muốn vì nhỏ mà mất lớn, tiếp đó lấy khuôn mặt âm trầm ra nói: “Tiểu tử, lần này ngươi đến trước mặt lão phu gây chuyện, nếu không nói ra được một cái lý, vậy cũng đừng trách lão phu hạ thủ vô tình.”

“Lý do? Nương nó, ông còn thấy mấy có lý đấy?”

Rầm!

Lại một tiếng vang lớn, Trác Phàm hung hăng đá một cước lên đài luyện đan kia, bừng bừng tức giận nói: “Lão bất tử, mau nhường chỗ đi, lão tử phải đứng trên đấy!”

Độc Thủ Dược Vương không khỏi ngơ ngác sững sờ, chưa kịp phản ứng, nhưng Tiểu Nhã cũng đã nghĩ đến điều gì đó, có phần hơi áy náy nhìn Nghiêm Tùng nói: “Ha ha ha... Nghiêm trưởng lão, xin lỗi, vòng cạnh tranh đan này, là vị Tống Ngọc công tử thắng được. Cho nên bài danh ngài, phải lùi lại một chút.”

“Nghe được chưa, chuyển vị trí đi!” Trác Phàm lại đá phát lên đài luyện đan, mắng to.

Độc Thủ Dược Vương hít thở từng ngụm từng ngụm thở mấy hơi, nỗ lực ổn định lại tâm tình đang bị kích động, hừ lạnh nói: “Tiểu nhân đắc chí, chẳng qua nhất thời trùng hợp mà thôi, vòng tiếp theo lão phu lại có thể quay về.”

Ông ta chậm rãi đi xuống khỏi đài đệ nhất, rồi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Chuyển vị thì chuyển vị, đá cái gì mà đá, người trẻ tuổi bây giờ đúng là, hừ!”

“Lão tử đá cái bục của chính mình, liên quan gì đến ông! lão bất tử bây giờ đúng là, hừ!” Trác Phàm cười lạnh, đứng trên đài đại biểu cho vị trí đệ nhất.

Độc Thủ Dược Vương nghe được lời này, dưới chân lảo đảo một cái, khóe miệng run rẩy, nửa ngày vẫn không phản bác lại được, trong lòng hận đến nghiến răng!

Tiểu tử này mồm miệng lanh lợi, cãi nhau tranh biện với hắn chi có nước tự tìm bẽ mặt, còn suýt nữa bị hắn tức chết. Vẫn nên bỏ đi, chờ về sau lại tính sổ cùng tiểu tử này.

Thật ra vừa rồi nhìn hai người như đang tranh cãi vì vị trí thứu nhất, nhưng thực chất đang so đấu tâm tính. Mượn cãi lộn, nhiễu loạn tâm tính của đối phương.

Như vậy dù đối phương có thuật luyện đan tinh diệu đi nữa, nhưng tâm tính bất ổn thì về sau cũng rất khó luyện thành linh đan.

Vừa rồi Độc Thủ Dược Vương đã bị thái độ cuồng ngạo của Trác Phàm chọc giận quá sức, suýt nữa thì làm nhiễu loạn tâm tính bình ổn. Nhưng dù sao ông ta cũng là cao thủ luyện đan nhiều năm, rất nhanh đã phát hiện điểm này, sau đó nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng xuống.

Cạnh tranh đan vẫn tiến hành như cũ, ngay tếp theo, Đào Đan nương cùng Nghiêm Phục cũng theo thứ tự hoàn thành đan dược, Lưu Nhất Chân và những luyện đan sư còn lại trong hai mươi người đứng đầu, dần dần cũng đều hoàn thành.

Theo thời gian, người hoàn thành càng ngày càng nhiều, âm thanh chuông nhẹ vang lên không ngừng. Mà chuông càng vang, lòng người đang luyện đan càng lo lắng.

Cho dù là nhất phẩm đan, tỷ lệ luyện hỏng cũng tăng lên rất nhiều. Vì vậy rất nhiều người sau khi thất bại, lại ảo não luyện chế lại một lần, nhưng thời gian đã qua quá lâu.

Đinh!

Rốt cục, âm thanh của cái chuông thứ một trăm phát ra, Tiểu Nhã tuyên bố vòng thứ nhất của cạnh tranh đan kết thúc, luyện đan giả vẫn chưa luyện thành công, toàn bộ đều bị đào thải.

Nghe đến quyết định này, những luyện đan sư còn đang liều mạng luyện chế, bất giác giật mình, tiếp đó cô đơn buồn bã dập tắt hỏa diễm, lê lết cơ thể mệt mỏi rời khỏi sân đấu, đi lên lầu trên làm khán giả.

Thật ra trong số họ có không ít luyện đan sư tam phẩm thực lực mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc, tâm tính không đủ, dưới hoàn cảnh khẩn trương nên ngay cả nhất phẩm đan bọn họ cũng không thể luyện xong.

Đến lúc này, một trăm cạnh đan giả đứng đầu tiến vào vòng thứ hai. Sự khác biệt duy nhất là người đứng tại vị thứ nhất, không còn là luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, Độc Thủ Dược Vương. Mà chính là một thiếu niên xuất thân tam lưu gia tộc, Trác Phàm.

Bởi vậy, trong hai mươi người đứng đầu lúc trước, có một vị luyện đan sư liền rất cực khổ bị đá ra.

Nương hắn, trước đây tên nào nói hai mươi người đứng đầu bền lòng vững dạ. Đây mới chỉ vòng thứ nhất, đã bị một con ngựa ô đá cho một cái. Đến Độc Thủ Dược Vương đảm bảo có khả năng xếp thứ nhất lâu dài, cũng chuyển xuống thứ hai, cả đám người toàn bộ đều lần lượt chuyển xuống.

Nói không chừng Vòng thứ hai, còn có nhiều cao thủ luyện đan hơn bị đá ra đấy!

Rốt cuộc còn có hắc mã nào như Trác Phàm xuất hiện nữa không, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi cảnh giác cao độ, mỏi mắt mà trông.

“Bình phán!”

Lúc này, Độc Thủ Dược Vương đột nhiên nhìn về Tiểu Nhã trên đài trưng bày, thản nhiên nói: “Lão phu muốn xem thử đan dược tiểu tử kia luyện chế, đến cùng có phải là nhất phẩm đan hay không. Bởi vì lão phu không tưởng tượng nổi, có ai có tốc độ luyện đan, vượt qua cả lão phu!”

Đúng thế, tiểu tử kia sẽ không gian lận chứ!

Lời vừa nói ra, mọi người đều quần tình phấn chấn. Độc Thủ Dược Vương chính là luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, ai có thể đánh bại ông ta, quả thực thật không thể tin nổi, đặc biệt đó là một tên tiểu tử thúi miệng còn chưa dứt sữa, sao có bản lĩnh này được?

Nhất là những kẻ suýt được lọt vào vòng thứ hai càng ồn ào lên tiếng, yêu cầu đòi nghiệm minh đan dược của hắn, muốn cho mọi người một cái công đạo.

Tiểu Nhã không có cách nào, đành phải nhìn Trác Phàm vẫn đang một mặt thờ ơ nói: “Tống công tử, không biết ngài có thể luyện lại một lần không, để bọn hắn nhìn xem tốc độ luyện đan của công tử?”

Trác Phàm khẽ liếc nhìn nàng ta một chút, không thèm để ý nói: “Không cần!”

Nghe vậy mọi người lần nữa ồn ào kêu lên.

“Nhìn đi, hắn chột dạ. Một cái nhất phẩm đan mà thôi, hắn cũng không dám luyện lại một lần trước mặt chúng ta!”

“Ta đã biết hắn có vấn đề rồi mà, hắn làm sao có thể thắng nhiều luyện đan đại sư như vậy được?”

“Hắc hắc hắc... Tiểu tử này lần này xong đời, dám ở đây gian lận, Hoa Vũ Lâu sẽ không bỏ qua cho hắn!”

...

Mọi người đồng thanh lên án, Độc Thủ Dược Vương và đồ đệ Nghiêm Phục của ông ta, thì cười lạnh thành tiếng. Đào Đan nương nhìn Trác Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tuy bà biết tiểu tử này có lòng giúp Hoa Vũ Lâu, nhưng loại sự tình gian lận luyện đan này, nếu bị bắt tại chỗ thì Hoa Vũ Lâu cũng không bảo vệ được hắn a.

“Tiểu tử, tâm phải ngay thẳng, đừng luôn nghĩ xấu xa, quanh co vòng vò! Nếu không, chính ngươi mới là người chịu thiệt!” Đào Đan nương ân cần dạy bảo, sau đó nhìn Tiểu Nhã nói: “Vậy thì hủy bỏ tư cách đứng đầu của hắn đi, để người tiếp theo thay thế.”

Tiểu Nhã gật đầu, mọi người cũng vui vẻ đồng ý, nhưng Độc Thủ Dược Vương lông mày nhíu lại, cười lạnh nói: “Bách đan thịnh hội xuất hiện hành động gian lận, thế mà chỉ hủy bỏ tư cách liền xong việc sao, quy củ của Hoa Vũ Lâu từ lúc nào lại buông lỏng như vậy?”

Nghe được lời này, giữa sân lần nữa ồn ào lên. Tiểu Nhã không có cách nào đành nhìn về phía Sở Khuynh Thành ở trên lầu.

Sở Khuynh Thành khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này thật không khiến người ta bớt lo, lần này lại bị Độc Thủ Dược Vương bắt được đằng chuôi, thật sự muốn không xử lý hắn cũng khó.

Bọn Long Cửu thì không khỏi sững sờ, lấy trí thông minh lanh lợi của tiểu tử này sao lại phạm phải loại sai lầm này được?

Trác Phàm lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người ở đó một vòng, lại thấy nhàm chán ngáp một cái, cười khẽ: “Ai nói với các ngươi ta gian lận, lão tử chỉ nói không cần luyện lại mà thôi.”

“Ngươi không luyện, chứng tỏ ngươi chột dạ!” Nghiêm Phục cười lạnh, thừa cơ bỏ đá xuống giếng.

Trác Phàm cười nhạt một tiếng, khinh thường liếc nhìn tất cả mọi người, rồi cười nhạo nói: “Một đám ngu ngốc, tình huống luyện đan vừa rồi các ngươi cũng không phải không biết, bên người lão tử còn một mỹ nữ đứng giám thị đấy, làm sao gian lận? Ta nói là, chỉ cần nghe đến cái tên đan dược mà lão tử luyện thành, các ngươi liền biết vì sao lão tử có thể luyện xong trong thời gian ngắn như thế.”

Nói xong, Trác Phàm vẫy tay với người đang đứng ở đài lyện đan mà hắn thi đấu trước đó: “Mỹ nữ, báo một chút tên gọi của đan dược ta vừa mới luyện, để bọn hắn mở mang kiến thức cho tốt, cái gì gọi là thực lực.”

Soạt soạt!

Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía đó...