Chương 128: Bóng lưng của Khuynh Thiên.

Chương 128: Bóng lưng của Khuynh Thiên.

Cuối cùng, Lưu Nhất Chân đứng trên đài luyện đan thứ tư. Ba hạng đầu theo thứ tự là Độc Thủ Dược Vương, Đào Đan nương cùng đồ đệ Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Phục.

Đối với ba người này là tâm phục khẩu phục, không có bất mãn dị nghị gì. Còn những người xếp tại phía sau ông ta, ông ta lười đi xem.

Đến lúc này, những ai tự nhận có thể tiến vào hai mươi vị trí đầu của Đan Hội lần này, tất cả đều đã đứng lên trên. Mà thực lực bọn hắn, cũng rõ như ban ngày, đều là luyện đan sư tiếng tăm lừng lẫy, những người có mặt không có ai dị nghị.

Tiếp đó, Tiểu Nhã quét nhìn một vòng tất cả mọi người, cười nói: “Như vậy chư vị còn lại, xin dựa theo thực lực gia tộc để đứng tại đài luyện đan tương ứng. Nhất lưu thế gia ở phía trước, nhị lưu thế gia ở giữa, gia tộc tam lưu trở về sau, mời tìm một vị trí thích hợp ở phía sau.”

Các nàng làm như thế, cũng giúp mọi người ở đây quan sát kỹ nghệ của luyện đan sư một cách có mục tiêu hơn. Dù sao, luyện đan sư của nhất lưu gia tộc, khẳng định mạnh hơn nhị lưu, nhị lưu cũng nhất định vượt qua tam lưu.

Có mục tiêu quan sát, cũng thuận tiện hơn cho các đại thế gia trên lầu đến đào chân tường. Nếu không thì, ngươi tam lưu thế gia lại đi đào góc tường của nhị lưu thế gia, náo ra chuyện cười, thì quá mất mặt xấu hổ.

Hoa Vũ Lâu suy nghĩ chu đáo, ngay cả tâm tư đến đây quan sát của các đại gia tộc cũng cân nhắc đến, dẫn tới mọi người tán thưởng một trận.

Những luyện đan sư kia cũng không có gì có thể nói, sôi nổi tìm tới vị trí tương ứng, đứng lên trên. Trong thời gian ngắn, trên mấy ngàn đài luyện đan đã đứng đầy người.

Trước mặt mỗi người là một cái lô đỉnh thanh đồng thượng hạng, bên cạnh thì có đệ tử xinh đẹp của Hoa Vũ Lâu làm bạn.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Tiểu Nhã nhìn mọi người chung quanh, mỉm cười, bắt đầu chính thức giải thích quy tắc đấu đan của bách đan thịnh hội: “Lần này bách đan thịnh hội chia làm ba vòng tỉ thí. Mỗi vòng đều sẽ đào thải một số lượng luyện đan giả, mà hai mươi người đứng đầu trong mỗi vòng, thì có thể chiếm cứ đài luyện đan tương ứng với thứ tự ở trước mặt ta. Thẳng đến cuối cùng, quyết định vô địch!”

Nói cách khác, chỉ có hai mươi luyện đan sư đứng đầu, mới có tư cách lọt vào pháp nhãn của Hoa Vũ Lâu.

Bỗng chốc mọi người đều hiểu rõ điểm này trong lòng, không khỏi dần nghiêm túc hơn. Tuy nhiên bọn họ sớm đã biết rõ ràng cạnh tranh đan lần này rất thảm thiết, nhưng mà vạn lần không nghĩ đến lại sẽ thảm liệt đến vậy.

Trong mấy ngàn người, chỉ có hai mươi người có thể tham dự tranh đoạt hạng nhất cuối cùng.

Mà hai mươi người ở trước mặt, đều là nhân vật cấp Đại Sư trong giới luyện đan thuật ở Thiên Vũ Đế Quốc. Mấy người đang đứng ở đó chính là lôi đánh bất động kiên cố vô cùng, ai có thể lay động đến địa vị của bọn hắn?

Đừng nói là tỷ thí ba vòng, cho dù là 300 vòng, những người như họ cũng tuyệt đối thực sự không vào nổi phạm vi của hai mươi vị trí đứng đầu kia.

Trên mặt mọi người đã treo đầy ưu sầu. Chỉ có tên cạnh đan giả đứng ở vị trí thứ hai mươi kia, mới lộ ra nụ cười đắc ý!

Tiểu Nhã thu tất cả mọi thứ vào tầm mắt, trong mắt lóe lên một tia khinh miệt, tiếp tục nói: “Thịnh hội Lần này, hấp dẫn rất nhiều luyện đan sư nổi danh của Thiên Vũ Đế Quốc. Hoa Vũ Lâu chúng ta cũng vì vậy nên đã chuẩn bị bảo vật mà luyện đan sư khát vọng nhất, làm phần thưởng cho người đứng đầu của thịnh hội lần này.”

Nói xong, Tiểu Nhã nhè nhẹ vỗ tay, liền có hai tên đệ tử cung kính nâng một cái hộp ngọc phủ vải đỏ, đặt lên trên đài trưng bày.

Tiểu Nhã vung tay lên kéo tấm vải đỏ xuống.

Chỉ một thoáng, một món đồ giống như một đoạn rễ cây xanh biếc xuất hiện tại trước mặt tất cả mọi người. hơn nữa đang lúc mọi người nhìn soi mói, rẽ cây trập trùng trồi lên rũ xuống như trái tim đang đập vậy.

Hoa Vũ Lâu trấn lầu chi bảo, Bồ Đề Tu Căn.

Đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ sao cũng không nghĩ ra, Hoa Vũ Lâu lần này thế mà chơi lớn, ngay cả trấn lầu chi bảo cũng lấy ra làm phần thưởng. Chỉ có số ít mấy người rõ ràng ngọn nguồn bên trong, nhưng khi Bồ Đề Tu Căn vừa mới xuất hiện, vẫn không nhịn được tròng mắt rụt lại.

“Nghiêm lão, thứ này ngươi nhất định phải bắt tới tay.” Chỗ ngồi khách quý Phía Tây, Hoàng Phủ Thanh Vân nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt hiện lên dục vọng trần trụi.

Trên đài luyện đan đệ nhất, Độc Thủ Dược Vương nhịn không được liếm môi, cặp mắt nhìn chằm chằm Bồ Đề Tu Căn, trong lòng trở nên kích động. Ông ta đã nhìn ra vật kia là thật. Chỉ cần chiến thắng thì Bồ Đề Tu Căn tới tay là chuyện không thể nghi ngờ.

“Hừ, lão tặc, có lão thân ở đây, ngươi đừng mơ tưởng đạt được!” Đào Đan nương liếc xéo ông ta một cái, hừ lạnh nói.

Độc Thủ Dược Vương nhếch miệng cười khinh miệt nhìn bà: “Chỉ bằng ngươi, xứng sao?”

Lúc này, Lưu Nhất Chân mới bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra. Vì sao một lần bách đan thịnh hội của Hoa Vũ Lâu tổ chức, lại hấp dẫn những người đứng đầu của giới luyện đan Thiên Vũ Đế Quốc tham gia, nguyên lai đều đến vì thiên tài địa bảo này.

Trong chốc lát Lưu Nhất Chân lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thổn thức không thôi.

Đừng nói ông ta không thắng nổi hai người này, coi như thật sự có khả năng thắng, phần thưởng đó ông ta dám muốn sao? đồ vật mà bị hai mãnh hổ để mắt tới, nếu ông ta muốn, há không phải chết chắc?

Mụ nội nó, trận Đan Hội này, lão phu không nên tới tham gia.

Lưu Nhất Chân hiện hối hận đến xanh ruột, tuy nhiên không còn cách nào khác. Nếu đã đứng lên đài mà không lộ ra bản lĩnh, chẳng phải mất hết thể diện?

May ra ông ta vốn không bằng hai người này, thua trận cũng không có gì lớn.

Nghĩ tới đây, Lưu Nhất Chân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên vì mình không thể chiến thắng mà cao hứng. Cái này nếu để cho người khác biết, còn không cả kinh đến mức con ngươi rơi đầy đất?

Lưu đại sư, tâm tính mà ngài vừa nhắc tới đâu, tự tin của luyện đan mà ngài vừa nhắc tới đâu, tại sao còn chưa so tài mà ngài ngược lại đã nhận sợ rồi?

Trong lòng mọi người nghĩ gì thì chỉ có chính mình biết, người ngoài không biết được nhưng rất nhiều người trong bụng đã đánh trống lui quân! Cạnh tranh khốc liệt như thế bọn họ hoàn toàn không có hi vọng, càng thêm không có dũng khí.

Tiểu Nhã đem tất cả thần sắc của mọi người thu vào trong mắt, không để ý đến, chỉ ngẩng cao đầu, tiếp tục nói: “Đầu tiên đề mục cạnh tranh đan vòng thứ nhất là, luyện chế nhất phẩm đan.”

Nhất phẩm đan?

Ngay khi câu nói này nói ra, rất nhiều người vừa rồi còn định rút lui, bây giờ đều lấy lại lòng tin. Nhất phẩm đan đơn giản a, ai không biết luyện chế? Nếu ngay cả nhất phẩm đan cũng không biết luyện, vậy còn tới tham gia bách đan thịnh hội cái rắm.

Nhưng tiếp đó nghe Tiểu Nhã tiếp tục nói: “Nhất phẩm đan tuy đơn giản, nhưng thủ pháp bát đồng, hiệu suất tự nhiên bất đồng. Vì vậy vòng thứ nhất trận đấu, là so thủ pháp. Luyện đan giả nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, luyện thành nhất phẩm đan, một trăm người nhanh nhất đứng đầu lọt vào vòng trong, còn lại toàn bộ bị đào thải.”

Cái gì?

Vừa mới dâng lên một tia hi vọng, trong nháy mắt lại sụp đổ.

Mấy ngàn người thi đấu, vòng thứ nhất cũng chỉ có 100 người lọt vào, đào thải mấy ngàn người đây là tảm thiết như nào chứ, mới vòng thứ có cần phải chơi quyết tuyệt vậy không?

“Chỗ ta có một cái chuông, trong tay đệ tử Hoa Vũ Lâu bên cạnh các ngươi cũng có chuông. Lấy âm thanh rung chuông để bắt đầu và kết thúc. Chỉ cần các ngươi luyện xong đan dược, nữ đệ tử bên cạnh các ngươi sẽ tự lắc chuông thông báo. Như vậy hiện tại, bắt đầu!”

Đinh!

Không hề có điềm báo trước, Tiểu Nhã nhẹ nhàng lắc chuông trong tay một cái.

Phút chốc mọi người đều quýnh lên, bắt đầu luống cuống tay chân phát lên nguyên lực chi hỏa, sau đó lật tung dược liệu trong giới chỉ.

Thấy tình cảnh này, luyện đan sư đứng ở hai mươi vị trí đầu, đều xùy cười ra tiếng, không hề vội vàng.

Vòng thứ nhất nói là so tốc độ, còn không bằng nói là so tâm tính. Chỉ gặp chút chuyện nhỏ mà đều gấp gáp như vậy, coi như ngươi là luyện đan sư tam phẩm nhưng đang lòng như lửa đốt cũng chưa chắc có thể luyện thành đan dược nhất phẩm.

“Một đám ngu ngốc!”

Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, trong tay búng khẽ, một ngọn lửa đỏ thẫm do nguyên lực đốt ra đã xuất hiện, vung tay ném vào sáu loại dược liệu. Dược liệu phân biệt rõ ràng, cấp tốc luyện hóa.

Lực nắm giữ cao siêu như vậy, hai mươi luyện đan sư đứng đầu đều có thể làm được, chẳng qua tốc độ lại rơi ở phía sau Độc Thủ Dược Vương mọt khoảng lớn.

Lưu Nhất Chân nhìn thấy cũng không khỏi một mặt cảm thán, thật không hổ là luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ! Cho dù luyện chế đan dược nhất phẩm, cũng có thể nhìn ra công lực phi phàm.

Đào Đan nương tốc độ thứ hai, không khỏi thở dài, dù trong lòng không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chính mình tài nghệ không bằng người.

Độc Thủ Dược Vương liếc nhìn Đào Đan, xùy cười khinh miệt: “Lão phu vừa mới ra năm phần lực coi như nhường ngươi. Nếu ngươi ngay cả năm phần công lực của lão phu cũng không thắng nổi, vẫn là sớm nhận thua đi, đừng lại tốn công vô ích.”

Hừ!

Đào Đan nương hừ nhẹ, không trả lời lại. Bởi vì bà biết, Độc Thủ Dược Vương rõ ràng muốn nhiễu loạn tâm tính bà, bà ấy há có thể để ông ta đạt được ý nguyện?

Trên đài lâu chủ, ba người Sở Khuynh Thành chăm chú nhìn hai người ở dưới, thấy tốc độ luyện đan cách xa thì mặt đầy lo lắng.

Bỗng nhiên, từng tiếng bước chân vội vã truyền đến, một giọng nói già nua thình lình hét lớn bên tai ba người: “Nha đầu Sở Sở, tiểu tử bên cạnh ngươi ở đâu?”

Ba người Sở Khuynh Thành quay đầu, lại thấy người đang tới chính là đám người Long Cửu, Tạ Thiên Dương và Kiếm Tùy Phong, mà trên mặt tất cả đều mang theo vẻ lo lắng.

“Ở đây rất nguy hiểm, ta... Ta để hắn đi trước!” Sở Khuynh Thành nhìn bọn họ mà không hiểu gì cả, những người này và Tống Ngọc có quan hệ gì, sao quan tâm chàng như vậy?

Nhưng ai ngờ, nghe được lời này, mọi người đồng thời kinh sợ.

“Cái gì, hắn đi rồi, vậy lấy ai đối phó Độc Thủ Dược Vương?” Tạ Thiên Dương khẽ giật mình, vội hô lên.

Lần này nhóm ba người Sở Khuynh Thành càng thêm khó hiểu. Nhân vật như Độc Thủ Dược Vương, há một tên Tống Ngọc công tử gia tộc tam lưu có thể đối phó được?

“Hừ, đối phó Độc Thủ Dược Vương cái gì, lúc tiểu tử kia bỏ chạy dứt khoát khỏi phải nói.” Mẫu Đơn lâu chủ như còn đang hận Trác Phàm lúc đó vô tình, không khỏi lạnh lùng nói.

Thoáng chốc, sắc mặt mọi người đều âm trầm xuống.

Trác Phàm chạy, mấy người bọn họ ở lại chỗ này làm gì, mang tiếng oan sao? Ban đầu mời kết thành đồng minh là hắn, vì thế bọn họ còn rất nhất trí đắc tội Đế Vương Môn, hiện tại tiểu tử này không một tiếng động cứ thế chạy mất?

“Khốn kiếp, chẳng lẽ lão tử lại bị hắn bán?” Tạ Thiên Dương chau mày, hận đến nghiến răng.

Chợt có một am thanh nghẹn ngào truyền lên, ngay sau đó Tiếu Đan Đan mang theo huynh muội Đổng Thiên Bá vội vã chạy lên lầu. Nhìn thấy bọn họ, Sở Khuynh Thành giật mình, hỏi: “Sao các ngươi lại trở về?”

“Khuynh Thành tỷ, sư phụ, không tốt rồi, phu quân hắn bỏ chúng ta lại rồi trở về gấp. Muội đang muốn hỏi, mọi người đã nhìn thấy hắn chưa?”

“Cái gì, Tống Ngọc lại quay về?” ba người Sở Khuynh Thành nhíu chặt hàng lông mày lại nhìn nhau.

Nhưng nàng chưa kịp hỏi lại tình huống khi đó, Tạ Thiên Dương đã kích động nhảy dựng lên: “Tẩu tử, ngươi nói tiểu tử kia không đi, lại trở về? Ha ha ha... Hắn quả nhiên không gạt ta, ở đâu, hắn ở đâu?”

Tiếu Đan Đan đối với một tiếng “Tẩu tử” này còn chưa kịp phản ứng, Tạ Thiên Dương đã quay đầu nhìn xuống mấy ngàn người dưới sân, tỉ mỉ tìm kiếm bóng dáng của Trác Phàm.

“Nguy rồi, Độc Thủ Dược Vương luyên xong đan dược!” Lúc này, Thanh Hoa lâu chủ khẽ cau mày, cắn răng nói.

Nghe vậy mọi người cùng nhìn qua. Quả nhiên, đan dược trong tay Độc Thủ Dược Vương đã thành hình, chưa tới mấy giây nữa sẽ hoàn toàn thành đan.

Mà đan dược trong tay Đào Đan nương còn cần chừng một phút.

Nhìn thấy kết quả này, trong lòng tất cả mọi người đều đã rõ ràng, tỷ thí vòng thứ nhất, thắng bại đã phân, tâm bất giác đều chìm xuống.

Không ngờ luyện chế nhất phẩm đan, Đào Đan nương cũng không sánh nổi Độc Thủ Dược Vương, vậy càng đừng nói đan dược phẩm cấp cao về sau. Sở Khuynh Thành hơi nhắm mắt lại, tâm sắp chìm xuống đáy cốc.

Hy vọng cuối cùng, cũng càng ngày càng xa vời!

Nghiêm Phục nhìn lấy đan dược trong tay Độc Thủ Dược Vương, không khỏi cung chúc trước nói: “Sư phụ, người quả nhiên là đệ nhất Thiên Vũ!”

“Đương nhiên!” Độc Thủ Dược Vương cười ha hả, khinh miệt nhìn Đào Đan nương.

Thế mà, vào thời khắc này, tiếng “Đinh” vang lên giòn giã. Tại khu vực tam lưu gia tộc xa xôi, truyền đến âm thanh rung chuông báo hiệu hoàn thành luyện đan.

Tròng mắt bỗng co rụt, chẳng ai ngờ được ở đây lại có người luyện đan tốc độ vượt qua cả luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng.

Là ai?

Soạt!

Đầu của mọi người đều đồng loạt xoay về phía sau, nhìn vào chỗ âm thanh kia truyền đến.

Nhưng lọt vào tầm mắt bọn họ, là bóng dáng của một bộ hắc bào, trên đó viết bốn chữ lớn, nhất đan khuynh thiên!

“Sở Khuynh Thiên!”

Mí mắt Nghiêm Phục nhịn không được run run, kìm lòng không đặng gọi ra tiếng...