Chương 120: Đan phương quỷ dị.

Chương 120: Đan phương quỷ dị.

Đi đến đại sảnh tiếp khách, tiếng ồn ào vừa rồi đã biến mất, không gian trở nên vắng lặng. Chỉ có một bóng dáng xinh đẹp màu trắng đang tiêu điều, tuyệt vọng tê liệt ngã xuống đất, ngẩn người thẩn thờ.

Trác Phàm nhìn, đó là Sở Khuynh Thành không thể nghi ngờ, hắn liền đi thẳng lên trước, nói ngay vào điểm chính: “Sở lâu chủ, ta có một việc muốn nói với nàng, liên quan đến tồn vong của Hoa Vũ Lâu, tin tưởng nàng sẽ cảm thấy hứng thú.”

Lúc này, Trác Phàm như đổi thành một người khác, không còn là Tống Ngọc ngốc manh ngày đó, hắn lộ ra một nụ cười xảo quyệt, trong ánh mắt chỉ có thâm sâu vô tận.

Tuy nhiên hắn nói xong cả buổi rồi nhưng vẫn không được đáp lại.

Trác Phàm sững sờ, cúi đầu nhìn thì thấy Sở Khuynh Thành với đôi mắt sáng ngời bây giờ đã trở nên trống rỗng. Những gì hắn vừa nói, nàng căn bản không nghe lọt tai được một chữ!

Không phải chứ, với tâm tính cường giả Thiên Huyền, và tổng lâu chủ tôn quý của Hoa Vũ Lâu, thế mà lại không chịu được đả kích. Bị một nam nhân phản bội, lại làm nàng tuyệt vọng đến mức này?

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng u ám.

Khó trách từ xưa đến nay chủ quản phần lớn đều là nam nhân, lòng của nữ nhân quả thật quá yếu đuối.

Nhưng đại tỷ này, cho dù ngài muốn chết tâm thì làm phiền ngươi hãy nghe ta nói hết đối sách rồi hẵng chết tâm chứ. Tối thiểu nhất cũng phải đem Bồ Đề Ngọc Dịch cho ta!

Trác Phàm thở dài một hơi, lại liên tục cười khổ.

Nếu một ngày trước mà gặp phải Sở Khuynh Thành trong loại trạng thái này, đại khái hắn muốn cười to, bởi vì hắn không cần lãng phí nhiều khí lực cũng đem Bồ Đề Ngọc Dịch kia đoạt được tới tay.

Nhưng bây giờ thì, trước khác nay khác!

Chủ yếu tổng lâu chủ Sở Khuynh Thành nếu gặp phải chuyện sơ xuất gì, thì Hoa Vũ Lâu chắc chắn phải sụp đổ, đây vừa khéo không phải đúng ý của Đế Vương Môn ư? Vì vây ngược lại bây giờ không thể cưỡng đoạt Bồ Đề Ngọc Dịch, chỉ có thể khách khí thỉnh cầu nàng.

“Sở lâu chủ, ngài tỉnh lại đi, nghe ta nói thử con đường giải cứu Hoa Vũ Lâu, ta cam đoan sẽ không để nàng thất vọng!” Trác Phàm giơ một cái cánh tay ra quơ trước mắt nàng, nói khẽ.

Nhưng Sở Khuynh Thành như đã hồn phi phách tán, ngơ ngác không nhúc nhích. Chỉ có khóe mắt trào nước mắt, chứng minh nàng còn sống.

Trác Phàm lại thở dài, không có cách nào. Tự bản thân của một người khóa chặt tim mình để trốn tránh đả kích hiện thực, thì trừ chính bản thân ra không ai có thể làm người đó tỉnh lại.

“Sở Sở tỷ tỷ, ngươi cần gì phải như vậy...” Trác Phàm than thở một tiếng, không biết nên hành sự thế nào.

Đột nhiên, cơ thể Sở Khuynh Thành khẽ nhúc nhích, trong mắt dần dần khôi phục thần quang như trước, lẩm bẩm nói: “Ngươi... Ngươi gọi ta là gì?”

Trác Phàm giật mình, quay đầu nhìn qua, không khỏi mừng rỡ. Xem ra trong lúc hắn vô tình gọi ra, đã gọi được ngốc cô nương này về. Sau đó hắn vội vàng nói: “Sở Sở tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại!”

Trác Phàm vừa lay cơ thể nàng, vừa dùng thuật Ma Âm Nhiếp Hồn.

Phút chốc, giọng nói của Trác Phàm như được phóng đại gấp mấy trăm lần trong tai Sở Khuynh Thành, nghe đến đinh tai nhức óc. Sở Khuynh Thành không khỏi run lên, hoàn toàn tỉnh táo lại, quay đầu nhìnTrác Phàm, trong mắt lóe lên một tia nhu hòa: “Nguyên lai là ngươi... Cảm ơn!”

“Đâu có, tỷ có thể tỉnh lại thì tốt!”

Khẽ gật đầu, trong lòng Trác Phàm thàm bật cười to sảng khoái, vội nói: “Đúng, ta có một việc muốn...”

“Không cần nói nữa, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng!” Khoát khoát tay, Sở Khuynh Thành hít sâu một hơi đứng lên, như đã hạ quyết tâm, trong mắt nàng hiện lên vẻ kiên định: “Bây giờ Hoa Vũ Lâu đi tới tình cảnh như thế này, đều là trách nhiệm của ta, ta nhất định phải vì Hoa Vũ Lâu làm một chuyện cuối cùng!”

“Thực ra, việc này cũng không thể hoàn toàn trách tỷ, vả lại Hoa Vũ Lâu vẫn còn có...”

“Tống Ngọc.” Sở Khuynh Thành hoàn toàn không nghe lọt lời hắn nói, nàng nhìn về phía Trác Phàm, nở nụ cười xinh đẹp: “Nói ra ta còn phải cảm tạ ngươi. Mặc dù không biết ngươi dùng phương pháp gì lôi kéo Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ, giữ lại cho chúng ta một cơ hội cuối cùng. Nếu không có cơ hội này, Hoa Vũ Lâu chúng ta thật sự ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không giữ được!”

“À, thật ra...”

“Được rồi, ngươi không cần nói nữa, ta đều hiểu!” Tay ngọc tinh tế duỗi ra, diụ dàng đỡ Trác Phàm dậy, Sở Khuynh Thành khẽ mỉm cười nói: “Ta biết ngươi muốn an ủi ta, nhưng đều không cần nữa, ta đã triệt để nghĩ thông suốt. Hiện tại cách lúc diễn ra bách đan thịnh hội vẫn còn một thời gian, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta làm vài việc.”

Nói xong, Sở Khuynh Thành liền kéo tay Trác Phàm, đi ra ngoài. Đáng thương cho Trác Phàm nhiều lần muốn chen vào nói chuyện, lại căn bản chen miệng không lọt, chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ, tùy ý để Sở Khuynh Thành kéo đi.

Đại tỷ, ngươi để cho ta nói một câu được không? Ta thật sự có biện pháp cứu Hoa Vũ Lâu mà!

Trác Phàm ngửa mặt lên trời thở dài, nữ nhân này sao nhanh miệng vậy chứ. Lão tử một câu chưa nói xong, nàng đã trả về cho ta mười câu. Không phải ta chỉ muốn xin nàng một bình Bồ Đề Ngọc Dịch thôi à, có cần đến mức ngay cả một câu cũng không cho ta nói trọn không?

Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói nữa, dù sao mặc kệ hắn nói gì, nói chưa xong một câu, Sở Khuynh Thành đã có biện pháp để hắn im miệng, đối đãi với hắn hoàn toàn như cư xử với một hài tử!

Cứ như vậy, Trác Phàm một đường trầm mặc bị Sở Khuynh Thành kéo đi qua hậu viện, đi đến trước vách núi hoàn toàn hoang vu. Mà trên vách đá của ngọn núi, mơ hồ có năng lượng ba động phát ra, rõ ràng đã bị người khác đặt cấm chế.

“Đệ tử Hoa Vũ Lâu, Sở Khuynh Thành, thỉnh cầu yết kiến Đào cô cô!” Sở Khuynh Thành đứng trước vách núi cúi người hành lễ, lớn tiếng nói.

Vù!

Một đợt ba động vô hình như có thực chất phát tán ra, cấm chế không nhìn thấy kia thình lình bị mở ra. Trên vách núi chậm rãi xuất hiện một cánh cửa lớn cao ba thuớc, theo tiếng vang ầm ầm, cửa đá dần dần mở ra.

Đồng thời, bên trong truyền đến một giọng nói già nua của bà lão: “Sở Sở, con đã là tổng lâu chủ cao quý của Hoa Vũ, đương nhiên có thể tùy ý tiến vào đây, cần gì mỗi lần đến đều phải thông bẩm lão thân?”

“Đào cô cô là chủ nhân nơi này, dù Sở Sở là tổng lâu chủ, nhưng cũng không dám không hỏi đã tự ý đi vào!” Sở Khuynh Thành hiếm khi dí dỏm cười một tiếng, kéo tay Trác Phàm đi vào.

Vừa vào động, Trác Phàm bất thình lình đánh cái hắt xì!

Nơi này thật sự quá lạnh, một tên thân thể kim cang như hắn ở trong này, cũng cảm nhận được một chút hàn ý. Mà Hàn Động như thế, tất có bảo vật Cực Âm trấn thủ!

Đưa mắt nhìn sang, quả không ngoài dự đoán. Ngay chính giữa sơn động bày một khối Vạn Niên Huyền Băng mười trượng vuông vắn, tản ra lưu quang. Thứ này nếu rơi vào trong tay người tu luyện công pháp Cực Âm, nhất định làm ít mà công to, thiên tài địa bảo hiếm có.

Tuy vẫn kém một chút so vớ cái Bồ Đề Tu Căn kia, nhưng cho dù là cao thủ Thần Chiếu cảnh, cũng thèm nhỏ dãi muốn có được bảo vật này.

Ở phía trên huyền băng có một lão bà áo gấm đang nằm, nhìn bộ dáng đại khái khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng sắc mặt xanh đen, rõ ràng đạ bị trúng độc nặng.

“Ta dựa vào, bà lão này bị trúng độc nặng, thân thể phải cố gắng gượng mà vẫn giải khai được cấm chế, phát ra giọng nói, việc này cần tu vi cực kỳ cao thâm mới làm được! Không ngờ Hoa Vũ Lâu vẫn có cao thủ thế này?” Trác Phàm giật mình, nói thành tiếng.

Thế mà, lời ấy vừa ra, một tràng cười khinh miệt đột nhiên truyền đến tai hắn: “Hừ, tiểu tử ngốc, đó là một hoạt tử nhân. Tai không thể nghe, miệng không thể nói, động cũng không động, sao giải trừ cấm chế được? mọi việc xảy ra lúc nãy, đều do lão thân làm!”

Chân mày bất giác run run, Trác Phàm theo hướng âm thanh nhìn qua, chỉ thấy ở chỗ sâu nhất trong sơn động có một lão phụ tóc trắng đang khoanh chân ngồi đấy. Lão bà mặc hắc y, chỗ sâu trong sơn động lại rất tối tăm, nên Trác Phàm trong nhất thời không phát hiện ra.

“Đào cô cô, tu vi của hắn rất thấp, chỉ có sức mạnh là thô bạo, không phát hiện ra người cũng bình thường, người đừng trách cứ hắn.” Sở Khuynh Thành cười khẽ một tiếng, nhìn về phía lão nhân tóc trắng.

Đào cô cô cười một tiếng gàn dở, hơi gật đầu, trêu chọc nói: “Sở Sở nha đầu, lão thân chưa thấy con bảo vệ một nam tử nào như thế đâu, chẳng lẽ tiểu tử này là con... Con cho hắn nhìn qua rồi?”

Sở Khuynh Thành hơi đỏ mặt, gật đầu.

Trác Phàm lại không khỏi sững sờ, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc! Hai người đối thoại, hắn không hiểu gì hết trơn.

Nhìn qua... Nhìn qua cái gì, bảo vật à?

“Tống Ngọc, vị này là luyện đan sư đứng đầu của Hoa Vũ Lâu chúng ta, Đào cô cô, nhanh bái kiến đi!” Lúc này, Sở Khuynh Thành liếc nhìn Trác Phàm vội thúc giục hắn.

Trác Phàm bất đắc dĩ, đành phải tiến lên, đồng thời trong bụng càng thêm nghi hoặc. Đang yên đang lành, đem ta đi gặp luyện đan sư đứng đầu của các nàng làm cái gì, chẳng lẽ để ta học luyện đan cùng với lão bà?

Quên đi, lão tử dạy bà ta, còn phải xem bà ta có tư chất đủ tư cách hay không đấy!

Trác Phàm tâm không cam, tình không nguyện, nhưng vẫn nhắm mắt đi lên bái kiến. nhưng lúc hắn nhìn thấy được khuôn mặt của lão phụ kia, lại chợt bị hù dọa kêu to một tiếng.

Bà lão này một đầu tóc muối tiêu không nói, sắc mặt cũng xanh đậm, hiển nhiên trúng độc rất sau, không nhẹ hơn lão phụ đang nằm trên huyền băng kia đâu.

Thất Thải Vân La Chưởng!

Vừa nhìn Trác Phàm liền nhận ra, đây là do Thất Thải Vân La Chưởng gây nên!

“Thế nào, hù ngươi sao? Ha ha ha...” Đào cô cô cong môi, lộ ra một nụ cười khủng bố: “Nữ nhân Hoa Vũ Lâu chúng ta, cũng không phải toàn bộ là mỹ nữ!”

“Tống Ngọc, không thể lỗ mãng, nhanh hướng Đào cô cô bồi tội.” Sở Khuynh Thành vội vàng nói.

Nhưng Trác Phàm không đáp lại, chỉ nhìn vào khuôn mặt của người kia, trầm ngâm một trận, rồi lại lắc đầu: “Không đúng, dù giống như kiệt tác của Thất Thải Vân La Chưởng nhưng lại không phải vậy.”

Gương mặt già nua không khỏi hơi động, trong mắt Đào cô cô lóe lên vẻ kinh ngạc: “Hảo tiểu tử, xem ra ngươi đối với đan độc này cũng tương đối có hiểu biết đấy. Thực không giấu giếm, đây cũng không phải do Thất Thải Vân La Chưởng gây ra, mà chính lão thân lúc luyện đan chế ra giải dược phá giải độc đó gây nên!”

“Lão bà đây là luyện đan hay là luyện độc?” Trác Phàm giật mình, kêu ra tiếng.

“Ha ha ha... Nói hay lắm!”

Đào cô cô không khỏi nở nụ cười đau thương buồn bã, trong mắt tràn đầy thê lương: “Đến cuối cùng là đan, hay là độc, lão thân cũng đã không nhận biết được. Chỉ là ba năm này, lão thân càng nghiên cứu đan phương thì càng cảm thấy nó vừa giống đan lại không phải đan, vừa giống độc lại không phải độc! Độc Thủ Dược Vương, lão ta quả nhiên có tài, lão thân thật sự tự thẹn không bằng!”

Đào cô cô điên cuồng cười lớn, hai mắt nhìn chăm chú tới vách đá trước mặt.

Theo tầm mắt của lão bà, Trác Phàm nhìn qua, tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại. Phía trên vách đá này lại treo một tấm da người, ghi chép ở trên đó chính là đan phương giải dược của Thất Thải Vân La Chưởng.

Chỉ có điều lấy lịch duyệt( tri thức thu được qua sự từng trải) của Trác Phàm nhìn qua đan phương này cũng đầy cổ quái!

“Tại sao có thể như vậy?”

Trác Phàm lẩm bẩm nói: “Bảy loại dược liệu, mỗi một loại đều là thiên tài địa bảo hiếm có. Nhưng thủ pháp luyện chế... kết quả là đan hay là độc đây?”

Trác Phàm trầm ngâm một lát, trong nháy mắt đi đến cạnh người nằm trên huyền băng kia, một tay chạm lên mạch đập của người đó, dẫn nguyên lực vào thăm dò. Quả nhiên, người này trúng kịch độc của Thất Thải Vân La Chưởng, mới biến thành dạng này.

Giống với Sở Khuynh Thành, trong cơ thể người này cũng có bảy loại độc vật, thêm Bồ Đề Ngọc Dịch khắc chế. Lại có giường băng vạn năm phụ trợ, mới miễn cưỡng bảo trụ được cái mạng này.

Chẳng qua độc trong người Sở Khuynh Thành còn ít, mà độc trong cơ thể hoạt tử nhân thì đã loan ra toàn thân, cho dù có giải dược, cũng khó mà xoay chuyển. Nếu không phải có Vạn Niên Huyền Băng đóng băng toàn thân, người này đã sớm chết.

Nghĩ đến đây, Trác Phàm nhìn đan phương trên vách tường, trong lòng tựa hồ hiểu ra chỗ nào đó.

Đan phương này là thật, nhưng lại có mờ ám!

Tròng mắt Trác Phàm tụ lại, lóe qua một tia sáng không thể giải thích được...