Chương 119: Trác Phàm quyết ý

Chương 119: Trác Phàm quyết ý

Khẩu khí thật là lớn!

Lần đầu tiên Kiếm Tùy Phong tiếp xúc với Trác Phàm, nên kinh ngạc đến há hốc miệng.

Trong vòng mười năm có thể theo kịp thất thế gia, phóng ánh mắt nhìn toàn bộ Thiên Vũ cũng không có một ai, đừng nói trong thời gian ngắn có thể so sánh với Đế Vương Môn đứng đầu thất thế gia.

Lời này của Trác Phàm chẳng khác nào nói chuyện viễn vông.

Có thể có người sẽ không kinh ngạc với lời lẽ cuồng ngôn của Trác Phàm, vì đã quen, cũng có người kinh ngạc đến không nói nên lời.

Hơn nữa, so với những chuyện mà tiểu từ này đã làm thì chuyện này chẳng thấm vào đâu, biết đâu hắn có thể sẽ thành công.

Mọi người vừa hoài nghi lại có chút chờ mong, chờ mong tên quái vật Trác Phàm không biết từ nơi nào xuất hiện có thể làm được đến cỡ nào.

Mà lúc này, lợi ích của bọn họ là như nhau.

“Haizzz, xem ra vì bảo vệ an nguy của hai nhà chúng ta, lần này chúng ta chỉ dốc toàn lực bảo vệ Hoa Vũ Lâu. Có điều nếu hôm qua còn dễ nói, hiện tại hai nhà đã đạt thành hiệp nghị, chúng ta căn bản không có lý do can thiệp vào.” Long Cửu chau mày lắc đầu thở dài.

Tạ Thiên Dương cũng bất đắc dĩ lắc đầu, oán trách nhìn về phía Trác Phàm nói: “Tiểu tử này, ngươi kiến nghị cái gì cũng được, sao phải so đan? Như vậy không phải đúng ý của tên Độc Thủ Dược Vương kia sao?”

“Ngươi cho rằng ta muốn như vậy sao? Nếu không thi cái này bọn họ dễ gì lùi một bước, để Hoa Vũ Lâu tìm được đường sống chứ?” Trợn mắt, Trác Phàm cười ra tiếng nói: “Huống chi, chuyện lần này không cần các ngươi quan tâm, chỉ cần các ngươi sau này giúp đỡ một chút, đừng để Hoa Vũ Lâu bị nuốt là được rồi!”

“Chuyện lần này không cần chúng ta quan tâm, chẳng lẽ ngươi đã có đối sách?” Mọi người sững sờ, cùng nhau nói.

Nhếch miệng cười, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: “Chỉ là luyện đan mà thôi, ta đi chăm sóc tên Độc Thủ Dược Vương kia là được!”

“Cái gì, tên Độc Thủ Dược Vương kia là Luyện Đan Sư thất phẩm, chẳng lẽ ngươi...”

Mọi người nghe hắn nói càng thêm sợ hãi, Luyện Đan Sư thất phẩm, trong toàn bộ Thiên Vũ đã xem như là đỉnh cấp tối cao, không có mấy người có thể sánh được. Mà Độc Thủ Dược Vương là Luyện Đan Sư đệ nhất Dược Vương Điện, cho dù trong thất phẩm cũng là cao thủ tuyệt đối, tương đương với Thiên Vũ đệ nhất.

Chẳng lẽ Trác Phàm chừng ấy tuổi, tu vi như thế, đã tạo nghệ như vậy sao?

Con bà nó, tiểu tử này đến tột cùng là quái vật gì, luyện đan, trận pháp đều độc nhất thiên hạ, còn có thực lực mạnh như vậy nữa. Trong thế hệ trẻ tuổi hiếm có người đạt được.

Làm sao chuyện tốt khắp thiên hạ đều bị hắn nắm lấy hết thẩy chứ? Tạ Thiên Dương sắp khóc đến nơi. Tuy hắn biết thủ pháp luyện đan của Trác Phàm không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới tiểu tử này còn trẻ tuổi đã là Luyện Đan Sư thất phẩm.

Trác Phàm cười thở dài: “Các ngươi đừng nghĩ ta cao minh đến như vậy, ta cũng chỉ giúp đỡ, cũng chưa thật sự thắng!”

Trong lòng Trác Phàm hiểu rõ, luyện đan tối thiểu cần ba điều kiện, tu vi, thủ pháp cùng hỏa diễm.

Tu vi quyết định kích thước và thời gian khống chế hỏa diễm trong quá trình luyện đan, thủ pháp chính là bí thuật các nhà luyện đan, không có thủ pháp đặc biệt, cho dù tu vi có mạnh thế nào cũng không luyện ra được đan dược tốt, còn hỏa diễm quyết định trình độ luyện hóa ra dược tài.

Đối với dược tài phẩm cấp cao, hỏa diễm không thể luyện hóa, thì cần Luyện Đan Sư đi tìm Thú Hỏa, hoặc Hỏa chủng đặc thù do thiên địa sinh ra.

Hỏa diễm có uy lực mạnh hơn, dược tài được luyện hóa càng tinh túy hơn.

Hiện tại tu vi của hắn chỉ là Đoán Cốt cảnh, cao lắm cũng chỉ đạt đến Luyện Đan Sư tứ phẩm mà thôi, có điều thủ pháp luyện đan của hắn là bí thuật thượng cổ Cửu U Bí Lục, có thể khiến đan dược tăng thêm một phẩm cấp.

Về phần hỏa diễm, tuy không biết Thanh Viêm kia là thứ gì, nhưng xác thực đủ mạnh. Với uy lực của Thanh Viêm, hắn chắc chắn có thể luyện thành thất phẩm đan!

“Nếu ngươi tỷ thí thất bại thì sao?” Lần đầu tiên Long Cửu thấy Trác Phàm không tự tin như vậy nên lo lắng hỏi.

Trong mắt lóe lên sát ý trần trụi, Trác Phàm lạnh lùng nói: “Vậy cũng chỉ có thể ăn cướp trắng trợn, nhưng như vậy cũng tốt, Bồ Đề Tu Căn ở trong tay ta, Đế Vương Môn sẽ chuyển tầm mắt đến trên người ta, xem như Hoa Vũ Lâu có cơ hội thở dốc.”

“Thế nhưng đến lúc đó ngươi phải đối mặt với sự truy sát của ba đại thế gia...” Một mắt của Long Cửu lay động, lo lắng cho sự an toàn của Trác Phàm trong tương lai.

Trác Phàm thản nhiên cười, hào khí nói: “Ha ha ha, thì sao chứ? Dù sao sớm muộn cũng là địch, không bằng sớm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, chỉ cần có ta hấp dẫn tầm mắt của bọn họ, ba nhà các ngươi cũng có thể bố trí tốt một chút.”

Lời này của Trác Phàm khiến tất cả mọi người biến sắc, chuyện này chẳng khác nào lấy tính mạng của hắn, đổi thời gian chuẩn bị cho ba nhà.

Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn về phía Trác Phàm với ánh mắt vô cùng kính nể. Người tầm thường, ai dám bước vào con đường cửu tử nhất sinh chỉ vì một phán đoán sai lầm.

“Hảo tiểu tử, có can đảm!” Cho dù Kiếm Tùy Phong, lúc này cũng không thể không khâm phục mà nói.

Tạ Thiên Dương hung hăng vỗ bả vai hắn, không nói gì, nhưng trong mắt một cỗ nhiệt khí nhìn chằm chằm vào mặt Trác Phàm, như muốn hòa tan hắn.

Đó là một loại thiện cảm nhìn nhận anh hùng, xem trọng anh hùng.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

“Tạ công tử, thủ hạ lưu tình!”

Đột nhiên, một tiếng yêu kiều vang lên, ngay sau đó bóng người màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Phóng mắt nhìn lên, thấy người tới không phải là ai khác mà chính là Mẫu Đơn lâu chủ.

Ngay sau đó, Tiếu Đan Đan cũng nhanh chóng cùng tới, một tay nắm lấy tay Trác Phàm kéo đến bên cạnh, trốn đến sau lưng Mẫu Đơn lâu chủ.

“Các vị, tiểu tử Tống Ngọc làm càn làm bậy, vừa rồi có đắc tội với các vị, xin các vị nể mặt ta, đừng chấp nhặt đứa nhỏ này.” Mẫu Đơn lâu chủ vội vã chắp tay nói.

Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó nhịn không được cười lớn.

Thì ra Mẫu Đơn lâu chủ cho là những người này muốn trả thù Trác Phàm, mới vội vàng dám đến cứu hắn. Nghĩ tới đây, mọi người liếc nhìn nhau, nhìn hắn có chút trêu chọc.

Ngày thường Trác Phàm rất cuồng ngạo, ngay cả tiền bối như Long Cửu hắn cũng dám tranh luận ngang hàng, may quá có được cơ hội trêu đùa một chút.

Sau đó Long Cửu ho nhẹ một tiếng, nhìn Mẫu Đơn lâu chủ, tức giận hừ nói: “Đệ tử Hoa Vũ Lâu các ngươi sao có thể không hiểu lễ nghĩa như thế, nếu không phải Mẫu Đơn lâu chủ đuổi tới đúng lúc, lão phu đã cho tiểu tử này một chưởng rồi.”

“Đúng đúng, Cửu thúc tuyệt đối đừng chấp nhặt với hắn!” Mẫu Đơn lâu chủ liên tục gật đầu, Long Cửu khẽ vuốt chòm râu, lại nhướng mày nhìn Trác Phàm.

Trong lòng Trác Phàm có chút hồi hộp bất an.

Quả nhiên, Long Cửu vòng qua Mẫu Đơn lâu chủ, trực tiếp đến trước mặt Trác Phàm, như một trưởng bối vỗ nhẹ bả vai hắn, dạy dỗ: “Tiểu tử, lần này mạng nhỏ ngươi giữ lại, lần sau cẩn thận một chút cho lão phu.”

Nói xong, Long Cửu trực tiếp phủi mông rời đi, thậm chí cước bộ càng nhanh hơn bình thường, như sợ Trác Phàm đuổi theo tính sổ.

Trác Phàm nháy mắt mấy cái, dường như còn chưa kịp phản ứng.

Lúc này, Tạ Thiên Dương cũng học theo bộ dáng của Long Cửu đi tới, nhìn hắn cười đắc ý, hung hăng vỗ bả vai hắn, đập đến đùng đùng: “Tiểu tử, cẩn thận một chút, lần sau lão tử cũng không buông tha ngươi đâu! Phải biết, lão tử so với ngươi đẹp trai hơn, lại lợi hại hơn ngươi, vừa rồi ngươi cùng lão tử xưng huynh gọi đệ, hình như ngươi trèo hơi cao rồi, ha ha ha...”

Tạ Thiên Dương nói xong câu đó thoải mái vô cùng, nếu bình thường, hắn cũng không dám, cũng không có tự tin cùng Trác Phàm nói như thế. Ai bảo hiện tại Trác Phàm giả trang thành Tống Ngọc chứ?

Song quyền nắm chặt, hai mắt Trác Phàm như hai đám lửa đang thiêu đốt.

Con bà nó, huynh đệ máu chó gì chứ? Vừa rồi còn cùng lão tử huynh đệ tình thâm, hiện tại hành hạ lão tử.

Thế mà, lúc Trác Phàm hung tợn nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, một tiếng yêu kiều lại đột nhiên vang lên: “Này, ngươi nhìn cái gì vậy, trong lòng bất mãn đúng không.”

Trác Phàm sững sờ, quay đầu lại đã thấy lần này lại đến Long Quỳ nha đầu.

Long Quỳ cố nín cười, nhìn hắn, trách cứ: “Ngươi chỉ là một vãn bối, cùng tuổi bản cô nương mà thôi, về sau gặp Cửu thúc nên có quy củ, không biết lớn nhỏ, thật không có gia giáo!”

Long Quỳ ngẩng cao đầu, vênh váo bước ngang đi qua, lúc ngang qua mặt hắn nàng còn làm mặt quỷ để trêu hắn.

Thân thể Trác Phàm run lên, xém chút tức giận đến phun máu.

Mẹ nó, ngay cả tiểu nha đầu này cũng thừa cơ trả thù lão tử! Nếu không có người của Hoa Vũ Lâu ở đây, lão tử không cởi quần ngươi, đánh ngươi một trận mới lạ.

Lão tử cùng Long Cửu kết bái huynh đệ, lão tử mới là trưởng bối, ngươi mới là kẻ không biết lớn nhỏ.

Trong lòng Trác Phàm ủy khuất mà không nói nên lời. Long Kiệt đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn hung hăng trừng mắt giống như đang nói, làm sao, ngươi cũng muốn đến thừa cơ chiếm tiện nghi của lão tử à?

Long Kiệt thờ ơ nhún nhún vai, không nói gì rời đi.

Kiếm Tùy Phong liếc nhìn hắn, khẽ vuốt chòm râu, cười lắc đầu, đuổi theo Tạ Thiên Dương.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật không thể tin được, tên tiểu quái vật Trác Phàm giết U Quỷ Thất thế mà cũng có thời điểm chịu ủy khuất như thế.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Tiếu Đan Đan mới thở dài một hơi, nhìn về phía Trác Phàm cười nói: “Vừa rồi nguy hiểm quá, may mắn ta kịp thời thông báo cho sư phụ, mới có thể lập tức đuổi tới cứu ngươi, bằng không...”

“Ai bảo ngươi đến?”

Trác Phàm không kiên nhẫn hung ác trừng nàng, giận dữ hét lớn. Nếu không phải vì sư đồ hai người đến, đám gia hoả này sẽ tìm được cơ hội trêu chọc hắn sao?

Nghe được lời này, Tiếu Đan Đan có chút thất lạc cúi thấp đầu, trong lòng vô cùng ủy khuất.

Mẫu Đơn lâu chủ thấy vậy, tức giận nói: “Tống Ngọc, ngươi đừng ỷ có tổng lâu chủ làm chỗ dựa, liền có thể khi dễ đồ đệ của ta! Hừ, vừa rồi không phải Đan Đan vội vã chạy tới cầu xin ta, bản lâu chủ cũng không quản chuyện sinh tử của ngươi.”

“Hừ, nam nhân đều không phải thứ gì tốt, lương tâm đều bị chó ăn! Đan Đan, đi, loại nam nhân này không đáng để ngươi quan tâm!” Mẫu Đơn lâu chủ tức giận hừ một tiếng, lôi kéo Tiếu Đan Đan rời đi.

Tiếu Đan Đan quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, Trác Phàm trợn mắt, không nói gì.

Chờ hai người đi khuất, trong lòng Trác Phàm suy nghĩ một lát, đi về phía đại sảnh đãi khách. Hiện tại, là thời điểm ngã bài với Sở Khuynh Thành.

Lấy Bồ Đề Ngọc Dịch đổi sự bình an cho Hoa Vũ Lâu, đối với các nàng mà nói, hẳn là mua bán có lời.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.