Chương 108: Gặp lại Sở Sở

Chương 108: Gặp lại Sở Sở

“Sư phụ...”

Lâm Tử Thiên chân trước vừa đi, một âm thanh khiếp sợ rụt rè vang lên sau lưng Mẫu Đơn lâu chủ. Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi khẽ giật mình, biết đồ đệ của mình đã đến, sau đó bà ta vội vàng lau vệt nước mắt trên mặt, khôi phục lại bình tĩnh rồi xoay người.

Nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ Tiếu Đan Đan quần áo không chỉnh tề, bà ta không nhịn được giận dữ hỏi: “Chuyện gì xảy ra, có phải con bị tên Nghiêm Phục kia khi dễ không, hắn đã làm gì con chưa?”

Tiếu Đan Đan cắn chặt môi, mắt ầng ậc lệ nóng, lắc đầu nguầy nguậy: “Sư phụ người yên tâm, hắn vẫn chưa đắc thủ.”

Mẫu Đơn lâu chủ thở phào một hơi, yêu thương xoa đầu Tiếu Đan Đan, đau lòng nói: “Đan Đan, con đã chịu ủy khuất rồi, ôi...”

“Sư phụ, con không ủy khuất. Ngược lại sư phụ, người vì Hoa Vũ Lâu, mà bị khuất nhục như thế...”

“Đừng nói nữa” Tiếu Đan Đan chưa dứt lời, Mẫu Đơn lâu chủ đã mất mác khoát khoát tay, đau khổ thê lương nói: “Đan Đan, con nhớ kỹ, nam tử trên thế gian này đều là hạng khẩu phật tâm xà. Ngoài miệng thì nói yêu ngươi đến nhường nào, nguyện hi sinh tất cả mọi thứ vì ngươi. Nhưng khi có chuyện ập đến trên đầu, thì cũng chỉ nghĩ đến mỗi bản thân mình. Cho nên, tuyệt đối đừng tin vào lời hoa ngôn xảo ngữ của nam nhân!”

Tiếu Đan Đan khẽ giật mình, hai mắt đảo nhẹ vòng quanh, miệng lẩm bẩm nói: “Có lẽ, còn có ngoại lệ...”

“Đan Đan, con nói cái gì?”

Bỗng nhiên, ánh mắt của Mẫu Đơn lâu chủ trở nên cực kỳ nghiêm nghị, bà lạnh lùng nói: “Thế gian này, nam nhi đều là kẻ bạc tình, không có ngoại lệ. Lâm Thiên Vũ là như vậy, sư phụ hắn Lâm Tử Thiên cũng giống vậy, bao gồm cả tên Nghiêm Phục kia... Hừ, bọn họ chẳng qua là chỉ nhìn trúng cái túi da, dáng vẻ bên ngoài của chúng ta mà thôi, làm sao có thể thật sự hi sinh cả tánh mạng cho chúng ta chứ! Nữ nhân chúng ta cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nam nhân, một người cũng không thể tin cậy được!”

“Nhưng sư phụ...” Do dự một lát, trên mặt Tiếu Đan Đan bất giác thoáng đỏ ửng lên: “Trước đó, không phải có Trác Phàm sao? Nghe nói hắn vì một nữ tử, nên mới đại náo Thanh Minh Thành, chém giết thất trưởng lão của U Minh Cốc. Hắn vì một nữ nhân mà đắc tội với toàn bộ U Minh Cốc, chẳng lẽ đây cũng không phải là yêu sao?”

“Trác Phàm?”

Mẫu Đơn lâu chủ thở dài, trong ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt khó hiểu: “Ta chưa từng gặp hắn, không biết hắn là một người như thế nào, có lẽ hắn là một ngoại lệ. Nhưng bên ngoài có lời đồn đãi hắn thích giết chóc thành thói, có danh xưng ác ma Trác Phàm. Có lẽ hắn cũng không phải vì nữ tử kia, mà chỉ đơn thuần là có thù oán với tên U Quỷ Thất đó.”

“Nhưng... Những lời đồn đãi đó không phải đều từ U Minh Cốc truyền ra sao, đây rõ ràng là đang cố ý bôi nhọ!” Tiếu Đan Đan nhỏ giọng lầm bầm phản bác.

Mẫu Đơn lâu chủ hơi nhăn mày, nhìn nàng một cái thật sâu: “Nha đầu con sao lại luôn nói giúpTrác Phàm kia thế, con cũng chưa từng gặp qua hắn!”

Mẫu Đơn lâu chủ trầm ngâm một hồi, mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Há, khó trách trong khoảng thời gian này ngươi lại kỳ quái, nhìn Lâm Thiên Vũ cái mũi không phải cái mũi, ánh mắt không phải ánh mắt mà luôn ghét bỏ hắn, rồi còn thường xuyên ra ngoài gây họa, trước đây ngươi cũng không như vậy. Chẳng lẽ nói, ngươi vì nghe được tin đồn về Trác Phàm nên thích hắn rồi?”

Trác Phàm vừa nghe vậy, không khỏi giật mình. Lẽ nào Tiếu Đan Đan làm loạn nổi tính tiểu thư, nhục nhã huynh muội Đổng gia, đều bởi vì hắn? Nhưng lão tử có mị lực lớn như vậy từ khi nào thế, chỉ là một cái tên mà đã có thể khiến thiếu nữ thần hồn điên đảo, phá hoại hạnh phúc của đôi vợ chồng son của người ta rồi?

Ai da, người quá ưu tú cũng rất phiền toái nha!

Trác Phàm sờ mũi, rất vô sỉ tự sướng trong bụng.

Mà Tiếu Đan Đan thì đã đỏ bừng mặt, cái đầu nhỏ cúi xuống thật thấp: “Sư phụ, người cũng đừng trêu con. Đồ nhi chỉ là đang nghĩ, nếu một tên nam tử dám vì một nữ tử mà đắc tội gần như bảy thế gia của hoàng đế, thì hắn nhất định là thật lòng thật dạ với nữ tử kia. Cho nên đồ nhi cũng muốn gặp được một nam tử giống vậy!”

“Vì vậy con càng ngày càng chướng mắt Lâm Thiên Vũ, đúng không!” Mẫu Đơn lâu chủ nhìn thấy cái đầu của Tiếu Đan Đan đang gật nhẹ, bất đắc dĩ thở dài, “Nha đầu ngốc, cho dù trên đời tồn tại nam tử giống vậy, nhưng sao có thể may mắn để con gặp được? Nữ nhân Hoa Vũ Lâu chúng ta, trừ khi cả đời không gả cho người, còn không thì phải kết thân với các đại thế gia để duy trì thế lực của Hoa Vũ Lâu. Đây là số mệnh, hãy chấp nhận đi!”

Tiếu Đan Đan hiện vẻ đau thương, thất lạc gật đầu.

Mẫu Đơn lâu chủ than thở một tiếng rồi vỗ nhẹ lên vai Tiếu Đan Đan, thản nhiên nói: “Đan Đan, hôm nay vi sư mệt rồi, con thay sư phụ đi tuần tra Hộ Bảo các một chút đi.”

“Dạ, sư phụ!”

Tiếu Đan Đan gật đầu, hành lễ với su phụ rồi mới quay người lui ra khỏi phòng.

Ánh mắt Trác Phàm sáng lên, trong bụng mừng rỡ. Hắn đang không biết nên dò xét tìm kiếm như thế nào, thì lại có người dẫn đường cho. Đây thật sự là đang ngủ gật thì được cho cái gối đầu, rất đúng lúc!

Sau đó hắn không nói hai lời, triệu hồi Huyết Anh, rồi bám theo sau Tiếu Đan Đan. Tất cả những chuyện này hai sư đồ họ đều không hề phát giác ra.

Đi theo bóng lưng nàng ta rẽ bảy lần ngoặt tám lượt, một phút sau, Trác Phàm rốt cục cũng nhìn thấy một tòa cự tháp cao hơn mười trượng sừng sững giữa trời đất. Chỉ là xung quanh cái cự tháp kia, ản ẩn có một luồng năng lượng vô hình đang bảo vệ mọi thứ ở bên trong.

Đây là... Trận pháp cấm chế!

Trác Phàm tròng mắt đông lại một cái, hắn vừa muốn xuất thủ, lại rút trở về. Cấm chế này bình thường phải có thủ pháp nội bộ mới có khả năng cởi bỏ, người ngoài cưỡng chế phá vỡ, sẽ chỉ dẫn cao thủ ở xung quanh tới.

Nhưng nếu có loại cấm chế này, vì sao Thanh Hoa lâu chủ cũng không chỉ rõ trên bản đồ chứ? Là muốn lừa gạt ta, hay là bà ta cũng không biết tình huống trước mắt?

Trác Phàm chau mày, vẫn không nghĩ ra điểm mấu chốt ở bên trong. Chỉ có điều cũng không sao cả, hắn là đến đoạt Bồ Đề Tu Căn, cầm được thì chạy ngay, ai đâu mà quay về trả lại cho bà ta chứ?

Nghĩ như vậy, Trác Phàm tạp trung nhìn Tiếu Đan đi đến trước cửa tòa cự tháp. Trận quyết trong tay biến đổi, chỉ về phía trước, quát to: “Phá!”

Một tiếng ông ông vang lên, năng lượng vô hình chung quanh tòa tháp trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.

Tiếu Đan Đan khẽ gật đầu, đẩy cửa tháp đi vào. Trác Phàm vội vàng đuổi theo, đi vào.

Tháp lớn có tổng cộng tất cả sáu tầng, mỗi tầng đều có Dạ Minh Châu chiếu sáng. Tiếu Đan Đan kiểm kê bảo vật từng tầng từng tầng, trong đó có công pháp võ kỹ, cũng có Linh binh ma bảo, cho đến khi lên tới tầng thứ sáu, ở vị trí trung tâm, có một cái đài cao cỡ nửa người, phía trên đặt một cái hộp gỗ đàn tử.

Tiếu Đan Đan đi đến chỗ đó, nhẹ nhàng mở hộp ra, trong có một vật thể dạng rễ cây màu lục bích, ánh trăng chiếu xuống, phát ra ánh sáng rực rỡ và tỏa ra từng trận mùi thơm ngát!

Bộp!

Tiếu Đan Đan khép hộp lại, yên tâm mỉm cười nói: “Không có vấn đề gì, kiểm kê xong!”

Nàng ta vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên, một hắc ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng, nàng ta còn chưa kịp phản ứng lại, bóng đen kia đã đưa tay lên chém mạnh vào cổ nàng ta, lập tức đánh nang ta hôn mê bất tỉnh.

“Hê hê hề... nể ngươi là fan của ta, nên ta thủ hạ lưu tình với ngươi đấy!”

Dưới vải đen che mặt, gương mặt của Trác Phàm lộ ra nụ cười tà, tiếp đó hai tay hắn xoa xoa vào nhau, đi đến chỗ cái hộp kia. Mở ra xem, không khỏi đại hỉ, vội vàng cầm đoạn rễ cây kia lên.

Thế nhưng rễ cây vừa cầm đến tay, sắc mặt Trác Phàm chợt đại biến: “Sao có thể... Cái này móe nó là đồ giả?”

Trác Phàm nhìn đoạn rễ cây trên tay chăm chú. Nó xác thực rất giống với Bồ Đề Tu Căn, cho nên ngay từ đầu hắn cũng không phát hiện ra.

Nhưng Bồ Đề Tu Căn chính là sự kết tụ của tinh hoa tất cả mọi sinh mệnh, cho dù chỉ có một cái rễ cây, nhưng nó cũng có sự sống. Dưới ánh trăng, nó có thể nhảy lên hô hấp.

Nhưng đoạn rễ cây này, từ hình dạng đến mùi vị đều giống như thật, nhưng chỉ thiếu khuyết một điểm, lực sinh mệnh.

Rất rõ ràng, đây là hàng giải mà Hoa Vũ Lâu làm ra để phòng ngừa Bồ Đề Tu Căn bị trộm đi!

Trác Phàm khẽ híp mắt một cái, trong lòng ngờ vực, không biết Tần Thái Thanh có biết đây là bồ đề tu căn giả không. Nếu biết, vậy Thanh Hoa lâu chủ bảo ta đến trộm cái đồ này là có mục đích gì?

Chẳng lẽ để... lừa gạt Độc Thủ Dược Vương kia?

Nghĩ tới đây, Trác Phàm bỏ rễ cây kia vào lại trong hộp, cất hộp gỗ vào trong nhẫn trữ vật.

Nếu nó là đồ thật thì hắn đã cầm nó chạy mất, còn nếu là giả, vậy cần nói gì nữa, hắn đem nó giao lại cho Thanh Hoa lâu chủ, xem vị lâu chủ đó có phản ứng gì.

“Kẻ nào, dám xông vào Hộ Bảo các của Hoa Vũ Lâu ta?”

Trác Phàm chưa kịp rời đi, thì có một giọng nói yêu kiều vang lên sau lưng hắn. Tròng mắt hắn chợt co rụt lại, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được khí thế của người đang đến, tuyệt đối là cường giả Thiên Huyền.

Sau đó không nói hai lời, bất thình lình nhảy theo đường cửa sổ nhảy xuống, co cẳng chạy đi.

Nhưng người ta đã là cường giả Thiên Huyền, sao có thể để ngươi đào tẩu dễ dàng vậy được?

Chỉ một cái lắc mình, một người mặc áo sam trắng như ánh trăng sáng đã đứng cản ở trước mặt hắn. Người đến là nữ tử, lụa mỏng màu trắng che mặt, dáng người thướt tha, dưới ánh trăng trắng ngần có cảm giác như thiên tiên hạ phàm vậy.

Mặc dù Trác Phàm không nhìn thấy diện mạo của người đó, nhưng chỉ nhìn vóc người, cũng cảm thấy có chút ngẩn ngơ.

Bà nội tui ơi, Hoa Vũ Lâu quả nhiên toàn là mỹ nữ! Nhưng quá đáng tiếc, lão tử đến trộm bảo, không phải đến trộm người, không rảnh quan tâm đến ngươi.

Trong lòng Trác Phàm cười lớn, hắn không lùi lại mà tiến lên trước, chợt phóng về phía nử tử đối diện.

Nữ tử kia cũng hơi sững sờ, ngay cái nhìn đầu tiên nàng đã nhìn ra, thực lực của Trác Phàm bất quá chỉ đến Đoán Cốt nhị trọng. Thực lực này mà cũng dám chính diện vọt tới, quả thật là tìm chết.

Trong lòng bạch y nữ tử cười lạnh, một chưởng hiện ra hàn khí đánh thẳng tới mặt Trác Phàm.

Nhưng ngay khi một chưởng kia sắp đụng phải hắn lúc, Trác Phàm lại cười quỷ dị một tiếng, Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ được sử dụng. Bỗng nhiên, bụp một tiếng nhỏ, bóng dáng Trác Phàm chợt biến mất không thấy đâu. Đợi đến lúc hắn xuất hiện lần nữa, đã chạy tới sau lưng nữ tử kia, co cẳng bỏ chạy.

Ánh mắt bỗng co rụt lại, nữ tử kia hiển nhiên không ngờ tới Trác Phàm còn có một chiêu quỷ dị như vậy, vừa thất thần lại để Trác Phàm chạy ra ngoài xa mười mấy mét.

Nhưng dù sao cũng là cường giả Thiên Huyền, rất nhanh kịp phản ứng lại, xoay người một cái, một cái tay trắng nõn như ngọc liền chộp lên bả vai của Trác Phàm. Bàn tay siết chặt, cước bộ Trác Phàm nhất thời phải ngừng lại.

“Hắc hắc hắc... Ngươi mắc lừa rồi!”

Đột nhiên, Trác Phàm nhếch miệng cười lên, chẳng những không thèm nghĩ biện pháp tránh thoát khỏi cái tay ngọc kia, ngược lại còn xoay người lại, trở tay bắt lấy cổ tay nàng đem tóm chặt lấy nàng. Đồng thời sấm sét nổ vang toàn thân, hai cái Lôi Vân Dực sống đông như thật.

Lôi Vân Dực kia có cường độ của ma bảo lục phẩm, một khi đâm vào trong cơ thể của nữ tử này, thì dù nàng là cường giả Thiên Huyền, cũng phải chết tại chỗ này.

Trác Phàm ra tay, trong tàn nhẫn ẩn chứa cả gian trá, đây mới là chỗ đáng sợ thực sự của hắn.

Dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm gần kề, nữ tử kia trong lòng nôn nóng, bỗng nhiên phóng ra khí thế toàn thân!

Vèo!

Trong tích tắc, một cỗ nguyên lực cực kỳ băng hàn đột nhiên hất tay Trác Phàm văng ra. Hai mắt Trác Phàm co rụt lại, Lôi Vân Dực đã chuẩn bị triển khai lại thu về, cả kinh kêu lên: “Sở Sở tỷ tỷ...”

Nữ tử kia cũng sững sờ, trong đôi mắt sáng tràn đầy vẻ khó tin: “Chẳng lẽ ngươi là...”

Trác Phàm Hung cắn chặt răng, vẫn chưa muốn bị bại lộ thân phận sớm như vậy, thừa dịp lúc nàng kinh ngạc, hắn quay người ẩn vào trong màn đêm, biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ để lại Sở Sở đứng sững tại chỗ, trong mắt đầy vẻ khó tin...