Chương 107: Hoa Vũ Tâm Thanh.
Bầu trời đêm tối đen như mực yểm hộ cho Trác Phàm tiến thẳng một đường, hắn như một con linh miêu linh hoạt, né qua tầng tầng trạm gác, cuối cùng tiến vào trong nội viện của Hoa Vũ Lâu.
Mà ở nơi này, lần đầu tiên hắn dừng lại bước chân, hàng lông mày nhăn chặt.
Trác Phàm lấy tấm bản đồ kia ra lần nữa, nhìn bản vẽ, lại nhìn sân viện trước mắt, ánh mắt chợt cứng lại, mắng thầm: “Có người thay đổi kiểu bố trận!”
Nội viện Hoa Vũ Lâu do trận thức cấp năm thiên địa na di trận thủ hộ. Các ngõ ngách trong viện, đều sẽ chuyển động theo trận pháp mà dịch chuyển càn khôn, thay đổi phương hướng vị trí.
Theo như đánh dấu trên bản đồ, Hoa Vũ Lâu gần như một tháng mới dịch chuyển một lần, để bảo vệ an toàn của nội viện. Đừng nói ngoại nhân mà ngay cả nội bộ đệ tử các nàng, cũng căn bản không biết rõ ràng địa hình bên trong!
Nhưng Tần Thái Thanh làm lâu chủ nhất lâu của Hoa Vũ thập ngũ lâu, tất nhiên biết quy luật mỗi lần dịch chuyển, trên bản đồ cũng ghi rõ phương vị của các vị trí quan trọng trong sân viện vào lúc này.
Nhưng theo như Trác Phàm thấy, phương vị này đã sớm bị người khác động tới, không phải là vị trí cũ nữa. Cứ như vậy, hắn muốn tìm được Hộ Bảo các, thì phải thăm dò hết mọi khu vực.
“Khốn thật, càng ngày càng phiền!”
Trác Phàm thầm thở dài, đạp nhẹ cước bộ, chui vào trong sân viện, đồng thời phóng Huyết Anh từ trong cơ thể xuất ra, giúp hắn cùng thăm dò động tĩnh xung quanh.
Vụt!
Huyết Anh hóa thành một luồng sáng đỏ, đi qua từng căn phòng trống. Bất thình lình có một cỗ khí thế cường đại ập đến trước mặt, tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, thầm nghĩ là cường giả Thiên Huyền, hắn lập tức để Huyết Anh dừng lại, ẩn thân.
Đây là một căn phòng cực kỳ mộc mạc, một giường một bàn một ghế, trên bàn chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt. Mà trên giường có một lão giả đang khoanh chân ngồi đấy, người này Trác Phàm cũng quen biết, là Kiếm Tùy Phong kiếm lão thứ tám của Kiếm Hầu Phủ đi cùng với Tạ Thiên Dương đến nơi này.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng từ từ mở ra, Tạ Thiên Dương người đầy mồ hôi từ bên ngoài bước vào, hắn ta ngồi trước bàn thở hồng hộc mấy hơi.
Kiếm Tùy Phong chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe qua một đạo tinh quang sắc bén, nhìn về phía Tạ Thiên Dương, ông ta hài lòng gật đầu, cười nói: “Thiên Dương, gần đây ngươi rất nỗ lực tu luyện. Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ có thể bắt kịp đại ca ngươi.”
“Hừ, phụ thân ta đã nói rồi, đại ca là thiên tài ngàn năm khó gặp của Kiếm Hầu Phủ, thành tựu sau này không có giới hạn, e rằng vượt qua cả Thần Chiếu cảnh, sao ta có thể sánh với huynh ấy được chứ?”
Tạ Thiên Dương lau mồ hô trên trán, trong mắt đầy chiến ý, lẩm bẩm nói: “Chỉ cần thực lực của ta có thể bắt kịp tiểu tử kia thì ta đã mãn nguyện rồi.”
Kiếm Tùy Phong nhướng hàng lông mày, cười khẽ nói: “Ngươi nói là... tiểu quái vật Trác Phàm?”
“Đúng vậy!”
Thở dài, trong mắt Tạ Thiên Dương lóe lên một tia hối tiếc: “Bát trưởng lão, Tạ Thiên Dương từ nhỏ chưa từng làm chuyện gì hối hận. Lần duy nhất hối hận đó là lúc ở Thanh Minh Thành, bình thường ta đã không nỗ lực tu luyện, tại thời điểm Ngưng Nhi cần ta nhất, ta lại giúp không được gì! Ta thật sự hi vọng, lần sau người đứng bên cạnh bảo vệ Ngưng Nhi là ta, mà không phải Trác Phàm!”
Mí mắt Kiếm Tùy Phong không khỏi run lên nhè nhẹ, sau đó ông thở dài nói: “ Thiên Dương, lấy thân phận của ngươi, phủ chủ sẽ không đồng ý cho ngươi cưới một nữ tử của thế gia nhị lưu đâu.”
“Ta biết, có điều...”
Khóe miệng hơi vểnh lên, Tạ Thiên Dương cười đùa ra tiếng: “Lần này tiểu tử thúi Trác Phàm dã dạy ta một cái đạo lý, chỉ cần thực lực đủ mạnh, thì thiên hạ này không có chuyện gì là ta không làm được. Các ngươi cũng thường nói U Quỷ Thất cực kỳ lợi hại, không được tùy tiện trêu chọc hắn, nhưng cuối cùng không phải hắn đã chết trong tay Trác Phàm đấy ư? Chỉ cần thực lực của bổn công tử đủ mạnh, hôn sự của ta liền do ta tự mình làm chủ, ngay cả phụ thân cũng không làm gì được ta!”
Tạ Thiên Dương cười to, lại cầm kiếm lên, đi ra khỏi phòng.
“Thiên Dương, ngươi muốn đi đâu?”
“Luyện kiếm!”
Tạ Thiên Dương quả quyết nói, trong mắt hiện lên sự kiêu ngạo không thể địch nổi: “Không Linh cửu thức, ta đã luyện thành thức thứ tư, bay giờ nên luyện thức thứ năm rồi!”
“Cái gì, ngươi đã luyện thành thức thứ tư?”
Kiếm Tùy Phong giật mình, nhìn theo bóng dáng của Tạ Thiên Dương đang bước ra ngoài, ông vui mừng gật đầu: “Xem ra lần đó nhìn thấy Trác Phàm xuất thủ, đã kích thích hắn rất nhiều. Nếu hắn tiếp tục giữ vững nghị lực, chắc chắn rất nhanh có thể đột phá Thiên Huyền thôi, ha ha ha...”
Huyết Anh chậm rãi lui ra ngoài, Trác Phàm lắc đầu cười khổ, không ngờ Tạ Thiên Dương thực sự xem hắn thành đối thủ cần vượt qua. Nhưng vậy cũng tốt, nhìn thấy tiểu tử kia chí tiến thủ, hắn cũng yên tâm phó thác Ngưng Nhi cho tiểu tử kia rồi!
Trác Phàm lại lặng lẽ lẩn vào trong đêm, tiếp tục sử dụng Huyết Anh dò xét mỗi một căn phòng. Chỉ có điều phần lớn ở đây đều là phòng trống, khó khăn lắm mới gặp phải một chỗ có ánh sáng mà không có người!
Theo bản đồ biểu thị, bất kể Hộ Bảo các dịch chuyển như thế nào thì nó cũng sẽ ở ngay bên cạnh căn phòng của mười lăm lâu chủ, khẳng định sẽ không ở gần những phòng trống này. Chỉ là, căn phòng của những lâu chủ kia rốt cuộc nằm ở đâu?
“Đan Đan muội muội, muội để cho ta hôn một cái, chỉ một cái thôi!”
“Nghiêm công tử, chàng đừng như vậy...”
“Chậc, vị hôn phu Lâm Thiên Vũ của nàng đã bị tiểu tử kia đánh thành phế nhân, không thể cho nàng hạnh phúc được, nàng vẫn nên ở bên cạnh ta đi.”
Bỗng có giọng nói trò chuyện của đôi nam nữ truyền đến bên tai Trác Phàm. Trác Phàm khẽ giật mình, đây không phải giọng của Tiếu Đan Đan và Nghiêm Phục à, sau đó hắn vội vàng điều động Huyết Anh đi vào xem thử có manh mối gì không.
Nhưng khi Huyết Anh vừa mới tiến vào căn phòng, Trác Phàm nhịn không được giật nảy cả mình. Độc Thủ Dược Vương quả nhiên không hổ là đệ nhất luyện đan sư của Dược Vương Điện, lúc đó lão tử đã đánh đồ đệ của ông ta thành kẻ sắp chết, vậy mà chỉ trong vòng ba ngày ông ta đã giúp đồ đệ mình khôi phục đến tám chín thành.
Công lực này, ít nhất phải luyện đan sư thất phẩm mới có thể làm được.
Bất quá, đồ đệ này của ông ta vừa phục hồi như cũ, sắc tâm cũng khôi phục theo. Giờ này, hắn ta đang ngồi bên mép giường, nắm chặt tay Tiếu Đan Đan không chịu buông, rõ ràng muốn mưu đồ bất chính.
“Hừ, gian phu dâm phụ, cả hai chẳng có người nào tốt, lão tử mặc kệ các ngươi, đi trước đây!” Trác Phàm trong lòng cười lạnh, bĩu môi khinh thường.
Nhưng vào đúng lúc này, Nghiêm Phục bỗng nhiên kéo Tiếu Đan Đan một phát, liền kéo nàng ta đến trên giường, hắn xoay người đè lên người nàng ta, cười tà: “Khà khà khà... Tiểu mỹ nhân, nếu không tối nay nàng theo ta luôn đi.”
“Không được, Nghiêm công tử, cô nương của Hoa Vũ Lâu chúng ta chỉ đến ngày xuất giá mới được phép trao thân thể cho phu quân.”
“Hoa Vũ lâu cái gì, dù sao sớm muộn gì cũng thuộc sự cai quản của Dược Vương Điện chúng ta!” Nghiêm Phục nhếch miệng cười, đột nhiên tròng mắt hơi híp lại, nghi ngờ nhìn về phía Tiếu Đan Đan, lạnh lùng hỏi: “Có phải nàng vẫn không bỏ được tên hôn phu Lâm Thiên Vũ bị thiến kia đúng không?”
“Không, không!” Tiếu Đan Đan xua tay, vẻ mặt kinh hoảng.
“Nếu không phải, vậy còn chần chờ gì, nàng hãy cùng bổn công tử phong lưu khoái hoạt đi.” Hắn ta ngửa mặt lên trời cười môt tràng, Nghiêm Phục bắt đầu động tay động chân, Tiếu Đan Đan chỉ có thể vô lực xô đẩy hắn: “Nghiêm công tử, không được, mỗi đêm ta còn phải đi thỉnh an sư phụ đấy!”
Cái gì, thỉnh an?
Sư phụ nàng ta không phải Mẫu Đơn lâu chủ sao? Nói cách khác, đi theo nàng thì có thể tìm tới chỗ ở của Mẫu Đơn lâu chủ. Cứ như vậy, Hộ Bảo các cũng cách không xa.
Nghĩ tới đây, cước bộ vừa định rời đi của Trác Phàm nhất thời dừng lại, nhìn về phía tên Nghiêm Phục đã dính sát trên người của Tiếu Đan Đan, chuẩn bị hành động dâm uy, trong lòng không hiểu sao nổi lên cơn lửa giận.
Khốn nạn, tên súc sinh nhà ngươi mau xuống ngay, đừng có làm hỏng việc lớn của lão tử, người ta còn muốn đi thỉnh an sư phụ kia kìa!
Trong bụng nổi giận, Huyết Anh vụt một tiếng chui vào trong cơ thể Nghiêm Phục.
Một giây sau, Nghiêm Phục đang định tháo lưng quần chợt ai ui một tiếng, bụng quặn đau kịch liệt, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng xám, cuối cùng bịch một tiếng ngã xuống!
Tiếu Đan Đan vốn đang co ro run rẩy, nhưng thấy tình cảnh này thì vội trèo xuống giường xem xét an nguy của hắn ta, thấy hắn ta vẫn còn thở, nàng ta đỡ hắn ta lên giường, đắp chăn lại cho hắn. Nhìn trái nhìn phải thấy không có ai mới quẹt nước mắt còn sót lại rồi vội vàng rời đi.
Có lẽ bởi vì lúc nãy đã quá sợ hãi, Nghiêm Phục đột ngột ngất đi, mà nàng ta cũng không hề thấy nghi ngờ gì, chỉ muốn mau chóng chạy khỏi chỗ đó.
Trác Phàm cười lạnh, tay khẽ vẫy lên gọi Huyết Anh trở về, bám sát theo sau nàng ta.
Nghiêm Phục chỉ là nhân vật nhỏ, hắn không muốn vì dính dáng tới tiểu tử này mà dẫn lão quỷ Độc Thủ Dược Vương kia đến. Thế nên hắn chỉ để Huyết Anh ở trong cơ thể hắn ta hấp thụ một lượng máu lớn, khiến hắn ta mất máu quá nhiều mà té xỉu, chứ không lấy mạng của hắn ta.
Trác Phàm theo đuôi Tiếu Đan Đan, rất nhanh đã tìm tới một căn phòng lớn. Ở nơi đó, đèn đuốc sáng trưng, Trác Phàm cách ngoài trăm thước đã ngửi thấy được mùi huân hương thoang thoảng của nữ tử khuê phòng bay ra.
Huyết Anh bám sau lưng Tiếu Đan Đan, khi nàng ta đến trước của phòng, vừa định gõ cửa thế nhưng bỗng nhiên dừng lại.
Trác Phàm khẽ giật mình, bất giác có chút nghi ngờ, nên hắn để Huyết Anh tiến vào trong phòng. Nào ngờ được trong phòng không phải chỉ có một nữ tử mà còn có một nam tử nữa.
Nữ tử kia ăn mặc vô cùng mạnh dạn, tuy trên mặt có lụa mỏng che lại, nhưng trước ngực thì chỉ có một chiếc áo mỏng che đậy, toàn bộ phần lưng xinh đẹp cũng không che chắn mà lộ ra trần trụi bên ngoài. Một đôi mắt mị nhãn như tơ, nhìn chăm chú vào nam tử đối diện.
Mà tên nam tử kia là một gã trung niên, khóe miệng có hai cọng ria mép, đôi mắt dán chặt lên bộ ngực mềm mại của nữ tử kia!
Đây nào phải Hoa Vũ Lâu ngự hạ bảy thế gia chứ, trực tiếp đổi tên gọi thành thanh lâu luôn đi. Chứ sao lão tử đi đến chỗ nào, cũng gặp phải loại chuyện này thế?
Trác Phàm đành chịu mà xoa cái trán, thở dài. Nhưng mà tâm lý nam nhân, vẫn để hắn nhịn không được lại nhìn tiếp.
“Lâm trưởng lão, ngươi thích ta sao?” Nữ tử kia nhõng nhẽo cười một tiếng, hì hì nói.
Nam tử kia gật đầu liên tục, nước miếng sắp chảy ra dài ba ngàn trượng: “Thích, đương nhiên ưa thích, Mẫu Đơn lâu chủ xinh đẹp động lòng người. Lâm Tử Thiên ta dĩ nhiên cực kỳ thích nàng, chỉ là không biết lâu chủ có thể cho Lâm mỗ nhìn thấy phương dung của nàng hay không?”
Nói xong, Lâm Tử Thiên ý đồ đưa tay lấy xuống mạng che mặt của nàng ta. Nhưng Mẫu Đơn lâu chủ lại cười khẽ một tiếng, quay người né tránh đi: “Lâm trưởng lão, nếu ngươi vén lên mạng che mặt của ta, thì nhất định phải muốn người của ta đấy!”
“Muốn, muốn, ta đương nhiên muốn!” Lâm Thiên Thiên cười hắc hắc, mặt như Trư ca, giống như cả đời chưa từng được thấy nữ nhân ấy.
Mẫu Đơn lâu chủ cười nhạt, mị nhãn lườm ông ta một cái: “Như vậy, ngươi đáp ứng điều kiện của nô gia rồi?”
“Ách, cái này...”
Chỉ thoáng cái lông mày Lâm Tử Thiên nhíu chặt lại, sắc mặt trong nháy mắt sụp đổ: “Ai da, Mẫu Đơn à, ngươi cái này không phải đang làm khó ta ư. Người trong bảy thế gia nào có ai không biết Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng cực kỳ đáng sợ chứ, ngươi bỏ ta đi đối phó ông ta, đây chẳng phải để ta đi chịu chết sao.”
“Hừ, Lâm Tử Thiên, vậy ngươi vừa mới nói sẽ yêu ta suốt đời suốt kiếp, sẽ vì ta đi chết, hiện tại nhanh như vậy đã thay đổi rồi?”
“Ai da, ta có thể vì nàng đi chết, nhưng cũng không thể chết một cách không có giá trị vậy được.”
“Tên lừa đảo, nam nhân đều là đồ lừa đảo, ngươi cút đi cho ta!” Mẫu Đơn lâu chủ giận dữ, bỗng nhiên vừa lật bàn, vừa rống to, đôi mắt nước mắt lưng tròng.
Lâm Tử Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi ra ngoài cửa, chỉ là trước khi ra đến cửa thì dưới chân chợt dừng lại, xoay người giận dữ nói: “Mẫu Đơn, ta biết tình cảnh hiện tại của Hoa Vũ Lâu, cũng biết suy nghĩ của nàng. Nhưng, Hoa Vũ Lâu đã định trước hết đường cứu vãn, sẽ không có ai vì các nàng mà đi đắc tội Dược Vương Điện đâu. Nếu như sau này, nàng không có chỗ trú thân, vậy hãy nhớ đến Khoái Hoạt Lâm tìm ta.”
Lâm Tử Thiên nói xong, lại bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa rời đi, chỉ để lại một mình Mẫu Đơn lâu chủ với hai hàng lệ, chậm rãi trượt xuống...