Chương 99: Bảy Ngày Đen Tối

Trời trong, gió mát.

Nơi hậu viện tướng phủ, một đám hạ nhân lố nhố đứng ngồi không yên, mặt mũi ai nấy nghiêm trọng hệt như lâm đại địch.

Đứng đầu là quản công chuyên lo sự vụ tướng phủ từ những chuyện nhỏ nhặt nhất lúc này mặt mày nhăn nhúm đến là khó coi, tay chân bận rộn ra lệnh cho đám nô bộc:

“Mau! Đi gọi Triệu giám tiên sinh.”

Một tên nô bộc tất bật chạy đi.

“Gọi thêm cả Hoắc đại nhân, Hoắc tướng quân nữa!” Quản công ý ới gọi theo.

Hạ Chí đang đi tuần, nhìn thấy đám hạ nhân nhao nhao theo lệnh quản công tất tưởi không biết làm gì thì sinh ra tò mò:

“Có chuyện gì mà các ngươi lộn xộn hết cả lên vậy?”

“Hạ Chí đại nhân!” Quản Công nhìn thấy Hạ Chí liền thốt lên: “Ngài mau kiếm Hoắc tướng quân, sắp có chuyện lớn rồi!!!”

“Chuyện lớn? Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải tìm đến tướng quân?”Quản công nuốt khan chỉ tay về phía nhà bếp tướng phủ.

“Vương Phi nương nương đang ở trong đó!”

“Vương Phi? Nương nương ở đó làm gì?” Hạ Chí nhất thời ngu ngơ không kịp ý thức.

Quản công đỡ trán: “Ở trong bếp đương nhiên là để nấu nướng rồi!”

Hạ Chí hít một ngụm khí lạnh, trong đầu hình ảnh nhà bếp vài tháng trước chỉ là một mảnh củi cháy đen thui, lủng một lỗ lớn trên trần nhà, khiến cho đầu bếp cùng hạ nhân cả tháng phải nấu ăn ngoài trời, tình cảnh hết sức bi đát a. Mà nguyên nhân của tình cảnh đó, chẳng phải là vì cái vị vương phi chuyên gây rắc rối kia sao.

“Hỏng! Đại sự hỏng bét rồi! Hoắc tướng quân, ngài ở đâu??? Mau hiển linh!!!” Hạ Chí nghĩ ngợi xong xuôi, người trong phủ này có thể giúp nhà bếp thoát hiểm chỉ có Quốc Công thiên tuế đang bận chính sự, vị giám xưởng tiên sinh bận chỉ đạo hơn ngàn thợ rèn kiếm và vị tướng quân đang trong thời gian nghỉ dưỡng chữa trị cánh tay ra thì không có người nào khác.

Hai vị kia chắc khó lắm mới có mặt, vậy thì vị tướng quân dung mãnh uy nghiêm trở nên nhàn rỗi kia xem chừng là người duy nhất có thể hóa giải kiếp nạn này cho tướng phủ. Vậy thì mau tìm thôi!!!

Nói là làm Hạ Chí liền chạy vụt đi tìm người.

Ở bên ngoài nhà bếp, đám đại thẩm phụ trách nấu nướng mặt đen như đít nồi, tay ai nấy đều cầm sẵn một chậu nước to sẵn sàng tinh thần chiến đấu bất cứ lúc nào ngóng mắt vào bên trong.

Tiểu Yến Tử. Vị vương phi đáng nguyền rủa trong truyền thuyết kia lần nữa bước chân vào nhà bếp. Vừa mới bước vào đảo mắt một vòng, thấy nhà bếp khang trang đẹp đẽ thì không ngừng tán thưởng, còn tự mãn nhờ nàng mà nhà bếp được dịp thay áo. Thật là không hề nhìn thấy đám người mặt đen sau lưng vì cả tháng phải chịu cảnh nấu nướng hòa hợp với thiên nhiên gì gì đó.

Nàng hôm nay xuống bếp cùng với Hoắc Kỳ Thư, tính trổ tài làm bánh sau mấy ngày đọc sách dạy nấu. Lần trước là nàng sơ xuất, nhưng tin rằng lần này nàng có thể làm được sau bao ngày nghiền ngẫm.

“Mai ta phải rời tướng phủ rồi, đêm nay ta sẽ tự tay làm điểm tâm, để mọi người có thể nhớ đến ta như một hiền thê lương mẫu. Kỳ Thư! Muội thấy sao?” Tiểu Yến Tử vỗ ngực oai phong lẫm lẫm trước một đống bột cùng nguyên liệu nằm nghiêng ngả.

“Mẫn tỷ. Muội tin tỷ không có gì không làm được.” Lại nói Hoắc đại tiểu thư kia nghe lời, tôn thờ Yến Tử răm rắp. Trước đã rất quý nàng, sau khi nàng trở về liền nhanh nhanh chóng chóng tổ chức lại lễ thành thân cho Hoắc Kỳ Thư cùng Cố Vệ Bắc, khiến cho Hoắc Kỳ Thư yêu càng thêm yêu, một lòng tin tưởng nàng. Coi như chưa từng nhìn thấy nhà bếp mà lão đại tướng quân xây dựng như đống phế liệu. Nhiệt tình ủng hộ nàng làm bánh.

“Hảo muội muội.” Tiểu Yến Tử vỗ vai Hoắc Kỳ Thư một cái: “Muội biết làm điểm tâm gì?”

“Muội...đâu có biết...” Hoắc Kỳ Thư ngượng ngùng đáp.Tiểu Yến Tử ba lên một tiếng, nhất thời quên mất, Hoắc Kỳ Thư là bảo bối nhà họ Hoắc, là lá ngọc cành vàng chính hiệu, chưa bao giờ đặt chân xuống bếp, làm sao có thể biết làm điểm tâm đây.

“Không sao. Hôm nay tỷ tỷ sẽ chỉ bảo muội tận tình. Đảm bảo sau khi ăn xong bánh muội làm. Cố đại ca sẽ mê mẩn muội đến sâu răng.” Tiểu Yến Tử hùng hồn nói.

“Tỷ tỷ...” Mặt Hoắc Kỳ Thư đỏ lên như gấc, nũng nịu nói: “Mau làm đi thôi...”

“Được!”Tiểu Yến Tử tay cầm sách, tay ném bột lẩm nhẩm:“Nấu nước.....trộn....nhào bột.....trứng.......bla bla....”

Hoắc Kỳ Thư đứng bên cạnh, nhìn Tiểu Yến Tử sắn tay áo, tay lướt thoăn thoắt hệt như luyện công, bột bay mù mịt theo điệu múa của nàng. Nào hoa, nào quả, nào thảo dược bay tứ tung, lộn xộn chất đống trộn đều vào trong đám bột nhão nhoẹt không rõ hình thù kia.

Ban đầu nhìn qua, còn tưởng nàng là đầu bếp lâu năm, có thể biểu hiện mấy phân công lực tung chưởng lên cục bột nhão không thể nhão hơn vì ai đó cho luôn cả ao nước kia. Nhưng càng nhìn càng thấy có gì đó....sai sai.

“Mẫn tỷ....cái đó....đây là điểm tâm gì vậy?”

“Sủi cảo.” Tiểu Yến Tử bình thản đáp. Lần nữa bắt đầu xào một đống rau củ, lần này nàng hết sức kinh nghiệm, không để lửa quá lâu hay dầu quá nóng. Chỉ là đám rau củ kia, nhìn sao cũng thấy ngứa mắt vì bọn chúng được dùng để làm nhân, nhưng mỗi miếng đều cắt to bằng lòng bàn tay.

Hoắc Kỳ Thư đứng bên cạnh vã mồ hôi hột nhìn đám rau củ to bự chảng, đã được thái mà như chưa thái kia, nghĩ đến viễn cảnh nhồi nhét vào miếng sủi cảo để làm ra một cái bánh. Lúc ăn nó quả thực phải thật là dung cảm a.

Tiểu Yến Tử đang mải mê múa máy trên chảo lửa, bỗng thấy Mạc Phù thư thả từ bên ngoài đi vào. Vẻ mặt thoạt nhiên đăm chiêu như có chuyện phiền lòng.

“Nương nương!” Mạc Phù thi lễ một cái liền đến bên Yến Tử tò mò: “Có phải muội sắp được xem nhà bếp tướng phủ hoả thiêu rồi không?”

Tiểu Yến Tử đang mải mê xào nấu, nghe câu nói đó thì lảo đảo suýt thì rơi cả chảo dầu, mặt đầy vạch đen nghiến răng đáp:

”Lần này nhất định thành công!”

Mạc Phù cùng Hoắc Kỳ Thư nhìn nhau cười hai tiếng.

”Tiểu Ninh, muội có điều gì phiền lòng sao?” Tiểu Yến Tử nhìn vẻ mặt đăm chiêu lúc nãy của Mạc Phù không khỏi tò mò.

Mạc Phù gật đầu đáp: “Hoắc tướng quân kia không rõ là có gì không vừa mắt với muội. Mấy ngày muội sang đây đều nhìn muội rất lâu mà không nói gì. Thật là khiến người ta sởn hết gai ốc.”

”Ồ!” Tiểu Yến Tử có chút bất lực. Cái tên ngốc kia rốt cục vẫn chưa chịu nói gì với Mạc Phù, có lẽ hắn vẫn còn hối hận vì chuyện năm đó. Nàng nửa cười nửa không giả bộ ngây thơ nói: “Có thể tướng quân có điều muốn nói. Muội nên hỏi thẳng huynh ấy!”

Hoắc Kỳ Thư đứng bên cạnh chen mồm: “Đúng vậy đó. Mạc tiểu thư! Nhị ca ta là người thẳng thắn, có sao nói vậy, đối với nữ nhân tuy có lúc đùa cợt trăng hoa, lúc một mớ đàn bà, lúc chinh phục ruồng bỏ. Nhưng mà lâu nay huynh ấy không còn tính khí ấy nữa. Mẫn tỷ đã giúp huynh ấy cải tà quy chánh rồi. Cho nên tiểu thư có gì phiền lòng cứ nói ra...A.”

Hoắc Kỳ Thư đang nói, Tiểu Yến Tử nghe đến đoạn Hoắc Sinh trăng hoa liền ném vào mặt Hoắc Kỳ Thư một đống rau củ cau mày quát:

”Mau đi thái cho ta. Trời sắp muộn rồi kìa!”

Hoắc Kỳ Thư giật mình ngơ mặt, nhìn thấy cái nháy mắt đầy ẩn ý của Yến Tử liền ngậm miệng ngoan ngoãn thái rau.

Tiểu Yến Tử vã mồ hôi hột nhìn qua Mạc Phù. Chết tiệt! Khó khăn lắm Hoắc Sinh mới chịu để tâm đến nữ nhân. Nếu để Mạc Phù biết hắn từng là một tên công tử trăng hoa, không chừng nàng ta sẽ ghét hắn mà bỏ chạy. Không được đâu a.

Mạc Phù thoáng sững vài giây, sau đó không có biểu hiện gì hơn. Chỉ yên lặng giúp Hoắc Kỳ Thư thái rau.

“Hôm nay nương nương tính làm tiệc mừng bốn mươi chín ngày sau khi trở về sao?” Mạc Phù vừa từ tốn thái rau vừa nói.

Lời nói vừa kết thúc bên kia liền nghe tiếng vỡ tan.

Hoắc Kỳ Thư cùng Mạc Phù kinh ngạc quay đầu, thấy ngay vẻ mặt cứng ngắc của Tiểu Yến Tử.

“Mẫn tỷ, tỷ sao vậy? Có chuyện gì?”

Hoắc Kỳ Thư lo lắng cầm lấy tay Yến Tử lay lay.

Tiểu Yến Tử như bị lay tỉnh, chớp mắt hai cái liền lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày cười gượng:“Ta không sao, chỉ là không ngờ mới trở về đó mà đã bốn mươi chín ngày....”

“Cũng đâu phải là người đã khuất, sao phải quan tâm bao nhiêu ngày làm gì chứ?” Hoắc Kỳ Thư nghi hoặc nói.

“Phải phải, nào làm tiếp đi...” Tiểu Yến Tử lơ đãng cho qua chuyện, dục Mạc Phù và Hoắc Kỳ Thư tiếp tục thái rau.Nhưng dáng vẻ vui tươi lúc nãy từ lúc nào đã thoái lui. Mồ hôi khẽ rơi trên thái dương nàng. Hình như nàng đã nhớ ra điều gì đó.

Bên trong nhà bếp tướng phủ. Ba vị nữ tử thân phận cao quý đang tích cực thái thái, xào xào trong không gian trầm lắng ấm áp. Bên ngoài, bao nhiêu hạ nhân vẫn không ngừng thắp hương vái lạy đất trời. Cầu mong nhà bếp bình an vô sự.

---

Đêm xuống. Trăng lên.

Hôm nay không phải ngày rằm nhưng trăng lại sáng hơn mọi ngày khiến cho ai nấy không khỏi mãn nhãn. Nơi hậu hoa viên tướng phủ. Một đống bàn ghế được sắp xếp gọn gàng. Trên bàn bày rất nhiều mỹ thực đẹp mắt. Đèn cầy sáng rực mọi ngóc ngách, chiếu lên vẻ rạng rỡ của những khóm hoa.

Những chiếc ghế nhanh chóng được lấp đầy bằng những vẻ mặt quen thuộc của tướng phủ. Điển hình như:

Lão đại tướng quân Hoắc Tâm, Hoắc Phu nhân ngồi ở vị trí chủ nhà bên cạnh bàn lớn, Hoắc Thiện bộ hộ thị lang cùng Hoắc Sinh tướng quân. Phu thê Cố Vệ Bắc. Triệu Phạm Hoa, Hạ Chí, Sa Thuỷ Sa Hoả và một số các nhân vật tiêu biểu khác có mối quan hệ thân thiết thiết với phu thê nhà họ Lưu. Chính xác hơn là thân thiết với Tiểu Yến Tử, làm ra bữa cơm cuối trước khi rời phủ.

Phải nói đám người tướng phủ nghe cặp phu thê kia sắp rời đi thì mừng mừng tủi tủi. Còn mừng hơn nông dân được mùa lúa, nếu không phải e sợ tội khi quân, giả vờ buồn thương thì đám người kia thiếu nước mở tiệc ăn mừng tiễn được hai ôn thần. Tình cảnh này cũng là do phu thê Yến Tử năm lần mười lượt khiến mạng họ treo ngược cành cây, không thì bị Yến Tử đào khoét không còn xu dính túi. Tóm lại từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều rất hoan nghênh hai bạn kia trở về Quốc Công phủ, chớ có lưu lại đây nữa.

Bởi vậy bữa cơm cuối này, ai cũng có mặt đầy đủ. Hai nhân vật chính cũng đã ngồi trên ghế lớn. Vị Quốc Công bận rộn kia cũng dẹp công việc qua một bên. Chiều thê tử nhỏ bé năn nỉ hắn cùng ăn bữa cơm cuối trước khi rời đi.

Lưu Dĩ nhìn một bàn mỹ thực trước mặt, mày hơi cau lại. Chúng nhân thấy rõ phản ứng của hắn không khỏi thoáng run.

”Sao vậy, chàng có gì không hài lòng?” Tiểu Yến Tử ngồi bên cạnh, đang hào hứng chờ đợi thì thấy cái cau mày kia.

Lưu Dĩ chậm rãi rời mắt khỏi bàn mỹ thực. Sắc mặt u lạnh nhìn Hoắc Tâm đại tướng:

”Đại tướng quân! Đây là muốn đuổi khách?” Lưu Dĩ trầm giọng. Vẻ mặt lãnh đạm tỏ ý không bằng lòng.

Hoắc Tâm đại tướng đang yên lành tự dưng bị dội gáo nước lạnh, lại kịp nhìn thấy bàn mỹ thực một nửa rất đẹp mắt. Nửa còn lại đen trắng không rõ ràng, nửa miếng sủi cảo còn bị cháy xém, một miếng củ cải to chưa được thái. Lưu Dĩ sinh ra đã là hoàng tử, cả đời chỉ biết ăn những thứ ngon nhất, đẹp mắt nhất và quý nhất. Vậy mà bàn tiệc này lại xấu xí đến khó tin. Khiến cho Hoắc Tâm nhất thời không biết phản ứng như thế nào:

”Mạt tướng hồ đồ, cái này....” Hoắc Tâm đại tướng nghiêm mặt quay về phía quản công quát: “Kẻ nào dám mang đám phế phẩm này lên đây! Mau đến chịu tội cho ta!!!”

Đám hạ nhân ở bên ngoài nghe vậy liền xanh mét mặt quỳ rạp xuống. Oan uổng quá. Than ôi!

“Nghĩa phụ! Là con làm.” Hoắc Tâm đang nghiêm mặt, nghe giọng nói nói liền quay đầu bắt gặp vẻ mặt bình thản....không, phải là lạnh đến sống lưng của Tiểu Yến Tử, đôi mắt tinh anh ngày thường hôm nay lại hóa lạnh.

Hoắc Sinh hơi giật mình, liền chăm chú nhìn đống bánh điểm tâm, nhẹ nhàng đặt lên tay nâng lên mũi ngửi. Ừm, cháy một chút, mùi không được thơm lắm, nhưng mà đây là bánh điểm tâm nàng tự tay làm. Cho nên đối với hắn, đây chính là hàng thượng phẩm.

Khác xa với Hoắc Sinh nâng niu điểm tâm như châu báu. Đám Hoắc Thiện, Hoắc Phu nhân, Cố Vệ Bắc đều đứng hình vài giây rồi mới trố mắt nhìn bàn ngự thiện trước mặt, như nhìn thấy bàn rượu độc, nhất thời nuốt khan vài cái rồi lại nhìn lên hai vị cao cao tại thượng trên kia. Thầm cầu mong quan thế âm bồ tát cứu lấy sự an nguy cho cái dạ dày đáng thương của họ.Tiểu Yến Tử quay sang Lưu Dĩ có chút kinh ngạc nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên bên kia. Nàng thản nhiên lấy đĩa sủi cảo và một đống điểm tâm xấu xí to sụ nàng mất cả ngày mới làm đặt trước mặt nàng, sắc mặt bình thản lạnh lùng đó khiến cho mày Lưu Dĩ cau chặt, khó chịu đến mức muốn xé mặt nàng ra. Những lúc giận hắn, nàng đều làm ra vẻ mặt đáng ghét này.

Tiểu Yến Tử hơi cúi người, dáng vẻ nghiêm cẩn: “Thần thiếp có tội. Đã để Quốc Công phải ăn những thứ ‘phế phẩm’ này. Xin Quốc Công trách phạt.”

Quốc Công? Thần thiếp?

Mày lưỡi mác cau chặt đến mức muốn xoắn tít lại. Cái thứ ngôn xưng này khiến hắn muốn nổi điên.

“Nàng không cần phải xuống bếp!” Lưu Dĩ nghiêm giọng nói, trong thanh âm có chút nhường nhịn. Hắn nhìn rõ nàng đang giận hắn, chỉ là thành thân lâu vậy, hắn vẫn chưa biết làm cách nào để dỗ nàng. Hắn đâu có ngờ đống điểm tâm này là do nàng làm chứ.

“Là lỗi của thần thiếp, để thần thiếp làm lại.” Nói rồi không chờ Lưu Dĩ hạ lệnh, liền rời ghế, bưng đống điểm tâm xoay gót rời đi, điềm nhiên nhưng không có gì. Chỉ có hơi lạnh từ từ bốc lên.

“Đứng lại!” Lưu Dĩ trầm giọng gọi: “Ta chưa cho phép, sao nàng dám mang đi.”

Tiểu Yến Tử hơi sững lại, từ từ quay đầu. Không biết Lưu Dĩ từ khi nào đã đứng sau lưng nàng. Giữa đám người tướng phủ. Hắn bình thản ôm eo nàng xoay lại, đưa tay lấy một miếng sủi cảo bỏ vào miệng. Ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng.

Tiểu Yến Tử yên lặng nhìn hắn nhai miếng sủi cảo bự chà bá kia. Trong hậu hoa viên, chúng nhân nhìn nhau không nói một lời. Chỉ có Hoắc Sinh mắt hơi trầm xuống, không muốn nhìn hai người kia. Chỉ im lặng thưởng thức món bánh trông rất kinh khủng do nàng làm.

“Không tệ. Tuy hình hài trông có vẻ xấu xí, nhưng bên trong lại khá đậm đà.” Lưu Dĩ bình thản nhận xét. Quả thực là nó ngon hơn so với suy nghĩ của hắn. Không biết là do cách chế biến của nàng lạ, hay là vì do nàng tự tay làm nên nghiễm nhiên hắn ăn rất thuận miệng.

Tiểu Yến Tử nhìn thấy sự chân thật trong đôi mắt Lưu Dĩ, mày hơi nhướn, khóe miệng dãn rộng, nàng cười tươi lộ ra ánh mắt tinh nghịch:

“Còn phải nói sao, thê tử của chàng là tài nữ đấy!”

Vẻ mặt này, nụ cười này mới là dáng vẻ khiến hắn mê mẩn. Ừm, hết giận rồi.

Mắt Lưu Dĩ ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Nhất thời chúng nhân lại bị biến thành không khí, hai vị kia nhìn nhau đầy tình ý, âu yếm nhau giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, thật là....

Tiểu Yến Tử bỗng nhiên nhồi đĩa điểm tâm vào tay Lưu Dĩ, rồi gấp gáp nói: “Thiếp đã chuẩn bị một thứ.”

Nói rồi không kịp để Lưu Dĩ nghi hoặc đã rời đi. Để lại chúng nhân ngẩn ngơ nhìn nhau.

Lưu Dĩ nhìn đống điểm tâm trên tay, lại ung dung ngồi vào bàn tiệc. Hoắc Tâm đại tướng cùng Hoắc Thiện liền nâng ly, đàm đạo vài câu. Không khí quái quỷ lúc nãy cũng biến mất, chúng nhân chỉ từ tốn nói chuyện. Tóm lược câu chuyện là:

Quốc Công thiên tuế bắt đầu cuộc đàm thoại với Đại tướng quân và bộ hộ thị lang đại Sở. Đầu tiên Hoắc Tâm đại tướng hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thái Hậu, cũng tỉ mỉ hỏi thăm tình hình học tập, công tác của Thái Tử. Nhận thấy đại tướng quan tâm như vậy, Quốc Công cũng đánh giá cao sự cống hiến của đại tướng đối với đại Sở cùng phu nhân nhờ sự đối đãi với Vương Phi. Quốc Công bày tỏ, dưới sự cố gắng hỗ trợ của Hoắc gia, tình trạng làm việc của quan viên ngày một tiến tới, vì một tương lai phồn thịnh.

Dưới sự hỏi thăm của đại tướng quân, Hoắc Thiện bộ hộ thị lang cũng giới thiệu một chút cơ bản về tình trạng quân y sau khi ra trận, đánh giá và triển khai một số tình hình cơ bản. Toàn bộ cuộc nói chuyện được tiến hành trong không khí hòa bình hữu nghị, hai bên cũng thống nhất những quan điểm đã được tấu lên.Kết thúc cuộc nói chuyện.Các bên cùng nhau thưởng thức món điểm tâm và rượu thì phía trước hậu hoa viên đèn đóm lập tức được thắp sáng trưng.

Một đám nữ tử hồng y từ đâu tiến đến, tay cầm tì bà. Những ngón tay thon nhỏ nhẹ phất, tiếng đàn khẽ cất lên.

Chúng nhân ai nấy đều bất ngờ vì từ đâu xuất hiện một đám nữ tử. Mắt thoáng liếc sang vẻ mặt sắc lạnh của Lưu Dĩ liền thấy lạnh run. Điều này chẳng phải phạm vào điều cấm của Lưu Dĩ sao? Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám mang nữ tử múa hát đến trước mặt hắn?

Đương lúc chúng nhân đang nuốt khan chờ Lưu Dĩ hạ chỉ thì đám nữ tử hồng y rẽ ra, ở giữa tâm xuất hiện một thân ảnh nhỏ gầy như lá liễu, y phục lụa dài quét đất, ánh mắt tinh nghịch khẽ chớp.Tiểu Yến Tử nhìn Lưu Dĩ mỉm cười nhẹ nhàng. Ý vị muốn trình diễn.

Vẻ mặt lạnh lẽo của hắn vừa đáp thấy nàng đã thoái lui, hắn nhìn nàng trong vẻ đẹp lộng lẫy kia, không tránh khỏi say mê. Chỉ là phút chốc hắn lại liền không vui.Lưu Dĩ lướt mắt đến đám người Hoắc Tâm, Hoắc Sinh đang trố mắt nhìn nàng kia. Không khí cũng trở nên lạnh lẽo. Hắn thực không muốn bất kì ai nhìn thấy vẻ xinh đẹp của nàng ngoại trừ hắn. Nhưng bữa tiệc này là do nàng bày ra, khách cũng là nàng mời tới. Nếu hắn đuổi họ đi, nàng sẽ lại giận dỗi. Hừ. Vẻ mặt của nàng lúc giận, hắn thật sự căm ghét.

Tiểu Yến Tử không nhận ra nét mặt Lưu Dĩ, chỉ thản nhiên bắt đầu xoay gót múa theo nhịp ca. Từng thanh âm bật lên, dập dìu như những đợt sóng, âm luật trầm bổng, dịu dàng như tiếng gọi của mùa xuân. Tiểu Yến Tử như một nhành liễu trước gió, nhẹ nhàng xoay theo từng nốt nhạc. Cánh tay ngọc ngà khẽ vươn ra. Uyển chuyển, hút hồn.

Hoắc Sinh lần đầu tiên nhìn thấy nàng múa, cũng là lần đầu thấy nàng trang điểm lộng lẫy như vậy, thực tình khiến trái tim an ổn của hắn lần nữa loạn nhịp. Dáng vẻ ma mị đó mê mẩn hắn đến quên cả chớp mắt. Đối với hắn, nàng là nữ tử đẹp nhất hắn từng gặp.

Lưu Dĩ yêu mị nhìn nàng, thu vào tầm mắt từng điệu múa của nàng, giữa ánh trăng sáng khác lạ ngày thường cùng ánh đèn cầy lập lờ, nàng như một đóa hoa đẹp đẽ giữa màn đêm tịch mịch. Đóa hoa tỏa ra hương thơm xoa dịu nỗi cô độc trong tâm trí, cho hắn cảm giác an yên thoải mái.

Thanh âm du dương đi xuyên qua đất trời, qua từng lớp lớp gió mây. Những cành hoa vần vũ bay lượn, đáp xuống thân ảnh của nàng.

Tiểu Yến Tử chung thủy nhìn Lưu Dĩ, từng động tác của nàng đều bày tỏ cho hắn chân tình của nàng. Nàng khẽ nhón chân, nghe theo thanh âm nhẹ nhàng kia, chạm gót xoay nhẹ. Vạt váy xoay theo tạo thành một đóa hoa.

Tiểu Yến Tử uyển chuyển xoay, đôi mắt nàng chậm rãi liếc lên phía ánh trăng bạc.

Trong phút chốc, ánh mắt kia như phát sáng, thứ ánh sáng phản chiếu qua từng lớp từng lớp rọi thẳng vào đôi con ngươi của nàng. Một cơn gió từ đâu bùng lên, cánh hoa phù dung bị đẩy đi xa. Đèn cầy chớp mắt bị thổi tắt. Vạn vật chìm trong màn đêm tịch mịch.

Thứ duy nhất được ánh trăng chiếu sáng chính là Tiểu Yến Tử đã bất động ngước mắt nhìn trăng.Bỗng nhiên trước mắt nàng tối sầm, ánh trăng kia hóa thành một bầu trời đen kịt, cả thân thể nàng nhẹ bẫng. Thoảng trong tiếng gió gào thét, nàng nghe thấy thanh âm quen tai truyền tới. Nàng khó khăn mở mắt, chỉ thấy một bóng bạch kim với khuôn mặt tuấn tú đã hoàn toàn biến sắc. Nhưng khuôn mặt đó lại lần nữa chìm vào mảng tối. Nàng đã mất đi ý thức.

Tiểu Yến Tử đã nhớ ra, bảy ngày biến mất kia nàng đã ở đâu.