Một buổi sáng trên con đường tấp nập. Nhà cao phố rộng của thế kỷ hai mốt. Tiểu Yến Tử rảo bước, xuyên qua đám người xô bồ, vội vàng vì cuộc sống mưu sinh. Nàng mang một chiếc váy maxi dài, áo cổ lọ. Mái tóc đen mượt được búi cao gọn gàng.Sắp tới giờ làm việc, nhưng nàng lại không vội vàng, chỉ chậm rãi lướt qua từng tán cây rợp bóng mát, suy nghĩ miên man trong vô định.
Gần hai tháng trước, nàng được tìm thấy dưới con thác. Một người dân đã cứu nàng khi đang đi du lịch. Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện suốt năm ngày hôn mê, người đầu tiên nàng tìm đến là Tử Du. Người không hiểu lý do gì đã đẩy xuống vực, thế nhưng Tử Du đã bỏ sang Mỹ khi biết tin nàng bình an trở về.Thật nực cười. Tử Du là người thân duy nhất của nàng. Nàng cũng đâu có ý định tố cáo Tử Du, sao lại chạy trốn chứ?
Sau đó nàng không để tâm đến Tử Du nữa. Không mất nhiều thời gian, nàng đã có thể xuất viện, trở về căn hộ nhỏ, về với công việc ngày thường. Nàng nhanh chóng hòa nhập lại với cuộc sống thường lệ. Tham gia các giải đấu bắn cung, làm một kỳ thủ, rồi lại tất bật với việc kiếm ra từng đồng tiền bát gạo. Không có người thân thiết bên cạnh. Nàng cũng đã quen với cuộc sống cô độc như vậy.
Chỉ là không biết tại sao. Nàng luôn cảm thấy tim đau thắt không rõ lý do, bất tỉnh vài ngày mà khiến nàng như đã vài năm. Trong ký ức hỗn độn, có một gốc nào đó trống rỗng khiến tâm can nàng rối bời không thể lý giải.
Hình như nàng đã quên mất điều gì đó. Quên mất ai đó.Là ai?Những điều đó cứ quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng không thể ngủ ngon giấc, mỗi sáng tỉnh dậy mắt đều ướt đẫm lệ. Trong mỗi giấc mơ là cảm giác đau đớn như bị nổ tung. Một bóng người nào đó cứ đến bên cạnh nàng, không rõ mặt, không biết hình hài. Phải rất khó khăn nàng mới có thể nhận ra, dáng dấp đó là một người đàn ông tóc dài, mang phục trang cổ đại. Khí chất quý tộc toát ra từ người đó cùng với khí thế khiến cho kẻ khác phải thuần phục.
Trong giấc mơ người đó luôn dịu dàng xoa đầu nàng không nói một lời. Nàng rất muốn nhìn rõ dung nhan người đó nhưng không thể được. Mỗi lần nhìn thấy tim nàng lại quặn thắt.
Nàng đã phải tìm đến bác sĩ điều trị, nhưng không ai cho nàng một nguyên do thích đáng. Họ đều cho rằng nàng vì ngâm mình trong nước quá lâu, ảnh hưởng đến hệ thần kinh.Vậy còn người đàn ông trong giấc mơ thì sao? Cảm xúc đau rát của nàng thì sao?
Cuộc sống mà trước đây đều khiến nàng khá hài lòng và tự hào lại khiến nàng ngột ngạt đến khó thở. Cảm giác trống rỗng, thiếu thốn đều tìm kiếm nàng, dày vò nàng hằng đêm. Nàng xa rời những cuộc vui đêm khuya, những cuộc hẹn đầy rẫy cám dỗ của giới trẻ. Mỗi bước chân nàng lang thang trên con phố đều lạnh lẽo như muốn đóng băng trái tim nàng.Có những lúc đi dạo trên phố xa, nàng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn, cô độc nào đó lướt qua. Những lúc đó nàng đều hớt hải đuổi theo không rõ lý do. Nhưng người đó như một cơn gió, biến mất trong hư vô. Nàng đã bao lần gục xuống bên vệ đường mếu máo khóc.
Là ai?
Rốt cuộc người đó là ai? Tại sao lại khiến nàng đau lòng, khiến nàng điên cuồng như vậy?
Nàng ít khi đánh bạc, chơi cờ như lúc trước, chỉ thích tấu cổ cầm và ngồi hát một mình. Trên bàn làm việc lúc nào cũng đầy những mảnh vẽ bị vò nát. Nàng đã phác lại bóng hình người nào đó trong giấc mơ, bóng dáng cao ngạo đó được nàng họa ra, nhưng lại không có mặt, khiến cho kẻ khác cảm giác mơ hồ không rõ.
Trở về không bao lâu, nàng đã gầy đi trông thấy. Vẻ hoạt bát của nàng lúc trước đã biến mất. Người xung quanh chỉ thấy nàng cật lực làm việc đến quên ăn quên ngủ, như để cố không nghĩ đến điều gì đó, nhưng tất cả đều vô dụng.
Đến hôm nay, không thể chịu đựng được nữa, nàng đã quyết định xin nghỉ việc, lên chùa tịnh tâm.
Ngay từ phút giây đầu tiên đặt chân lên chùa. Nàng đã gặp một vị thiền sư già đứng sẵn ở cửa tiếp nàng. Vị sư già kia như biết nàng sẽ tới, thân thiện đón nàng vào chùa.
“Đại sư! Có phải con đã từng gặp sư rồi không?” Tiểu Yến Tử nghi hoặc nhìn vị thiền sư kia. Dáng vẻ đó, ánh mắt đó rất quen. Hình như nàng đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng đây rõ ràng là lần đầu nàng lên chùa cơ mà.
“Người mà thí chủ thấy, có lẽ là tổ tiên của bần tăng.” Vị thiền sư nhẹ nhàng đáp.
Tổ tiên? Tiểu Yến Tử ngơ ngác không hiểu.
Vị thiền sư cũng không nhiều lời chỉ để nàng vào một căn phòng nhỏ yên tĩnh nghe niệm phật. Nàng đã từng nghe một vị bác sĩ khuyên nên đến chùa tịnh tâm. Tâm nàng không tĩnh, chính là vì một ký ức nào đó dày vò nàng, một khi đủ tĩnh, nàng sẽ có thể tự mình giải thoát.
Vị thiền sư cùng các tăng ni mất hơn vài tiếng đồng hồ tụng kinh niệm phật. Cảm giác ngồi một chỗ, mắt khẽ nhắm, đôi tai chăm chú lắng nghe tiếng gõ mõ, từng lời kinh phật khiến thân thể nàng bất giác thả lỏng. Những ngày qua, đây là lúc nàng thấy tâm can có chút thoải mái.
Lúc thiền xư niệm xong, trời đã tối mịt, đèn cầy trên mọi bậc thềm được thắp sáng, nàng vẫn còn ngồi ở đó. Nàng thích sự yên tĩnh nơi đây, thật kì lạ, trước đây nàng vốn rất thích náo nhiệt. Nhưng từ khi tỉnh lại, nàng lại luôn yên tĩnh như vậy. Mọi người đều rất ngạc nhiên vì sự yên tĩnh kì lạ này của nàng.
“Hôm nay là tròn bốn mươi chín ngày nương nương trở về!” Vị thiền sư từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng. Giọng nói thanh đạm dịu dàng, lại có chút kính cẩn.
Tiểu Yến Tử kinh ngạc quay đầu. Làm sao vị sư này biết hôm nay là bốn mươi chính ngày kể từ khi nàng được vớt lên.
“Nương nương?” Tiểu Yến Tử nghi hoặc, nàng đâu phải đang đóng phim, sao lại xưng hô như vậy?
Vị thiền sư không đáp lời, chỉ đưa cho nàng một cuộn tranh nhỏ đã cũ sờn từ lâu, loại giấy thượng hạng nhưng đã hoen ố ngả màu. Hình như là hàng cổ, nhưng được cất giữ rất kĩ càng.
Tiểu Yến Tử nghi hoặc đón lấy cuộn tranh, từ từ mở ra. Đập vào mắt nàng là một bức họa vẽ một người đàn ông cao lớn, phục trang cổ đại, mái tóc dài, tay cầm bảo kiếm. Bức tranh y hệt những bức tranh nàng đã vẽ lúc làm việc.
Mắt nàng trợn tròn, lúc nàng lướt mắt đến khuôn mặt người đó. Trái tim liền thít lại.
Mày lưỡi mác dài rộng, cánh mũi cao, môi mỏng khẽ dãn ra và đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh pha chút ôn nhu. Ngũ quan hoàn chỉnh, cân đối rõ ràng. Người này quả thực rất đẹp, cái khí chất vương giả lạnh lùng toát ra từ người này khiến cho người khác vô thức hoảng sợ. Nhưng khuôn mặt kia trong bức tranh rõ ràng đang rất hạnh phúc, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng rất nhiều tâm tư.Trái tim nàng cuộn lên từng cơn nhói đau. Một giọt nước mắt nơi khóe mi tràn xuống.
Một giọt.
Lại một giọt.
Tay Tiểu Yến Tử run run, nàng không cách nào rời mắt khỏi bức tranh đó. Tại sao ánh mắt đó lại quen thuộc đến vậy.
Chàng là ai?
Là ai?
Tại sao nàng không thể nhớ ra, tại sao người này lại khiến tim nàng đau như vậy?
“Trăng sắp lên rồi. Nếu người lựa chọn trở về, phải sớm rời đi thôi.” Vị thiền sư nhìn đêm đen đặc ngoài trời, ánh trăng lấp ló sau đám mây mù nói. Ý vị như muốn thúc giục.
“Trở về? Về....đâu?” Tiểu Yến Tử run rẩy nói, nước mắt từ khi nào đã vương khắp mặt nàng. Hơn lúc nào hết, lúc này nàng cảm thấy rất mơ hồ, rất mệt mỏi. Mỗi lúc nhìn vào bức tranh, nàng lại thấy ngạt thở, tim co bóp đau đớn.
Nàng ngước mắt nhìn vị thiền sư, nước mắt như khiến cảnh vật nhòa đi: “Đại sư biết con đang rất đau. Đúng không? Người biết con nên làm gì phải không?”
Vị thiền sư xoay chuỗi ngọc, bình thản đáp: “Mọi sự lựa chọn đều nằm ở nương nương. Trăng chỉ tròn vào đêm nay, người hãy suy nghĩ kĩ.”
Tiểu Yến Tử mơ hồ, tuy rằng nàng không biết sẽ đi đâu. Nhưng trong thâm tâm biết rõ, nàng không thể tiếp tục sống những tháng ngày đau đớn như vậy nữa. Cuộc sống hiện tại đối với nàng chỉ là một màu đen, không rõ mục đích, không chút màu sắc. Cứ như rằng nàng đã không còn thuộc về thế giới này.
“Xin đại sư. Hãy giải thoát cho con....” Nàng nghẹn ngào nức nở. Ôm bức tranh kia trong lòng. Cuộc sống không có ý nghĩa, không người thân thích này nàng còn sống để làm gì. Nàng chỉ muốn giải thoát khỏi những đớn đau này hoặc là bằng cách nào đó, nàng muốn gặp người đàn ông kia. Người luôn khiến nàng đau đớn.
“Khi không thể chịu đựng được nữa. Người có thể quay về, nhưng mãi mãi không thể gặp lại ngài ấy.” Vị thiền sư lễ độ nói. Vừa kết lời đã lẩm nhẩm niệm kinh phật.
Tiểu Yến Tử nhìn ra ánh trăng sáng rực kia, ôm chặt lấy bức tranh, giọt nước mắt cuối cùng vương trên bức tranh, nhòa đi vết mực đã mấy phân phai mờ.Gió lạnh bỗng chốc nổi lên, cả màn đêm hóa cuồng phong, chớp mắt đưa nàng vào cõi hư vô.
Bước qua cánh cổng đen đặc, nàng đã nhớ ra tất cả. Nhớ ra đôi mắt lạnh kia. Nhớ ra người đàn ông nàng thương yêu bằng cả trái tim. Nhưng nơi nàng đến không phải là nơi có người đó mà là địa ngục.
Chín tầng địa ngục, nàng phải đi qua. Mỗi lần đi qua nàng đều phải chịu ngàn mũi đao đâm nát tim gan, vạn tiễn xuyên tâm, nỗi đau dày xéo ruột gan, xung quanh chỉ là bóng tối. Nỗi đau đớn, sợ hãi dày vò nàng đến quặn thắt. Không phân biệt được ngày đêm, không rõ thời gian, tất cả chỉ có nỗi đau đớn và sự cô đơn. Nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc. Nàng phải trở về bên người đó. Nàng không thể sống nếu không có người đó. Suốt bảy năm chịu đựng nỗi đau đớn ở địa ngục đó. Nàng cuối cùng đã có thể trở về, nơi con sông Lệ của thành Tây An đó.
“Tiểu Yến Tử.” Giọng nói trầm lạnh vang lên bên tai nàng giữa bóng đêm lạnh lẽo.
Tiểu Yến Tử mở mắt. Trước mắt nàng, bóng đêm từ từ thoái lui, khuôn mặt quen thuộc chầm chậm lộ ra. Đôi môi đó, chiếc mày đó, ánh mắt đó. Là chàng. Bảy năm chịu ngàn nỗi đau đớn, thiếp đã có thể gặp lại chàng.
Tiểu Yến Tử đưa bàn tay áp lên má người đó, cảm nhận rõ sự chân thực này. Những bức tranh vô diện mà nàng vẽ chính là thiếu gương mặt này.“Lưu....Dĩ?”
Lưu Dĩ ôm lấy khuôn mặt nàng, sắc mặt đại biến hỏi:
“Sao lại tự dưng ngã. Có chuyện gì sao?”
Lúc này nàng mới nhớ, vừa rồi đang múa lại đột nhiên ngã xuống. Nàng đã khiến cho Lưu Dĩ cùng chúng nhân có mặt ở đó bị dọa một phen.
“Thiếp không sao, chân...có lẽ hơi mỏi.” Nàng nhẹ nhàng đáp, nhận lấy đôi bàn tay của Lưu Dĩ đỡ nàng đứng dậy.
“Không sao là tốt rồi. Muội nên nghỉ ngơi đi. Hôm nay đã chạy mấy vòng rồi.” Triệu Phạm Hoa đứng bên lo lắng lên tiếng.
“Sắc mặt nàng không được tốt lắm.” Hoắc Sinh lo lắng cau mày.
Lưu Dĩ quan sát nàng thật kĩ, hắn nhận ra từ lúc nãy ánh mắt nàng đã trở nên rất khác lạ, đôi mắt tinh anh đã mơ hồ ngây dại, chứa đựng sự cô độc sợ hãi. Bàn tay nàng lúc nào đã túm chặt vào áo Lưu Dĩ, nàng dường như chưa rời mắt khỏi hắn lấy nửa giây.
“Nàng không khỏe ở chỗ nào?”Tiểu Yến Tử nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không nói không rằng, chỉ cầm chặt lấy tay hắn. Nhìn hắn thật lâu.Nỗi ám ảnh nơi địa ngục kia, khoảng thời gian đau đớn kia khiến nàng mất đi sự ngây ngô thuần túy. Trong trái tim nàng có một lỗ đen thật lớn không cách nào bù đắp. Cho dù người mà nàng nguyện ý chịu đựng gian truân để trở về đã đứng trước mặt cũng không thể khiến nàng nguôi ngoai.
Ai có thể biết được tháng ngày đó dài như thế nào, những mũi tên đó đau ra làm sao. Bóng tối đó đáng sợ hơn tất cả. Nàng làm sao có thể nói ra, vì Lưu Dĩ nàng đã trả giá như thế nào. Lưu Dĩ sẽ đau lòng ra sao.
“Về nghỉ ngơi thôi.” Lưu Dĩ nhận ra nàng có chỗ bất ổn. Liền đưa nàng về sương phòng. Trong cả đoạn đường, nàng không hề mở miệng, mắt vẫn không rời khỏi hắn, tay nắm chặt tay hắn. Cứ như thể hắn là tất cả đối với nàng. Là thế giới của nàng.
Đến khi nàng nằm trên giường, vẫn không chịu buông tay hắn. Cứ nhìn hắn hoài không thôi.
“Nàng có chuyện gì muốn nói không?” Lưu Dĩ nằm nghiêng nhìn nàng, khẽ vuốt làn tóc của nàng ra sau. Ánh mắt bi thương của nàng khiến lòng hắn nhói lên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng như vậy.
Nàng không đáp lời, vẫn im lặng nhìn hắn. Như khắc thật sâu khuôn mặt kia vào tâm trí. Những tháng ngày trở về thời hiện đại, đêm đêm nàng đều mơ thấy dáng vẻ này, bàn tay này. Đau đớn vì không thể nhìn ra gương mặt này. Những ngày ở địa ngục, nàng gặm nhấm nỗi đau bằng cách vẽ lại hình bóng Lưu Dĩ. Thà rằng để nàng quên đi những ngày tháng đó rồi an yên mà sống. Nhưng nàng không thể quên. Không cách nào quên đi được.
“Đừng khóc!” Lưu Dĩ bất ngờ nhìn thấy nàng rơi lệ không một lý do. Hắn vội vã lau nước mắt, ôm chặt lấy nàng. “Mau nói cho ta biết, đã có chuyện gì.”
Tiểu Yến Tử bật khóc. Nàng không thể nói, không dám nói.
Lần nữa chìm trong im lặng, nàng vùi vào hõm cổ hắn, nước mắt ướt đẫm áo hắn. Cho đến khi nàng khóc mệt rồi ngủ lúc nào không hay.Lúc Tiểu Yến Tử tỉnh giấc, Lưu Dĩ đã lên triều. Hôm nay nàng dậy sớm hơn mọi khi. Nàng lặng yên rời giường, không buồn mang giày, không chải tóc. Mặc kệ đám hạ nhân nhiều lời đang muốn can ngăn nàng ra ngoài với bộ dạng này. Nàng vẫn không hề nghe thấy.
Trong Tam Thái viện lúc này đặt rất nhiều rương lớn, vì hôm nay phu thê nhà nàng phải rời tướng phủ dọn về phủ Quốc Công, hạ nhân mới có vẻ bận rôn hơn ngày thường.
Tiểu Yến Tử hờ hững lướt mắt qua đám rương kia, không quan tâm đám hạ nhân cung kính thi lễ bên cạnh. Nàng chỉ lướt đi như một bóng ma.
Cảm giác gió xuân tạt vào mặt, mùi hương của hoa chạy thẳng vào mũi, cảm giác sỏi đá dưới đôi chân trần khiến nàng đau nhói chính là cảm giác chân thực nhất. Thì ra là nàng còn sống, nàng đã trở về theo tâm nguyện, nàng thật muốn tin những ngày tháng ám ảnh đó chỉ là giấc mơ mà thôi.
“Nương nương, người không thể ra ngoài như vậy, người sẽ bị cảm lạnh mất.” Sa Hỏa, Sa Thủy vừa thấy nàng bước ra khỏi cửa vội vàng đuổi theo, muốn nhận lấy áo choàng khoác lên cho nàng nhưng chuyện này ngoài Lưu Dĩ ra, không ai có lá gan đụng vào nàng, nên chỉ đành đi theo khuyên bảo.
Tiểu Yến Tử vẫn yên lặng bước đi. Nàng cố tình đi lên những con đường rải đầy sỏi đá, để cho nỗi đau ê buốt đó khiến nàng nguôi ngoai.
“Mẫn Mẫn! Mau đi ra khỏi đó.” Hoắc Sinh từ đâu xuất hiện, thấy nàng chân trần đi trên đá sỏi, hắn xót xa hét lên. Từ hôm qua hắn đã nhìn thấy nàng không ổn. Rốt cuộc đã có chuyện gì khiến đôi mắt tinh anh của nàng đục ngàu như vậy.
Tiểu Yến Tử vẫn bỏ ngoài tai, nàng thẳng tắp đi đến cổng phủ. Mặc kệ bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó, bao nhiêu tò mò của những người xung quanh. Nàng chỉ yên lặng ra đến cổng phủ rồi đứng im ở đó.
Hoắc Sinh, Sa Hỏa, Sa Thủy nhìn thấy, cũng không nói thêm, chỉ yên lặng đứng xung quanh chắn gió cho nàng. Dáng vẻ lúc này của nàng, thực khiến người khác xót xa.
Ánh mắt nàng âm u dõi về cuối đường. Nơi đó chậm rãi xuất hiện một đoàn xe ngựa uy nghi tráng lệ. Chính là đoàn người đưa Lưu Dĩ từ triều trở về.
Đám người ngựa kia nhìn thấy Tiểu Yến Tử có chút bất ngờ, lại nhanh chóng dừng xe cúi mình thi lễ.
Phản ứng đầu tiên của Lưu Dĩ lúc xuống xe ngựa là kinh ngạc. Đây là lần thứ hai nàng đón hắn thượng triều. Lần đầu cũng chính là khoảnh khắc đầu tiên hắn gặp nàng. Nàng từ khi thành thân tới bây giờ, là lần đầu tiên ra đón hắn.
Tiểu Yến Tử nhìn hắn, mỉm cười mãn nguyện.
Lưu Dĩ nhìn bộ dạng của nàng, liền cau mày: “Các ngươi dám để Vương Phi ra đây như thế này?” Hắn xải ba bước liền bế xốc nàng lên tay, xót xa nhìn đôi chân đỏ ngầu hơi rướm máu của nàng. Lại hướng Sa Thủy, Sa Hỏa quát: “Còn không mau gọi Cố Vệ Bắc đến đây!”
Nói rồi liền bế nàng một mạch về phòng, đặt lên giường, lấy chăn ủ ấm cho nàng. Hắn nhìn rõ nàng khác lạ, nhưng đêm qua dù hỏi thế nào nàng cũng không chịu nói. Hôm nay lại tự khiến bản thân đau như vậy. Hắn biết có chuyện gì đó khiến nàng đau lòng.“Nàng hãy nhớ, cho dù có chuyện gì xảy ra. Nàng cũng phải cùng ta vượt qua. Nếu nàng dấu ta một mình chịu đựng. Đời này kiếp này ta sẽ không tha thứ cho nàng.”
Mắt Yến Tử hơi giãn ra, một câu nói này như thức tỉnh nàng. Vẻ buồn khổ trên gương mặt nàng thoáng chìm xuống.
“Thiếp đã nhớ ra....” Nàng siết chặt tay hắn, thoáng run rẩy: “Bảy ngày rời khỏi trần thế, thiếp đã ở địa ngục. Bảy năm ở đó, để có thể trở về, thiếp phải chịu ngàn mũi đao đâm chém. Không có chàng, chỉ có bóng tối, không biết ngày đêm. Thời gian như một lưỡi kiếm, đâm chém vào thân thể thiếp. Nơi đó rất đáng sợ.” Nước mắt rơi đầy trên gương mặt nàng. Từ lúc nào đã bật khóc thành tiếng.
Tim Lưu Dĩ như bị khoét một lỗ. Hắn ôm chầm lấy nàng, như muốn hòa tan vào cơ thể.Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, nức nở: “Thiếp rất đau, rất sợ. Thiếp không thể nhìn thấy chàng, không biết chàng ở đâu. Bảy năm chịu đựng nỗi đau đớn đó ám ảnh thiếp. Thiếp...”
“Đừng nói nữa.” Lưu Dĩ siết chặt nàng trong vòng tay, ánh mắt lạnh căm: “Xin lỗi! Tiểu Yến Tử. Xin lỗi nàng.”
Hắn ngàn vạn lần không ngờ đến, nàng lại vì hắn mà chịu đau đớn nơi địa ngục bảy năm để có thể vượt ngàn năm về với hắn. Tiểu Yến Tử của hắn sao lại khổ như vậy.
Đôi mắt hắn đỏ rực những tơ máu, ghì chặt nàng vào lòng vuốt tóc nàng an ủi: “Không sao nữa rồi, ta ở đây. Không để nàng chịu khổ nữa. Nếu có lần sau, kẻ phải chịu dày vò ở địa ngục là ta.”
Hắn không thể tượng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng nữ nhân của hắn lại phải chịu đau đớn như thế nào.
“Chàng muốn rời bỏ thiếp?” Nàng mếu máo nói.
Lưu Dĩ cười khổ: “Được rồi. Vậy sau này hai chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nơi địa ngục.”
Tiểu Yến Tử vừa khóc vừa cười, vùi mặt vào hõm cổ hắn. Lưu Dĩ ôm chặt nàng. Hắn phải làm cách nào mới có thể khiến nàng xóa bỏ nỗi ám ảnh kia đây?
“Bẩm Cố đại phu đã đến.”Vừa nghe người bên ngoài bẩm báo, Tiểu Yến Tử mới buông Lưu Dĩ ra, nhẹ nhàng nói: “Thiếp không sao.”
“Còn nói không sao, sắc mặt nàng tệ như vậy.” Lưu Dĩ không vui nói. Tay của nàng rất lạnh, sắc mặt tái xanh không trắng hồng như ngày thường khiến hắn vừa nhìn đã xót không thôi.
Cố Vệ Bắc thi lễ một cái rồi bước vào. Nhìn bộ dạng của nàng, hắn hơi nhíu mày. Lưu Dĩ để nàng nằm xuống, ngồi bên thành giường nhìn nàng.
Cố Vệ Bắc nối sợi dây đỏ, yên tĩnh chẩn mạch.
Vẻ mặt ngưng trọng của Cố Vệ Bắc thoáng đổi sắc, nụ cười chậm rãi dãn ra cung kính ôm quyền:“Chúc mừng Quốc Công, là hỉ mạch. Đã được hơn một tháng!”
Vẻ mặt buồn của Tiểu Yến Tử bỗng dưng đại biến, đôi mắt dãn to ra. Tựa hồ rất kinh ngạc.
Lưu Dĩ sững mất vài giây mới nói: “Là thật?”
“Thần nguyện lấy đầu ra để bảo đảm. Tuy rằng mạch còn yếu, nhưng vẫn có thể bắt ra được.” Cố Vệ Bắc khẳng khái nói.
Lưu Dĩ đương nhiên là người biết rất rõ trình độ y thuật của Cố Vệ Bắc, chỉ là không hiểu lý do mà nói ra câu đó.
“Tại sao nàng lại trở nên như thế này?” “Nương nương là vì đang mang thai, thân thể suy nhược, hôm nay lại vận động nhiều, tinh thần căng thẳng nên mới ngất xỉu. Bây giờ nương nương cần nghỉ ngơi, giữ ấm và uống thuốc, chỉ vài ngày sẽ khỏe lại.”Cố Vệ Bắc xem xét Yến Tử một lúc mới xổ ra một tràng.
Đôi mắt thanh u lãnh đạm của Lưu Dĩ dường như phát sáng, thứ ánh sáng hạnh phúc nào đó không thể dùng lời để diễn tả. Hắn vươn tay bế nàng ngồi lên đùi hắn. Đôi má phiếm hồng, khóe môi kia dãn rộng lộ ra một nụ cười thoải mái nhìn Tiểu Yến Tử rồi lại nhìn về phía bụng nàng.
Những ngày miệt mài gieo hạt của hắn, cuối cùng cũng có kết quả rồi.
“Nàng làm tốt lắm, ta rất tự hào.” Lưu Dĩ hân hoan nói.
Tiểu Yến Tử cũng kinh ngạc sờ bụng nàng. Ở trong đó, kết tinh tình yêu mà nàng đã vượt bao khổ đau đang hình thành đó sao. Là thật sao?
Tiểu Yến Tử để mặc Lưu Dĩ xoa đầu nàng, cứ như con gái vừa đạt được thành tích cao, hắn không ngừng khen ngợi, hôn lên mặt nàng.
Nàng cảm giác có chút không chân thực. Ngước nhìn Lưu Dĩ đang nghiêm túc nghe từng lời dặn dò của Cố Vệ Bắc. Đợi khi Cố Vệ bắc vui vẻ thoái lui ra ngoài kia thông báo hỉ sự của đại Sở. Tiểu Yến Tử mới lên tiếng:
“Chúc mừng chàng sắp lên chức phụ thân.”
Lưu Dĩ nhìn vào đôi mắt nàng, đong đếm thật nhiều cảm xúc trong đó. Ánh mắt đục ngầu bi thương từ lúc nào đã thoái lui. Chỉ còn lại niềm hân hoan hạnh phúc. Đây mới chính là Tiểu Yến Tử của hắn.
“Chúc mừng nàng lên chức mẫu thân.” Lưu Dĩ dịu dàng nói, lại đặt lên trên trán nàng một nụ hôn.
“Thiếp rất hạnh phúc vì có chàng, vì có hài tử. Những ngày tháng đó, thiếp không hề hối hận.” Một giọt nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt nàng, không phải là ánh mắt buồn thương, mà là giọt nước hạnh phúc. Đứa trẻ kia chính là ánh sáng kéo nàng thoát khỏi bóng tối đó. Giúp nàng nguôi ngoai nỗi ám ảnh kéo dài nơi địa ngục.
Lưu Dĩ đặt nàng nằm xuống giường, để nàng kê đầu lên tay hắn. Nâng niu như bình sứ dễ vỡ. Yêu thương vuốt ve bụng nàng. Tiểu Yến Tử gối lên tay hắn, đưa tay tháo đai lưng hắn xuống, luồn tay vào trong áo hắn sờ soạng vòm ngực rộng lớn theo thói quen.
Lưu Dĩ đã quen cái hành vi xàm sỡ này của nàng, chỉ cười nhìn nàng đầy ẩn ý.Bàn tay nàng vẫn không ngừng xoa bụng nàng, dường như sự xuất hiện của đứa trẻ này đã khiến nàng quên đi khoảng thời gian đó.
“Cảm ơn chàng rất nhiều. Chàng đã tặng thiếp một món quà lớn.” Nàng vui vẻ hôn lên môi hắn. Rồi lại mỉm cười nhắm mắt ngủ.
Lưu Dĩ dịu dàng nhìn nàng an yên chìm trong giấc ngủ. Nàng đã ngưng khóc, vừa ngủ vừa cười. Một nụ cười hạnh phúc thực sự.
Hắn, một kẻ chiu sự ghẻ lạnh của cha và nàng, từ khi sinh ra đã thiếu thốn tình cảm của cha mẹ.Đứa trẻ đến từ thiên đường này dường như mang cho cả hai sự sống mới. Là tất cả niềm vui xuất hiện sau những nỗi đau.
Hắn cúi đầu, đặt lên bụng nàng một nụ hôn dài:
“Cảm ơn con, hài tử. Con đến đúng lúc lắm. Hãy cùng ta, chăm sóc mẹ con thật tốt.”
Hạnh phúc chỉ là hai từ đơn giản, nhưng để có được nó, con người phải đánh đổi bằng rất nhiều thứ. Hi sinh là điều tất yếu, những sự hi sinh đều được đền đáp bằng sắc màu hạnh phúc.Đối với những mối lương duyên vượt nghìn trùng thời gian, đánh bay cả những hệ quả khoa học, hay sự chứng minh của nhân loại. Không bất cứ thứ gì có thể ngăn cản. Đó là khoảnh khắc đôi mắt của chúng ta chạm vào nhau, chính là lúc mở đầu cho câu chuyện của chúng ta.
----
“Sao cơ??? Vương Phi nương nương nói rằng vì mang thai khó ở, muốn ở lại tướng phủ an thai sao??? Hỡi ôi, biết bao giờ chúng ta mới được yên ổn đây hả trời. Đại náo phủ đại tướng quân chừng đó vẫn chưa đủ hay sao????” Đây chính là tiếng lòng của hạ nhân tướng phủ đang khóc không ra nước mắt.
Thật là đáng thương.
-End-
--------
Đôi lời của tác giả: Thế Ninh xin chân thành gửi lời cám ơn đến tất cả các độc giả đã theo dõi ‘Đại náo phủ đại tướng quân’ trong suốt thời gian qua. Cảm ơn các bạn vì luôn ủng hộ! Đây là sản phẩm sở hữu trí tuệ của Âu Dương Thế Ninh. Quyền tài sản và quyền nhân thân của Thế Ninh được bảo hộ theo Luật sở hữu trí tuệ số 50/2005/QH11 ngày 29 tháng 11 năm 2005. Vì vậy khi đăng truyện sang các trang web khác, Thế Ninh hy vọng nhận được thông báo của admin theo địa chỉ facebook là tên của Thế Ninh.Một lần nữa xin chân thành cám ơn tất cả các độc giả! Chúc độc giả năm mới an khang thịnh vượng!