Chương 9: Đại Mạc Cô Yên

Cả đoàn đi thêm một hồi thì trời rạng đông, Luận Loan nói

-Ta sắp đến nơi rồi

Quả nhiên khi mặt trời ló rạng cả đoàn cũng nhìn thấy phía trước là một ốc đảo xanh tươi màu mỡ hiện ra trước mắt. Đại Tá bèn nói

-Ta lấy thêm thức ăn nước uống dự trữ rồi ngày mai có thể quay về vách đá rồi

Cả bọn phấn chấn vô cùng đi vào ốc đảo, nơi này quả thật khác xa so với sa mạc bỏng dãy ngoài kia, chỗ này người tấp nập dường như có cả một thị trấn trù phú lắm. Đại tá bấy giờ đã khát khô cả cổ họng bèn hỏi Luận Loan

-Này anh bạn, ở đây chỗ nào có nước uống vậy, tôi sắp chết khát rồi

Luận Loan đáp

-Muốn uống nước không dễ như vậy đâu, nước ở đây còn quý hơn vàng

Vốn tưởng rằng tới ốc đảo sẽ có thể uống nước thỏa thích nhưng chẳng ngờ lại khó khăn như thế, đại tá ngạc nhiên nói

-Thế thì phải làm sao mới có nước uống đây

Luận Loan nói

-Ở đây chỉ có một nguồn nước duy nhất là do lão Đôn Lầm cai quản, các người muốn uống nước của lão phải làm việc cho lão giống như ngày hôm qua tôi đã đi giết con Bách Diện Ma cho lão để đổi lấy nước uống đấy

Đoạn Luận Loan dẫn cả bọn đến chỗ một căn nhà lớn ở đấy có một hàng người xếp dài chờ lĩnh nước, phải chờ một lúc lâu mới đến lượt. Luận Luân đi đến trước cửa thì có một người hỏi

-Luận Loan đấy à giết con quái ấy chưa

Luận Loan lấy từ trong túi ra một viên ngọc to bằng ngón tay ánh lên màu tìm lấy từ chỗ con quái tối qua. Người kia nhận lấy viên ngọc rồi đưa cho Luận Loan một bình nước 20l và 1 túi kẹo oshi rồi nói

-Được rồi nhiệm vụ lần này là đi giết con Cá Chà Bặc ở hồ Mặt Trời, thưởng 30l nước và 1 hộp tăm xỉa răng.

Luận Loan nhận nhiệm vụ lại còn nói thêm

-Tôi có tìm được mấy người này, họ sắp chết khát rồi muốn được uống nước có vụ gì cho họ làm hay không

Người kia nhìn 5 người đoàn Đại tá rồi nói

-5 người thì nhiều quá, nhưng sắp chết khát thì tạm thời ta cho vay tạm một ít sau đó kí giấy nợ rồi từ từ ta sẽ sắp xếp.

Phong Lẩn nghe đến vay nợ nước thì vô cùng kinh ngạc, xưa nay chỉ có trung tâm tài chính cho vay tiền chứ đến bây giờ hắn mới thấy có trung tâm hỗ trợ tài chính cho vay nước.

Phong Lẩn nói

-Ở đây có bán nước không tôi có tiền tôi sẽ mua

Người kia cười nói

-Hông đâu bé ơi, ở đây tiền không phải vấn đề, chỉ có làm thì mới có uống, nếu mà không làm chỉ có uống nước đái thôi bé ạ

Đại tá thở không ra hơi nữa bèn nói

-Thôi thì ta cứ tạm ghi nợ cái đã rồi tính sau

Người kia đưa ra 1 túi 5l nước rồi nói

-Đây là 5l nước, có nhận thì kí vào giấy sinh tử này, nếu không trả ta sẽ thuê người chém chết.

Tuy rằng chỉ là 5l nước ít ỏi nhưng giữa lúc khát như cháy cổ thì chẳng ai muốn từ chối. Đại tá nhận 5l nước rồi bảo Phong Lẩn kí tên vào, rủi có việc gì bất trắc thì người kia sẽ chém Phong Lẩn.

Xong xuôi đâu đấy 5 người chia nhau túi nước, có điều nước ở đây rất lạ mùi vị thì chẳng khác gì nước thường nhưng chỉ uống vào 1 hớp đã thấy như căng cả bụng. Đại tá mới hỏi Luận Loan

-Đây là nước gì mà lạ thế

Luận Loan nói

-Nước này chúng tôi vẫn dùng, ông uống gì mà lắm thế 5l nước ấy phải uống được 5 ngày.

Ngọc Cắc đem sách ra đọc thì ồ lên rồi nói

-Trong sách có ghi loại nước tên là Duy Thẩm 1l Duy Thẩm tương đương với 10l nước thường. Nước này dành cho những người đi xa lâu ngày mà chỉ có thể mang theo 1 chút. Tuy nhiên nước Duy Thẩm ấy chỉ chảy ra từ con Sông Lẫm trong truyền thuyết mà thôi.

Đại tá tậm tặc nói

-Thì ra là thế có lẽ thế giới này khác xe so với thế giới chúng ta.

Sau khi uống nước no nê cả bọn đi tìm chỗ nghỉ chân, có điều ở đây thứ gì cũng là tính bằng nước chứ không tính bằng tiền cho nên để tiết kiệm chi phí cả bọn đã ra bãi cỏ nghỉ ngơi.

Đến chập tối có một đứa trẻ đi tới nói

-Ở đây ai là Phong Lẩn

Phong Lẩn đáp

-Là tao, có chuyện gì thế

Đứa trẻ đưa cho Phong Lẩn 1 tờ giấy rồi đi ngay, Phong Lẩn và cả bọn xúm lại xem, hóa ra là giấy xiết nợ của Đôn Lầm

“ nhiệm vụ giết chết 3 con sói Lu Bồn ở Núi Thồn, thưởng 20l nước trừ 5l nợ còn lại 15l”.

Phong Lẩn thở dài chửi thề

-Mẹ nó, đang yên đang lành tự nhiên bị gán nợ cay thế không biết

Chợt Phong Lẩn cười đê tiện

-À hay ta cứ vờ đi tìm quái rồi trốn quách về chỗ Vách đá thế có phải hay không

Đại tá lắc đầu nói

-Oan có đầu nợ có chủ, cậu đã chịu nợ người khác rồi thì phải trả chứ

Phong Lẩn thở dài nói

-Nghe mấy con quái ấy đã sợ đái ra quần rồi thì làm sao được

Đại tá đáp

-Ấy là việc của cậu, bọn tôi có ghi nợ đâu

Đoạn Đại tá bảo mọi người

-thôi chúng ta nghỉ ngơi nốt hôm nay rồi trở về chỗ Vách đá

Phong Lẩn trợn mắt nói

-Ô hay cái lão này sao lại bỏ tôi ở lại

Đại tá không nói gì chỉ cùng mọi người đi ngủ hết đến tối sẽ lên đường. Phong Lẩn cáu tiết lắm nhưng không làm gì được, đến tối mọi người khởi hành hắn cũng lẽo đẽo theo sau. Ở ốc đảo Đôn Lầm sai người đi theo giám sát đoàn người củ Đại tá, người ấy mới báo tin về là đoàn đại tá đang đi sai hướng có vẻ là muốn trốn nợ. Đôn Lầm đập bàn nói

-Biết ngay mà thể nào bọn này cũng trốn, mau cho gọi Luận Loan đến đây

Lúc sau Luận Loan đến nơi, Đôn Lầm nói

-Mày với đám người kia có can hệ gì hay không, bây giờ bọn nó đang bỏ trốn kia kìa

Luận Loan lạnh lùng đáp

-Tôi chỉ là gặp chúng giữa đường chứ không quen biết gì

Đôn Lầm nói

-Được, thế thì xách đầu bọn nó về đây tao sẽ trả mày 2l/1 đầu

Luận Loan nhận lệnh tức tốc lên đường, hắn chọn một con ngựa tốt rồi đuổi theo có lẽ chẳng bao lâu sẽ bắt kịp đoàn người đi bộ.

Quả nhiên đến khi mặt trời hửng sáng Hải Dớ đột nhiên dừng lại nói

-Có tiếng ngựa đến đây rất gấp

Đại tá cũng lấy làm lo bèn hỏi

-Có bao nhiêu người

Hải Dớ đáp

-1 ngựa ấy thôi

Ngọc Cắc thì vẫn còn mơ mộng, cô nghĩ rằng Luận Loan có tình ý với mình không nỡ chia xa đang đến tìm mình. Riêng Phong Lẩn là thằng ghi nợ thì hoang mang lắm không khéo Đôn Lầm đã biết chuyện bọn họ bỏ trốn nên cho người truy sát. Hải Dớ lại nói

-Sắp đến rồi.

Đại tá giơ ống nhòm lên nhìn thì cười nói

-Là Luận Loan, không phải lo

Ngọc Cắc nghe thấy thì cười phớ lớ quả nhiên không ngoài dự định của cô.

Luận Loan lạnh lung phi ngựa lao tới, ban đầu mọi người cũng không lấy gì làm lạ nhưng một lúc sau thấy Luận Loan đã đến gần mà tốc độ không hề giẩm đi, Đại tá mới hốt hoảng nói

-Hãy coi chừng

Chỉ thấy Luận Loan phi đến vung kiếm nhằm Phong Lẩn chém một cái, tốc độ thật là như thiểm điện mắt người khó lòng bắt kịp. Phong Lẩn vung thương đỡ lấy chỉ nghe tiếng kim khí chạm nhau giữa 2 món thần binh tóe ra ánh lửa thật là ghê gớm.

Phong Lẩn quát

-Này thằng kia mày hút cần hay sao thế

Luận Loan ghìm ngựa quay lại nói

-Đôn Lầm nói các người đã phá bỏ khế ước, mỗi người định giá 2l nước.

Đoạn hắn lại vung kiếm quay ngựa lại chém, Phong Lẩn ra sức chống cự, Đức Cút khạc một bãi đờm nhằm Luận Loan mà nhổ phì một cái, có điều Luận Loan thân thủ bất phàm đã dùng kiếm đỡ được. Ngọc Cắc giữa lúc ấy thì bàng hoàng không biết phải làm sao, Luận Loan Vung kiếm chém bừa chút nữa đã chém trúng vào người Ngọc Cắc. Cũng may Phong Lẩn mau lẹ vung thương đỡ được bằng không chẳng dám nói cái mạng của Ngọc Cắc sẽ giữ được sau nhát chém ấy.

Luận Loan đánh loạn một hồi, Đức Cút Hải Dớ cùng đại tá xả hết hỏa lực cũng không tài nào trúng đích, lúc này chỉ có thể dựa vào thực lực của Phong Lẩn mà phân định cao thấp.

Bỗng Luận Loan rời khỏi lưng ngựa sấn vào đánh Phong Lẩn rất rát, vừa rồi hắn ở trên lưng ngựa cho nên khó lòng xử ra được một thân kĩ nghệ bây giờ đã xuống đất khác nào thế “chó vào bụi rậm” nguy hiểm vô cùng.

Ấy thế mà đánh qua một hồi Luận Loan cũng không ép được Phong Lẩn vào thế hạ phong, Phong Lẩn cũng không ngờ những đòn thế hồi bé hắn cầm gậy đánh cây chuối bây giờ lại phát huy tác dụng, hai bên qua lại một hồi sức vẫn cầm đồng.

Đại tá nói

-Hiếm khi có dịp xem đánh nhau hay như thế

Đoạn ông cùng 3 người ngồi lên phiến đá hò reo trợ oai cho Phong Lẩn. Phong Lẩn được trợ oai thì sức mạnh tăng thêm 20%, ngoài ra hắn còn buông ra những câu quốc tục để tăng sát thương chí mạng cho đòn đánh thường.

Đánh qua một hồi Luận Loan lúc này đang đứng sau lưng con ngựa, bất ngờ con ngựa tung vó đá một cái vào đầu Luận Loan làm hắn bay ra mấy mét, có lẽ con ngựa ấy đã cay Luận Loan chuyện gì đó cho nên bây giờ có dịp trả đũa.

Người xưa có câu mồm chó vó ngựa quả nhiên không sai, Luận Loan bị trúng sát chiêu thì nằm yên bất động, có lẽ đã gãy mấy cái xương. Phong Lẩn chạy lại hỏi thăm

-Mày chết chưa

Luận Loan thều thào đáp

-Kì này ta khó lòng qua khỏi tiếc là cả họ Luận đến đời ta thì tuyệt tử tuyệt tôn. Nay có thanh bảo kiếm gia truyền không thể để chôn vùi nơi hoang mạc này được, ngươi đã đánh thắng ta xin hãy nhận lấy

Phong Lẩn nhặt thanh kiếm lên nhìn qua một lượt đúng là bảo kiếm có lẽ đem đi cắm cũng được không ít tiền, có điều trên thân kiếm có một vết nứt như thế chắc là sẽ bị giảm giá trị, hắn lại hỏi

-Kiếm này tên là gì

Luận Loan đáp

-Kiếm ấy rèn từ bạch thiết Núi Thồn suốt 7749 ngày mới thành hình tuy nhiên trên sống kiếm có một vết nứt, cụ tổ ta lười cho nên đã không buồn đúc lại, kiếm ấy gọi là Kiếm Nứt.

Nói xong Luận Loan tắt thở chết ngay, con ngựa cũng hí lên 1 tràng dài rồi phủi đít bỏ đi