Chương 8: Đại Mạc Cô Yên

Hải Dớ vội nói

-Mau áp lưng vào nhau

3 người ngay lập tức tựa lưng vào nhau thành thế chân vạc vô cùng vững trãi, Đức Cút thấy đại tá Đông Lít nằm yên không động đậy bèn gọi

-Đại tá ông sao rồi

Thế nhưng đại tá đáp lại câu hỏi của Đức Cút như cách crush trả lời tin nhắn của hắn năm xưa vậy, no rep.

Vậy là sau cú đánh của con quái vật thì đại tá đã bất tỉnh nhân sự hoặc có lẽ đã quy tiên nhưng do tình huống hiện tại vô cùng cấp bách nên không ai có thể xác nhận được việc ấy.

Hải Dớ là người duy nhất xác định được vị trí của con quái và đừng quên hắn cũng là một tay thiện xạ. Hải Dớ rút ra hai khẩu anaconda theo âm thanh mà bắn đi, chỉ nghe “éc” một tiếng con quái đã nằm thẳng cẳng dưới đất, nó hiện nguyên hình là 1 con thằn lằn bóng đuôi dài mà Phong Lẩn đã học trong sách giáo khoa Sinh Học lớp 7 có điều con này to hơn nhiều, Phong Lẩn cười nói

-Ô thế đã xong rồi à

Hải Dớ nói

-Không, hãy còn nhiều lắm, bọn chúng đang tới đây, ta phải tìm 2 người kia đi thôi.

Phong Lẩn nói

-Vậy còn đại tá thì sao

Đức Cút cười nói

-Kệ xác lão, tý nữa lão tự dậy đấy, cứ đi cứu 2 người kia trước.

Vậy là cả 3 đem pháo sáng đi theo hướng tiếng kêu của Ngọc Cắc còn đại tá thì nằm một xó như con chó con. Hải Dớ nhanh chóng tìm ra Ngọc Cắc, cô đang bị 1 thứ nhầy nhụa dính chặt vào tường, thấy mọi người đến cứu cô vui mừng lắm

-Mọi người mau cứu tôi với

Phong Lẩn phải gỡ mãi mới có thể kéo được Ngọc Cắc ra khỏi thứ kinh dị ấy, hắn lại hỏi

-Kiệt Thanh Năng đâu

Ngọc Cắc vừa mới từ cõi chết trở về cho nên tâm thần hoang mang đến đứng còn không vững làm sao trong khoảnh khắc có thể nhớ ra được. Cô ngẩn ngơ ra một hồi rồi mới trả lời

-Kiệt Thanh Năng cũng bị bắt đi ư, tôi không biết nữa.

Lúc đó Hải Dớ vội nói

-Bọn chúng đến gần rồi ta phải đi thôi.

Phong Lẩn liền cõng Ngọc Cắc rồi cả đám rời đến chỗ khác mong sao tìm được lối ra. Hải Dớ giơ súng ra phía sau bắn loạn mấy nhát giết chết không ít quái vật. Phong Lẩn cũng tập tành mang súng ra bắn nhưng 7 8 phát đều chỉ bắn vào không khí. Đức Cút cười châm chọc

-Sao mày bắn gà thế, ngày xưa có chơi pikachu luyện mắt không

Phong Lẩn nói

-Mày lại không biết rồi tao ngày xưa chuyên chơi pikachu ăn tiền đấy có điều chưa ăn được nghìn nào

Đức Cút cười nói

-Gà thế thì đừng dùng súng lắm gì

Phong Lẩn đáp

-Tuy tao bắn gà nhưng tao học toán giỏi, mày có biết tỉ lệ bắn của tao là 2/10, vừa rồi tao cố tình bắn trượt 8 nhát thì có nghĩa là 2 nhát tiếp theo tao sẽ bắn trúng

Nói đoạn hắn quay lại bắn liền 2 nhát quả nhiên giết chết 2 con quái. Đức Cút ồ lên kinh ngạc, không ngờ Phong Lẩn có thể tính ra được nước đi ấy.

Cả bọn di chuyển nhanh chóng vừa đi vừa bắn mở ra một đường máu chạy ra khỏi hang, bấy giờ đám quái vật vì thiệt hại quân số quá nhiều cho nên không dám đuổi theo nữa.

Phong Lẩn lại nói

-Ô thế đại tá chết dấp ở trong rồi à

Bỗng có tiếng nói từ phía sau phát ra

-Bọn khốn ăn cháo đái bát này dám bỏ tao ở lại, may mà tao nhanh chân mới chạy được ra ngoài này bằng không thì đã bỏ mạng rồi.

Đức Cút cười nói

-Ông nặng bỏ mẹ ai mà cõng ra được.

Đại tá tuy vẫn hậm hực vì bị bỏ rơi nhưng hành trình thì vẫn phải tiếp tục, mọi người quay lại chỗ để đồ đạc, ai nấy đều thở dài vì Kiệt Thanh Năng xấu số đã mất tích trong hang quái vật. Bỗng nhiên Kiệt Thanh Năng xuất hiện ở chỗ để đồ lại còn bộ dạng gắt gỏng

-Các người đi đâu mà lâu thế làm tôi chờ mãi

Phong Lẩn vui mừng nói

-Ô thế chú mày chưa chết à, bọn tao đi tìm chú mày nãy giờ

Kiệt Thanh Năng ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì

-Mọi người nói gì thế, tôi mới đi ỉa một bãi quay lại đã không thấy ai rồi.

Phong Lẩn cười nói

-Hóa ra chú mày đi ỉa làm bọn tao cứ tưởng chú mày bị quái bắt rồi.

Đại tá đem chuyện cứu Ngọc Cắc nói cho Kiệt Thanh Năng nghe, thằng ranh mới nói

-Thế ra là bọn quái vô hình ấy thật là nguy hiểm quá

Trời đã tối muộn mọi người lại tiếp tục lên đường, mong là sớm ngày mai có thể đến được ốc đảo trước khi mặt trời ló rạng. Ngọc Cắc bởi vì còn hoang mang tâm thần cho nên vẫn được Phong Lẩn cõng đi.

Ngọc Cắc đem một chuyện nghi hoặc nói nhỏ với Phong Lẩn

-Này chúng ta vốn dĩ là đi tìm con Phượng Hoàng Lửa tại sao lại phải đi xa đến như vậy, không phải tổ Phượng Hoàng đã ở ngay đó hay sao, chỉ cần ngồi đợt ắt hẳn sẽ thấy con mẹ quay về

Phong Lẩn lúc này mới nhận ra chuyện này đã đi xa hơn dự tính, bọn họ đâu có lí do gì mà phải đi xa như thế, hắn liền nói

-Chuyến này là do Đại tá chủ trì, không biết ông ta có giấu chúng ta chuyện gì hay không

Ngọc Cắc nói

-Tự nhiên trong lúc mơ màng tôi mới nhận ra điểm này, bởi vì tự lúc bước sang thế giới mới chúng ta dường như không còn được minh mẫn như trước

Phong Lẩn đúng là thấy như vậy, họ đang đi theo đại tá một cách vô điều kiện mà không nghĩ ngợi gì, chuyện này có phải cùng với người mất tích tên Công Lặc kia có liên hệ hay chăng. Phong Lẩn bèn dừng lại cất tiếng nói

-Đại tá có chuyện này ông phải giải thích cho chúng tôi

Đại tá cùng cả đoàn cùng dừng lại, ông nói

-Có chuyện gì thế đợi đến ốc đảo nói không được hay sao

Phong Lẩn nói

-Không được, ta phải nói cho rõ ràng đã

Hải Dớ và Đức Cút cũng muốn nghe xem Phong Lẩn có ý đồ gì, Phong Lẩn nói

-Chúng ta không phải đnag đi tìm con Phượng Hoàng Lửa hay sao, sao không đợi ở vách đá mà lôi nhau đến đây làm gì

Đại tá đứng im không nói gì, Hải Dớ và Đức Cút bấy giờ như bừng tỉnh, có vẻ họ bị một thế lực nào đó làm cho đờ đẫn mà quên đi nhiệm vụ chính, chuyến đi tới ốc đảo này đã quá xa với dự định ban đầu rồi.

Đột nhiên Đại tá bày ra bộ mặt nguy hiểm vô cùng, lão nói

-Ờ nhỉ, tôi cũng không biết sao phải bày vẽ ra như thế làm gì.

Thế là hóa ra cả bọn từ hôm qua đến giờ làm toàn những chuyện vô ích, thế nhưng giữa lúc ai cũng nghĩ như vậy thì Ngọc Cắc mới nói

-Không đúng, là thằng ranh kia mày đã bỏ thiểu năng tuần hoàn não vào nước đúng không

Kiệt Thanh Năng bất giác cười lên một tràng rùng rợn, 5 người còn lại đổ dồn mắt về phía Kiệt Thanh Năng, Phong Lẩn nói

-Phải rồi, ban nãy nó bảo nó đi ỉa nhưng trong đống giấy chùi đít tao không thấy mất đi chút nào

Kiệt Thanh Năng nói

-Cuối cùng cũng nhận ra điều không đúng rồi hay sao, đám người các ngươi thật là ngu ngốc

Đức Cút liền khạc ra một bãi đờm nhằm hướng Kiệt Thanh Năng mà nhổ một bãi thế nhưng thân thủ của Kiệt Thanh Năng vô cùng nhanh nhẹn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng mình là đã tránh được sát chiêu ấy.

Mọi người giơ hỏa lực toàn bắn thì Đại tá giơ tay ngăn cản, lão nói

-Hãy khoan, này thằng ranh kia mày là kẻ nào sao lại làm ra chuyện này.

Kiệt Thanh Năng nói

-Các người phát hiện ra có điều cũng không thay đổi được gì đâu, ta chính là Tử Thần Sa Mạc, việc của ta chính là dẫn các ngươi đến thế giới này rồi rút đi linh hồn của các ngươi

Phong Lẩn cười xua tay nói

-Thằng này chắc chơi đồ hơi ngon nên ảo đây mà

Kiệt Thanh Năng cười to, trong tiếng cười ấy như chứa cả ngàn vạn tiếng cười vang lên cùng lúc làm cho cả đám sởn cả da gà. Đại tá lại hỏi

-Vậy ra mày cũng chính là người dẫn Công Lặc đi đúng không

Kiệt Thanh Năng đáp

-Chính thế, tao dẫn lão sang thế giới bên này định bụng rút hồn lão, có điều lão may mắn được cứu. Nhưng không sao tiền thì đã mất không việc gì phải nhăn nhó, tao lấy được cái máy ảnh của lão rồi cố tình đưa cho vợ lão và thế chúng mày đến đây trở thành những con mồi tươi ngon cho tao

Phong Lẩn vẫn còn chưa tin vào những gì nghe thế hắn lại nói

-Này thằng ranh, mày chưa đủ tuổi đừng nên chơi mai thúy kẻo hỏng người đấy

Kiệt Thanh Năng vẫn cười khằng khặc mà nói

-Tao không chơi đồ, tao cũng không phải ranh con, tao đã 500 tuổi rồi, khi nãy chúng mày rời đi tao đã đổ hết nước uống đi rồi, tao cũng dẫn chúng mày đi xa lắm chỉ 2 3 ngày là chúng mày ngỏm hết ấy thôi

Đoạn Kiệt Thanh Năng bỗng hóa ra một thân hình to lớn cao chừng 80cm cơ thế gân guốc cùng bộ mặt gớm ghiếc, Ngọc Cắc lại giở sách ra xem rồi nói

-Nó chính là Bách Diện ma, có thể hóa thành con người để rút lấy tuổi thọ của họ.

Phong Lẩn bấy giờ mới hoang mang toàn bỏ chạy nhưng Ngọc Cắc cứ ôm chặt sau lưng làm cho hắn không tài nào quay ngang quay ngửa được. Kiệt Thanh Năng đang cười như thằng dở người thì bỗng nhiên chỉ thấy một đạo thanh quang lóe lên kèm theo đó là câu quốc tục quen thuộc tăng 200% xuyên giáp

-Đ*t mẹ mày

Đầu con quái đã rơi xuống cát cả thân mình bốc cháy ngùn ngụt. Phía sau ánh lửa ma quái chính là khởi nguồn của đạo thanh quang kia - một người đàn ông vạm vỡ hắn vừa vung kiếm tiêu diệt con quái vật.

Đại tá thấy người đàn ông lạ mặt thình lình xuất hiện mà Hải Dớ không hay nhận ra thì kinh ngạc lắm, lão nói

-Mày là ai

Người kia lạnh lùng đáp

-Tôi là Sát Yêu nhân

Đoạn hắn thò tay vào đốm lửa ma quái đang cháy rừng rực lấy ra một vật gì đó rồi cho vào trong quần

Ngọc Cắc dường như bị vẻ đẹp trai lạnh lùng của người kia làm cho đê tê mê, cô ban nãy vẫn còn cưỡi trên lưng Phong Lẩn mà hiện tại đã nhảy xuống tự đi lại được. Ngọc Cắc tiến lại đưa tay ra tỏ thành ý nói

-Tôi là Ngọc Cắc, còn anh tên gì

Phong Lẩn vuốt mặt thở dài nghĩ thầm

“đúng là mê trai thì chỉ có đầu thai mới hết”.

người kia cũng bắt tay Ngọc Cắc đáp lời

-Tôi là Luận Loan, Sát Yêu Nhân của khu vực này.

Ngọc Cắc bèn hỏi

-Sát Yêu Nhân có phải là người chuyên đi bắt yêu trừ ma không

Luận Loan đáp

-Đúng vậy, ngoài ra ai thuê việc gì tôi cũng làm ví dụ như thông tắc bể phốt cơ học hay thiến lạc đà...

Ngọc Cắc còn định tán tỉnh thêm thì đại tá mới ngắt lời

-Này anh bạn, cám ơn anh bạn đã ra tay giúp chúng tôi, bây giờ chúng tôi đã hết lương thực và nước uống nơi nào có thể cho chúng tôi những thứ ấy

Luận Loan đáp

-Từ đây chỉ đi một lúc nữa sẽ đến ốc đảo, tôi cũng đang đến đó nếu muốn mọi người có thế đi cùng tôi.

Vậy là cả bọn lại có thêm một người bạn đồng hành.