Hôm ấy Phong Lẩn, Thịnh Tu Và Điệp Tú cùng thực hiện kế sách, có điều đại hội võ thuật trong trại đúng là 1 thứ không thể đùa được. Để có cơ hội giành vị trí quán quân thì anh em bạn bè không thằng nào còn nể nang ai, cứ như thế mà ra tay tàn sát lẫn nhau khung cảnh thật là thê lương.
Để bảo toàn cho Phong Lẩn giữ được trạng thái đỉnh cao nhất thì Thịnh Tu và Điệp Tú đã phải làm lá chắn hứng chịu những đòn công kích của đối thủ. Trải qua một hồi giao tranh thì trên sân bấy giờ chỉ còn lại 5 người.
Điệp Tú thì đã nằm sóng soài vì bị no đòn, Thịnh Tu hãy còn gượng gạo đứng dậy được nhưng chiến lực hoàn toàn bị triệt tiêu. Phong Lẩn nhìn thấy trên khán đài Đôn Lầm đang ngồi chờ kết quả, xung quanh hắn cũng không có bao nhiêu hộ vệ, lại thêm lão Đạo Âm và Giang Đẫm cũng đang ở gần đấy.
Phong Lẩn ra hiệu cho Đạo Lâm, tuy lão không hiểu Phong Lẩn muốn nói gì nhưng vẫn gật đầu như thật. Lúc này bọn người kia vẫn đang so đấu, Phong Lẩn nói với Thịnh Tu
-Bâu giờ mày đứng dưới chân tường rồi hất tao nhảy qua, tao sẽ xiên thằng Đôn Lầm ấy
Thịnh Tu bèn làm theo, hắn ra phía chán tường ngay dưới chỗ ngồi của Đôn Lầm, Phong Lẩn lấy đà chạy tới rồi giẫm vào 2 tay Thịnh Tu, cả 2 dùng hết sức bình sinh thi triển thân pháp khí gió trèo cây. Phong Lẩn đã nhảy ra khỏi bức tường trước sự bất ngờ của toàn bộ những người ở đây.
Giữa lúc hắn còn lơ lửng trên không trung thì Đạo Âm lấy thanh Kiếm Nứt tung lên phía Phong Lẩn. Chỉ chờ có vậy Phong Lẩn tiện tay bắt lấy thanh kiếm rồi thuận đà bổ xuống một nhát.
Đôn Lầm chỉ biết trơ trơ ngồi nhìn hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chiêu kiếm ấy đã xẻ Đôn Lầm ra làm 2 mảnh. Thấy vậy Đạo Âm và Giang Đẫm cũng lấy súng ra sức tiêu diệt sinh lực địch.
Bị tấn công bất ngờ thuộc hạ của Đôn Lầm không thèm chống cự mà bỏ chạy tán loạn, ngay cả em trai Đôn Lầm là Đôn Lầy cũng bị giẫm chết trong đám loạn quân.
Những kẻ ngục tù phía dưới thấy được thời cơ thì không đánh nhau nữa mà hò la phá ngục chạy ra ngoài tạo thành một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Phong Lẩn chém giết mở ra một huyết lộ ngùn ngụt sát ý.
Cuộc khởi nghĩa hoàn toàn dành thắng lợi, sự áp bức của Đôn Lầm trên ốc đảo này đã bị phá bỏ, người dân ùa ra đường đi bão đông như trẩy hội, họ vừa đi vừa hát quốc ca Việt Nam mới thật là vỗn lài
Giang Đẫm cùng Đạo Âm vội vàng vào ngục cứu Giang Trên Phường ra ngoài, cả 3 ôm nhau khóc thút thít. Trông thấy cảnh tượng ấy Phong Lẩn cảm thấy thật ấm lòng, hắn cười lẩm bẩm
-Phen này hoa tươi thực sự đã đánh được cả cụm rồi.
Sau khi 3 cha con trùng phùng họ cùng đến tạ ơn Phong Lẩn, Đạo Âm nói
-Cậu đúng là ân nhân của chúng tôi, không biết phải đền đáp thế nào cho xứng đáng
Phong Lẩn vờ xua tay nói
-Đó là điều tôi nên làm, hà tất phải ơn với huệ
Lão Đạo Âm như chỉ chờ có thể bèn cúp đuôi ngay
-Ô thế thì may quá, tôi còn sợ cậu xin cưới con gái tôi ấy chứ
Thế là 3 cha con cũng không khách khí nữa mà qua sông đấm bòi vào sóng luôn. Phong Lẩn đi từ ngơ ngác đến tiếc nuối vô cùng, có trách thì trách hắn không ra điều kiện luôn mà nhì nhằng tỏ vẻ anh hùng làm gì.
Sau sự kiện khởi nghĩa thành công Phong Lẩn ở lại mấy hôm rồi xin phép được trở về thế giới thực tại. Lão Đạo Âm nhắc lại cho hắn biết cách trở về thế giới thực tại như thế nào. Phong Lẩn mang theo đống tiền với đồ hắn thức uống rồi mua luôn 1 con tê giác để đi cho oách.
Phong Lẩn rủ Công Lặc cùng về nhưng ông ta từ chối rồi còn dặn cấm không được nói gì với bà Bích Đú bằng không ông ta có làm ma cũng không tha cho Phong Lẩn.
Như ta đã biết khả năng tìm đường của Phong Lẩn khủng khiếp như thế nào, tuy rằng Đạo Âm đã chỉ bảo vô cùng chi tiết nhưng hắn vẫn mất 10 ngày để đi một quãng đường người khác đi tròn 2 ngày.
Sau khi lạc đường liên tục con tê giác nóng quá mà nồng lên đưa hắn về trạm dừng chân mà hắn nên đến. Phong Lẩn trói con tê giác lại rồi đi vào trong quán hắn đập bàn nói
-Chủ quán có tiết canh hay không
Chủ quán liền đon đả đáp
-Dạ có, quý khách muốn ăn mấy bát
Phong Lẩn nói
-Bỏ tiết canh đi, còn đâu đem hết đồ ăn lên đây
Thế là một lúc sau tiểu nhị mới bê đồ ăn ra, Phong Lẩn nhìn thấy người này có chút quen thuộc, hóa ra là Ngọc Cắc. Hắn giật mình nói
-Ngọc Cắc, sao cô lại ở đây
Ngọc Cắc cũng hoảng hốt nói
-Phong Lẩn, anh còn sống ư
Phong Lẩn mới hỏi chuyện thì Ngọc Cắc mới nói
-Sau khi rời đi chúng tôi quay lại Vách Đá bắt được con Phượng Hoàng, có điều ngựa với lạc đà đã cắn dây bỏ đi từ lâu cho nên cả bọn phải đi bộ về trạm dừng chân. Ai ngờ lão Đông Lít dẫn đi sai đường khiến cả bọn đã dùng hết lương thực và nước uống mà vẫn chưa về được tới nơi. Vì đói quá chúng tôi phải thịt con Phượng Hoàng để cầm cự qua ngày, may mắn mới có thể sống sót về đến trạm này
Phong Lẩn lấy làm thương cảm nói
-Chết mẹ bọn qua cầu rút ván.
Bấy giờ Đại tá Đông Lít còn đang rửa bát ở trong thì Ngọc Cắc đem tin vui Phong Lẩn đã về vào báo cho lão, đại tá nghe xong vui sướng bèn đập hết đống bát đĩa đang rửa ra. Thấy đại tá hành sự lỗ mãng, chủ quán mới quát
-Ô hay cái thằng phá hoại này, mày còn phải rửa thêm 1 năm nữa mới hết nợ ăn uống sao nay lại đập bát đĩa của tao
Đại tá Đông Lít cười nói
-Giờ tao đã có tiền cần mọe gì phải rửa bát cho nhà mày nữa.
Đoạn Lão ra gặp Phong Lẩn tay bắt mặt mừng, có điều Phong Lẩn từ chối chi viện tiền cho lão thành thử lão lại cun cút đi vào trong rửa bát tiếp. Phong Lẩn mới hỏi Ngọc Cắc
-Thế Đức Cút với Hải Dớ đi đâu rồi
Ngọc Cắc đáp
-Đức Cút đang ở trên lầu matxa cho các quý bà còn Hải Dớ thì...
Phong Lẩn thấy Ngọc Cắc ấp úng chắc mẩm Hải Dớ đã xảy ra chuyện, hắn bèn thúc giục
-Hải Dớ có chuyện gì mau nói xem nào
Ngọc Cắc đáp
-Đợt ấy thiếu thốn quá Đại tá mới đem Đức Cút gán nợ cho tay chủ ngân hàng ở kia để canh nhà, vì tai Hải Dớ thính hơn tai cho cho nên tay ấy quý mến Hải Dớ lắm, hằng ngày cho ăn đầy đủ nhất là ăn đòn.
Phong Lẩn thấy cả team bết bát thì cũng thấy hả hê lắm rồi hắn ăn uống nghỉ ngơi rồi mang tiền chuộc hết cả team ra lại mua đồ đạc chuẩn bị hành trình quay về.
Chuyến này đi bắt Phượng Hoàng cuối cùng Phượng Hoàng lại thành chim quay thật là tốn công vô ích. Thấy cả bọn mặt mày vui như đưa đám Phong Lẩn cũng lấy làm thương tâm bèn mang hết vàng bạc mà hắn thó được hôm trước ra chia cho mỗi người một ít, nếu dùng tiết kiệm thì cũng sống thoải mái được nửa đời về sau.
đại tá thấy Phong Lẩn không tính toán chuyện xưa lại còn hảo phóng chia tiền cho cả đám thì xúc động không cầm được nước mắt, lão mới hỏi Phong Lẩn
-Này Phong Lẩn, sau này cậu định làm gì hay chưa
Phong Lẩn trải qua chuyến đi này gặp được không ít quái vật, cũng chẳng ít sự kì dị trên đời hắn cũng đã thấy thỏa mãn rồi, bây giờ bình tâm suy nghĩ cũng chưa biết phải làm gì tiếp theo nên nói
-Tôi cũng không biết nữa, mà ông hỏi thế làm gì
Lão Đông Lít cười nói
-Nếu cậu muốn làm gì cho đỡ buồn thì tôi sẽ giới thiệu cậu cho một người bạn đặc biệt, công việc ấy chắc hẳn cậu sẽ thích lắm
Phong Lẩn trộm nghĩ không biết việc ấy là đĩ đực hay buôn mai thúy nhưng cũng ậm ừ nhận lời nói
-Như thế cũng tốt, vậy ông cứ viết cho tôi cái giấy giới thiệu rồi khi nào muốn tôi sẽ tới tìm người bạn của ông
Lão Đông Lít nục tìm trong đống đồ đạc chỉ thấy ít giấy vệ sinh, thế là bèn viết lên đó một tờ giấy giới thiệu bao gồm cả địa chỉ làm việc đưa cho Phong Lẩn.
Phong Lẩn nhận lấy vo viên đút vào trong quần sịp bảo quản vô cùng cẩn thận. Cả đoàn trở về Việt Nam rồi chia tay nhau từ đấy.