Chương 170: 170:đào Hố!

Người đăng: acma11

Khương Bác tiện tay đi tới tám cây cột đá, sau đó vẻ mặt hắn trầm ngâm một hồi, mỉm cười nói:

“Lưu lại nơi này cũng là lãng phí, vẫn là ta cho các ngươi tái hiện thế gian đi!”

Sau khi nói chuyện, khương Bác bỗng nhiên giơ bàn tay bắt lấy cột đá thứ nhất có chứa Địa Ngục Hồn Kiếm.

Khương Bác tinh tu trí đạo, thủ đoạn công kích phi thường thiếu thốn, có trong tay Địa Ngục Hồn Kiếm thì hắn có thể bù đắp đoản bản của mình, khiến cho thủ đoạn của hắn càng ngày phong phú đa dạng, sau này gặp đối thủ khó nhai thì cũng có thể thiên biến vạn hóa, không sợ bị tìm ra nhược điểm và khắc chế.

Bất quá, khương Bác tuy rằng giơ bàn tay ra muốn lấy Địa Ngục Hồn Kiếm nhưng tâm thần lại là gắt gao chăm chú nhìn vào không gian bốn phía xung quanh, đặc biệt là Hắc Thiết Quan Tài chính là đối tượng bị Khương Bác trọng điểm chăm chú nhìn vào.

“Trừ phi ta đã đoán sai, bằng không không sợ ngươi không động thủ……”

Khương Bác âm thầm hừ lạnh nói.

Nói xong hắn đột nhiên dùng một chút lực phá tan cấm chế trên cột đá, sau đó trực tiếp chụp lấy Địa Ngục Hồn Kiếm nắm nó vào trong lòng bàn tay.

“Tiểu tử, buông ra thanh kiếm trong tay ngươi, nếu không...chết!”

“Lão súc sinh, ngươi quả nhiên không có chết!''

Trong giây lát nghe được kia giọng nói uy hiếp vang lên từ trong hư không, trong ánh mắt Khương Bác lóe lên vẻ hung quang.

Giờ phút này, hắn khẳng định bản thân suy đoán ra phần nào sự thật.

Thiên Quyền Đế Tôn lão súc sinh cũng không có hoàn toàn tử vong.

Dưới Bất Hủ Thần Mộc bao dưỡng thì hắn ít nhất không chết, có thể lúc đó hắn trọng thương sắp chết dùng Bất Hủ thần mộc tạo ra quan tài rồi chui vào sống cho nên Ít nhất, hắn vẫn còn sống sót, chẳng qua là trong trạng thái gần chết nên không thể đi ra ngoài, cho nên lúc này đây có lẽ hắn đưa ra sợi thần hồn lưu tại thế gian! Hay nói cách khác thần hồn của Thiên Quyền Đế Tôn còn lưu lại một tia trong Cổ Mộ này.

Nghĩ đến đây khóe miệng của Khương Bác nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.

“Lão gia hỏa, lần này xem ta hố chết ngươi!”

Khương Bác âm thầm cười lạnh.

Hắn biết thần hồn của Thiên Quyền Đế Tôn đang ẩn núp ở đâu đây tìm thời cơ úp sọt bản thân, nhưng Khương Bác hắn là ai, trí đạo cường giả, bàn về tâm cơ thì Thiên Quyền Đế Tôn tuổi gì sánh bằng hắn? Lão súc sinh này muốn tính kế hắn thì quả thực buồn cười cực kỳ!

Nhưng là vì dẫn ra lão súc sinh này hắn lại là yêu cầu bản thân phải diễn một tuồng kịch lừa gạt lão súc sinh này đi ra.

“Ta thật ra muốn nhìn lão súc sinh ngươi muốn làm cái l* gì……”

Khương Bác âm thầm hừ lạnh, tuy nhiên bề ngoài hắn vẫn làm bộ thần sắc đại biến, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ mãnh liệt, thất thanh hét to:

“Đáng chết! Là ai? Ma quỷ hay người mau ra đây!”

Nói xong, hắn nắm chặt Địa Ngục Hồn Kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cửa hang như muốn thoát thân.

“Hừ, nếu đã tới trộm đồ vậy lưu lại đây đi!”

Ngay lúc Khương Bác sắp sửa chạy ra khỏi cửa hang thì âm thanh trầm thấp lại lần nữa vang lên.

Oanh!

Một tiếng vang lớn đột ngột xuất hiện, Khương Bác đưa mắt nhìn qua chỗ tiếng vang, chỉ thấy cánh cửa phía trước đột ngột bị một cỗ lực lượng thần bí đóng chặt, thậm chí ngay cả thông đạo chứa chục vạn bậc thang cũng đột nhiên tan biến giống như chưa từng xuất hiện.

Ngay sau đó một bóng hình âm trầm khủng bố mang khí tức hư vô mờ mịt đột ngột xuất hiện sau lưng Khương Bác, thình lình chính là Thiên Quyền Đế Tôn, tuy nhiên giờ khắc này bộ dáng hắn làm gì còn giống Thiên Quyền đế tôn? Toàn thân Thiên Quyền thần hồn bao phủ tà ác âm trầm khủng bố khỉ tức, vô số biển máu núi thây mập mờ bao phủ khắp người giống như ma thần từ địa ngục trỗi dậy vậy, đời nào còn giống Thiên Quyền Đế Tôn?

Cùng lúc đó vô số biển máu núi thây khí tức cũng là mang theo muôn vàn tà ác chi lực điên cuồng mà mãnh liệt bao phủ lấy toàn thân Khương Bác, sau đó lập tức liền nuốt trọn cả thân hình Khương Bác vào trong cỗ lực lượng tà ác đó.

“Không……”

Nhìn thấy một màn này, khương Bác tâm thần vô cùng đạm nhiên bình tĩnh, nhưng bề ngoài hắn lạ là làm bộ vẻ mặt khủng hoảng, từ cổ họngphát ra âm thanh tuyệt vọng rống giận, khiến nguyên bản khuôn mặt anh tuấn nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn, mà đôi mắt ẩn chứa vẻ thâm thúy cũng lóe lên vẻ tuyệt vọng chưa từng xuất hiện bao giờ.

“A a a……nghiệt súc...!”

Khương Bác ra sức giãy giụa, khàn cả giọng rống giận.

Chẳng qua, biển máu núi thây khí tức ẩn chứa muôn vàn tà ác chi lực thật sự quá mức hung bạo, cho dù hắn xử dụng một số thủ đoạn bảo mệnh cũng vô pháp chống đỡ.

Bởi vì cỗ lực lượng tà ác này chuyên môn ăn mòn linh hồn chứ không nhằm vào thân thể.

Tuy nhiên Khương Bác thân là cường giả tinh tu trí đạo, linh hồn cùng thần hồn của hắn hoàn toàn cường đại vượt xa thân thể cùng tu vi hiện tại, tuy nhiên nếu Khương Bác để cỗ lực lượng này ăn mòn thời gian lâu dài thì linh hồn phải thất thủ.

Thấy thế, sâu trong đôi mắt Khương Bác lóe lên vẻ điên cường.

“Tàn nhẫn với bản thân mới là kiêu hùng, con mẹ nó, liều mạng!”

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, khương Bác cố ý tiếp tục giãy giụa rống giận một lát, trong miệng phát ra vô số thanh âm thê lương thảm thiết rít gào, dần dần, thanh âm của Khương Bác dần dần ít lại, thanh âm càng ngày càng gầy yếu.

“Thành công hay thất bại liền nhìn thời khắc này, liền xem ai kiên trì hơn!”

“Chỉ cần ngươi không kiên trì nổi bị mắc câu, đến lúc đó cho dù ngươi tu vi cái thế cũng muốn chết không có chỗ chôn!”

Khương Bác nội tâm điên cuồng cười lạnh, sau đó chỉ thấy trong đại não hắn lóe lên một tòa thần bí Thái Cực Ngũ Hành Bát Qúai Đồ, đem chân linh Khương Bác thu vào trong đó, chỉ chừa lại một phần linh hồn điều khiển thân thể.

Có Thái Cực Ngũ Hành Bát Qúai Đồ bảo hộ chân linh, Khương Bác linh hồn bất diệt, dù sao thì chân linh bất diệt linh hồn chính là bất diệt.

Thiên Quyền Đế Tôn tuy rằng là cường giả cái thế một vạn tám ngàn năm trước nhưng muốn dùng một sợi thần hồn mà giết chết Khương Bác hắn căn bản không có khả năng, bản thể ra tay còn tạm được.

Huống chi căn cứ khương Bác thôi diễn thì Thiên Quyền Đế Tôn hiện giờ căn bản không có khả năng khiến bản thể ra tay giết hắn bởi vì rất có thể bản thể của Thiên Quyền Đế Tôn chịu tổn thương không thể cứu chữa, rất có khả năng hắn lưu lại bên trong cổ mộ chỉ là một sợi thần hồn.

Mục đích của hắn sợ là vì có thể một lần nữa lựa chọn một khối thân thể, đem khối thân thể này tu luyện đến đỉnh phong rồi tìm kiếm đồ vật cứu chữa bản thể, lúc đó thì Thiên Quyền Đế Tôn sẽ có một người như mình nắm giữ Đế Tôn cảnh tu vi.

Mà thường thì thuật phân Hồn rất hiếm gặp, bởi vì lúc phân hồn sẽ chịu một cỗ đau đớn không thể nào chịu nổi, chưa kể lúc phân hồn mà bản thân không có hiểu biết về điều này tùy tiện phân hồn, nếu phân hồn nhầm thì bản thể linh hồn sẽ biến thành ngừoi điên điên khùng khùng, linh hồn nam tính sinh vật chứa ba hồn bảy vía, muốn phân hồn ra phần linh hồn nắm giữ trí tuệ, khả năng suy tính tư duy thì bắt buộc phải phân ra đủ ba hồn bảy vía, nếu phân ra thiếu một vía thì trí tuệ sục giảm, cho nên thường chỉ có ai nắm giữ Phân Hồn thuật bí quyết mới thành công phân hồn.

Mà một người đột nhiên phân linh hồn mình ra thì chỉ có ba khả năng.

Một là chịu trọng thương sắp chết không thể không phân hồn tìm kiếm thể xác mới trọng sinh sống lại.

Hai là nắm giữ một môn hợp thể bí thuật, khi phân linh hồn mình ra, rồi linh hồn mình đoạt xá thân thể ai đó thiên phú cao sau đó đem phân thân tu luyện thành cảnh giới ngang với bản thể, sau đó phân thân cùng bản thể sử dụng hợp thể bí thuật khiến cả hai trong khoảng thời gian nhất định hợp lại thành một thể, nắm giữ chiến lực cường hãn, nhất là những người bị giam lại mãi một cảnh giới không thể tiến thêm có thể lợi dụng cái này tạm thời đột phá thực lực áp chế, đa số tu tập môn hợp thể bí thuật đều là Đế Tôn cảnh võ giả tuyệt thế, đợi chờ biết bao nhiêu năm giúp phân thân mình đột phá Đế Tôn cảnh, rồi sau đó ngay lúc tranh dành Hỗn Độn Khí liền khiến phân thân hợp thể đánh bại hết thảy Đế Tôn cảnh cường giả cướp đoạt Hỗn Độn Khí, đăng lâm Đế cảnh truyền thuyết.

Mà khả năng thứ ba chính là con đường tu luyện gặp tâm ma, một khi tâm ma quá lớn mạnh uy hiếp đến bản thể linh hồn thì thường người tu luyện sẽ nhịn đau chém đi tâm ma, cũng là chém đi một phần linh hồn mình, nếu không làm vậy thì một khi tâm ma lấn áp có thể chiếm quyền kiểm soát thân thể, áp chế đi linh hồn bản thể mãi mãi không thể xoay mình.

Mà dựa theo tình huống của Thiên Quyền Ma Tôn thì hắn hầu như nắm một lúc cả ba khả năng, một là cần một bộ thân xác khác giải cứu bản thể, hai là cần một người sau này hợp thể lại tranh dành Thiên Mệnh, và nhìn sơ qua hình dáng của thần hồn Thiên Quyền Đế Tôn thì chắc đây chính là tâm ma của hắn, một khi đã như vậy, khương Bác tự nhiên muốn thuận theo ý nguyện của hắn, đưa cho hắn thân thể của bản thân.

Tuy thân thể của hắn không có thể chất đặc thù, nhưng mà thiên phú xương cốt của thân thể này là tuyệt hảo, lại là Tôn cấp cường giả thân thể cùng tu vi, khương Bác không tin quá Thiên Quyền lão tặc không động tâm, một khi trong lòng hắn động tâm tiến vào bên trong thân thể Khương Bác thì hôm nay chính là ngày giỗ của hắn.

Thái Cực Bát Qúai Ngũ Hành đồ chính là thứ chuyên môn chuẩn bị để tiếp đón Thiên Quyền lão súc sinh!

Hố đã được thợ săn đào sẵn, như vậy liền chờ thỏ non ngơ ngác lọt hố……

Khương Bác nội tâm vô cùng chờ mong nghĩ thầm.