Khi Trương Vệ đặt mông ngồi xuống Vương Tọa chàng đã nhận ra rằng, sức mạnh của đế khí tiềm ẩn trong cơ thể của chàng đang không ngừng lớn mạnh.
Chân Long như thể đã được quay trở về với bản vị, một hồn, một phách của hắn liền tiến lên chiếm lãnh thân xác phàm nhân của chàng.
Và rồi ngồi chễm chệ trên vị trí cao nhất của Tiên giới.
Bấy giờ, hắn ngồi bắt chéo chân, lưng dựa vào ghế. Đôi bàn tay mạnh mẽ khoanh lại trước ngực mà nhìn về phía Hạ Chấn Bảo nói:
"Vậy ra đây là thứ mà ngươi đã nói."
Nghe được câu nói này của Minh Viễn hắn đã nhận ra, Trương Vệ đã biến mất thay vào đó là bản thể Chân Long liền thay đổi thái độ mà nở một nụ cười bí hiểm.
"Món quà này ngươi thích chứ."
Bấy giờ, để hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành phải trở về cái ngày ở Hoàng Hạc Lâu.
Khi đó, Vu Chính đã nói như vầy:
"Thế giới này đã thay đổi rất nhiều. Cán cân sức mạnh không còn như xưa, đã có quá nhiều thứ thay đổi trong thời gian qua. Thanh Long từ một siêu tân tinh đã vượt qua tất cả để trở thành sinh vật mạnh nhất hành tinh này. Đồng thời thâu tóm, dường như là hết thảy quyền lực có trong thiên hạ."
"Phải.. đương nhiên ta biết điều đó." Trang Minh Viễn dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận thực tế khắc nghiệt này.
Không dừng lại ở đó, Vu Chính xoay người bước lên phía trước vài bước rồi nói tiếp:
"Với sức mạnh của y hiện giờ, đừng nói là ngươi cùng ta liên minh. Thì kết quả cũng không thể thay đổi. Hắn đã vượt qua ta và bước một chân vào cảnh giới bất lão bất tử sánh ngang với trời đất. Thành ra khi này kể cả ngươi hay chỉ riêng Vấn Thiên nếu muốn đương đầu với y ta e rằng là bất khả thi."
Nghe đến đây, Minh Viễn nhẹ giọng hỏi:
"Vậy ý của ngươi là gì?"
Chính nhờ câu nói này, Vu Chính dường như đã dẫn đưa câu chuyện theo ý của mình liền nói:
"Ý của ta là ngươi không thể, cùng Thanh Long đối đầu trực tiếp được. Mà phải đi một đường vòng để đạt được đích đến của mình. Ta dám khẳng định với ngươi với thân thể phàm nhân này, đến lúc ngươi luyện thành thần công thì hắn cũng đã chạm đến cảnh giới bất tử bất bại. Lúc đó đừng nói là trở về mà đến quyền tự quyết sinh mệnh cũng không còn do ngươi quyết định nữa."
Nói đến đây, Vu Chính nhìn thử xem biểu hiện của Minh Viễn.
Thì thấy hắn đã xuất hiện những dấu hiệu đắn đo và lo lắng căng thẳng. Thế nên được đà Vu Chính nói tiếp:
"Năm xưa lão Phật gia cùng Thiên Âm để lại Liên Hoa Thất Sắc án ngữ cửu giới, chúng sinh đã nghĩ rằng nó đơn giản chỉ là kết giới nhằm trấn áp thất quỷ ở bên dưới bảy lục địa.
Nhưng nào có biết rằng, thực tế đó là kim thân của ngươi kết hợp với lão ta cùng Thiên Âm mà thành. Chỉ tiếc rằng, Trang gia ngu muội yếu đuối để một báo vật như thế rơi vào tay của một kẻ có dã tâm như Thanh Long. Vậy nên mọi con đường rồi cũng sẽ buộc ngươi phải đối đầu với hắn."
"Xem ra đúng là thế thật." Dứt lời, Minh Viễn thở dài một hơi rồi nói tiếp:
"Nói đi, rốt cuộc ngươi nói vòng vo cả buổi là vì ý định gì?"
Phải nói rằng, Minh Viễn cùng Vu Chính đã từng là đồng minh thân cận với nhau, nên những gì thuộc về đối phương hắn đều hiểu rất rõ. Một kẻ như Vu Chính không có lợi lộc rất hiếm khi bỏ sức đến như vậy.
Thành ra, nếu đã biết rõ bản chất của nhau, Vu Chính há lại mất thời gian để nói nhiều. Liền lật bài ngửa mà nói thẳng với ngữ điệu đầy nghiêm trọng.
"Ta sẽ giúp ngươi đánh bại Thanh Long."
Vừa nghe được lời này, sắc mặt Trang Minh Viễn khẽ biến. Nhìn ra được điều đó, hắn liền nở một nụ cười nham hiểm.
"Với điều kiện, Thất Linh Châu sẽ là của ta còn Liên Hoa thuộc về ngươi. Nói thật, ta cũng không muốn ngăn ngươi có lại được thánh thể đâu."
"Thất Linh Châu?"
Minh Viễn tỏ rõ vẻ ngạc nhiên. "Đó rốt cuộc là thứ gì, mà lại khiến ngươi bỏ công đến vậy?"
"Chẳng qua đó chỉ là bảy ngọc châu bình thường mà thôi. Chỉ cần ngươi đồng ý, thì ta sẽ tận tâm giúp sức."
Đối diện với điều này, khiến Trang Minh Viễn có chút đắn đo. Vốn dĩ hắn có quá ít thông tin, nên nếu bây giờ hắn từ chối yêu cầu này, hắn sẽ thân cô thế cô mà chỉ còn cách dựa dẫm hết vào nỗ lực của Trương Vệ.
Nhưng hắn ngay từ đầu cũng không tin tưởng chàng cho lắm. Nên hắn tự nhủ:
"Thứ đó là gì cũng không quan trọng, chỉ cần ta có lại thánh thể. Thì còn điều gì đáng ngại nữa ư."
Nghĩ vậy, hắn gật đầu đáp;
"Hảo, ta đồng ý. Vậy kế hoạch của ngươi là gì."
Thấy yêu cầu của bản thân được chấp thuận, nhưng Vu Chính không tỏ ra vẻ gì là vui mừng. Dường như mọi thứ đều trong dự liệu của hắn. Nên hắn bình thản mà nói tiếp:
"Chắc là ngươi đã nghe qua Vương tọa rồi. Con đường mà chúng ta đi lúc này chính là Vương tọa của Cửu giới."
Vừa nghe đến đây, Minh Viễn đã phá lên cười lớn:
"Ngươi điên rồi sao? Ta bây giờ làm sao có thể đánh bại được Tam Vương Ngũ Đế. Thật là hoang đường."
Mặc cho đối phương có cười to đến như nào. Vu Chính vẫn bình thản như không, lạnh lùng diễn đạt rõ ràng, từng câu từng chữ:
"Từ thuở hồng hoang vị trí nhất thế chí tôn vốn chỉ có một và đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Bởi vì ngoài Hiên Viên Đế làm gì có ai đủ bản lĩnh ngồi vào ngôi vị đó nữa. Nhưng cũng bởi vì vậy, từ khi ngài chết đi nó đã trở nên vô chủ cho đến giờ.
Nhưng đừng vội coi thường, sức mạnh mà nó mang lại, sánh ngang với kẻ sáng tạo. Chỉ cần ngươi có nó, thì há lại sợ một tên Thanh Long ư."
Những lời Vu Chính nói, thoạt nghe thì có vẻ vô cùng có lý, nhưng khi suy nghĩ kỷ thấy việc thực hiện nó quả không dễ dàng. Nên Trang Minh Viễn liền nói:
"Tuy ý tưởng rất có cơ sở nhưng người đừng quên rằng. Cổ Thần Giới từ lâu đã bị khóa xích lại bởi phượng hoàng tộc. Còn Quỷ tộc nhường như đã không còn tồn tại vì cánh cổng ở đó đã bị chính ta phá hủy hơn bảy triệu năm trước mất rồi."
Đứng trước mối nghi ngờ cực lớn, đe dọa đến sự liên minh. Vu Chính vẫn bình tĩnh mà nói:
"Đúng là như thế, tuy nhiên ngươi nên nhớ rằng vẫn có cách chứ không phải là không. Chỉ cần ngươi dám đặt để niềm tin ở ta. Thì tuyệt đối ngươi sẽ không phải thất vọng."
Nói đoạn hắn giơ một ngón tay lên và nói:
"Ta sẽ cho ngươi một món quà làm lễ ra mắt. Đó chính là Vương tọa của Tiên giới. Ngươi thấy thế nào."
Nghe được những lời ấy, dù có một chút nghi ngờ, nhưng Minh Viễn dường như đã có bảy phần nghiêng về phía yêu cầu của Vu Chính đưa ra.
Đắn đo một lúc hắn liền hỏi:
"Vậy lúc này, ta cần phải làm gì."
"Ngươi bây giờ, nên tiếp tục ẩn thân bên trong long cốt. Chờ đợi những bước tiếp theo đến từ ta. Chỉ cần ngươi nhiệt tình phối hợp ắt sẽ thành đại nghiệp mà thôi."
Bây giờ lúc mặt đối mặt, Trang Minh Viễn mới nhận ra, kẻ trước mặt mình đáng sợ đến mức độ nào. Nên buột miệng khen.
"Thật, không thể ngờ, ngươi đã tính toán từng đường đi nước bước kỹ càng đến vậy. Thật khiến ta mở rộng tầm mắt."
Nghe vậy, Hạ Chấn Bảo mỉm cười đầy tự mãn. Đáp:
"Dưới bầu trời này, còn có ai hơn được ta về trí khôn ư."
Đối với Hạ Chấn Bảo mà nói, dù cuộc chiến này có mang đến sự hủy diệt đến mức không thể nào vãn hồi được nữa thì về cơ bản hắn cũng không hề quan tâm. Nguyên tắc sống của hắn, chỉ cần đúng kết quả, quá trình có tàn ác đến đâu cũng không hề quan trọng.