Chương 143: Tam Minh Tranh Bá: Báo danh.

Trương Vệ về đến ngoại thành Đế Đô. Thì cùng Tại Thiên phi hành nhanh như gió đến Tâm Thanh Trường đặng kịp giờ báo danh.

Với tốc độ của mình chỉ nhìn thấy hai đường sáng đỏ và xanh đang di chuyển vào thành mà thôi.

Những người dân trong thành thấy vậy thì vội tránh sang một bên nhường đường cho hai người. Quân lính tiên giới cũng không ngăn cản vì bọn họ nhận ra hai người là ai.

Trương Vệ di chuyển rất nhanh khi đi qua một đoạn đường. Chàng đã vô tình lướt qua một nữ nhân trẻ tuổi trong trang phục trắng, nàng đang đeo một tấm khăn trắng quấn ngang cửa sổ tâm hồn. Nhưng chỉ nhìn từ những thứ đó để nhìn nhận nhan sắc của nàng cũng thuộc vào hàng mỹ nhân. Làn da trắng mịn, vóc dáng cân đối.

Khi cảm nhận được cơn gió đó vừa đi qua, nữ nhân liền hỏi người đang đi sau lưng nàng. Đó là một nam nhân trung niên có một vết thẹo bên má bên trái hình giống ngôi sao. Gương mặt khá là dữ tợn. Mà hỏi rằng:

"Người vừa đi qua, có phải là người chúng ta đương tìm chăng."

Nam nhân trung niên liền nhìn theo nguồn sáng đó rồi nói:

"Không chắc lắm, năng lượng này vô cùng cường hãn. Mới hai năm người đó không thể nào tiến bộ nhanh như vậy được."

"Vậy sao? Vì ta cảm nhận người vừa lướt qua ta đó. Có một cảm giác vô cùng quen thuộc."

"Quận chúa đừng lo. Chỉ cần đến Tâm Thanh Trường chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại."

Nói đoạn cả hai người này di chuyển theo lối đi hướng khác đến thành Đông. Còn Trương Vệ cùng Tại Thiên đi đến nơi báo danh.

Nơi báo danh nằm ở bên ngoài khu vực thi đấu của Hoạ Sư.

Từ đằng xa Trương Vệ đã nhìn thấy bảng hiệu ghi hai chữ. "Nơi ghi danh." Là liền phanh lại gấp. Đứng nhìn cái bảng vừa to vừa lớn đó. Trương Vệ nhất thời hồi hộp. Thở vội một hơi, rồi chậm rãi tiến đến lối vào báo danh thì.

"Trương Vệ ca ca, Huynh đến trễ rồi."

Làm Trương Vệ quay đầu xem đó là ai. Bên dưới tán cây gần đó Trương Kiệt đang đứng chờ Trương Vệ từ khi nào. Thấy Trương Kiệt, Trương Vệ đi lại gần tươi cười nói:

"Trương Kiệt sau đệ lại ở đây, đáng lẽ đệ nên vào bên trong khán đài rồi mới phải."

"Đệ được sự căn dặn của Bảo chủ. Đứng đây đợi ca đấy."

"Phụ thân!" Trương Vệ ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh chàng cũng hiểu nguyên do, chàng đã rời khỏi Trương gia gần hai ngày mà không báo trước cơ mà."May mà có Tại Thiên kế bên, nếu không chắc bị mắng không ít a." Trương Vệ mừng thầm.

Trương Kiệt nói thêm.

"Bảo chủ cùng mọi người đã thay ca báo danh rồi."Nói đoạn Trương Kiệt đưa lệnh bài báo danh cho Trương Vệ. Chàng cầm nó lên tay mà xem.

Lệnh bài này bằng gỗ, có khắc Trương gia bảo "Trương Vệ" Số mười lăm. Không do dự Trương Vệ lấy tay xoa đầu Trương Kiệt.

"Đa ta đệ nhé!"

"Trương Vệ ca. Huynh nên để lại bên ngoài hết những thứ có linh lực đi. Vì vào đó sớm muộn gì cũng bị thâu mất đấy. Bỏ bên ngoài trước để vào đó cho đỡ mất thời gian."

Trương Vệ nghe thế thì, liền xem xét kỹ xem bản thân có những thứ gì có thể coi là có linh lực. Chàng chợt nhớ đến "Viêm" là thứ quý giá có linh lực duy nhất mà mình mang theo. Nhưng nếu đưa cho người khác thì chàng không an tâm. Liếc nhìn phía sau thấy Tại Thiên thì chàng đã ngay lập tức nhận ra người có thể gửi gắm đây rồi.

Chàng liền tiến đến cười mà nói:

"Này, Tại Thiên, ngươi giữ giúp ta thứ này."

Tại Thiên đứng kế bên nghe thấy tất cả nên biết không sơm thì muộn cũng đến tay mình mà thôi. Trương Vệ bí mật giả bộ thân thiết đưa tay vào trong áo của Tại Thiên đặng sờ mó. Đùa giỡn tý nhưng thật chất là cất "Viêm" đi. Tại Thiên cũng giả bộ gương mặt lạnh tanh để mặt cho Trương Vệ sờ soạn, khi cất xong chàng không quên đá mắt một cái. Tỏ vẻ yêu thương.

Thấy mọi thứ đã xong, chàng liền quay lại nói với Trương Kiệt.

"Trương Kiệt, đệ theo Tại Thiên đi cho an toàn nhé. Chúng ta sẽ gặp lại trên võ đài."

Nói đoạn chàng đi đến cánh cổng để chuẩn bị vào trong. Người làm nhiệm vụ kiểm tra thí sinh nơi này là Tôn Hải thuộc Tiên giới. Hắn nhìn thấy Trương Vệ đang tiến vào thì giơ tay ngăn lại.

"Người đến là ai, mau đưa lệnh bài ra."

Lệnh bài đã được Trương Vệ cầm sẵn từ trước cho nên không một chút đắn đo mà cầm lên. Cho Tôn Hải nhìn thấy.

Sau khi biết được người đến là thí sinh của Trương gia.

Hắn liền đưa trong người ra một lệnh bài bằng hắc thạch. Đưa đến trước mặt chàng. Cái lệnh bài này có khả năng quét ra những thứ phạm luật và buộc các thí sinh phải bỏ lại bên ngoài. Sau khi hắn quét qua một lượt. Thì thâu thứ đó lại rồi lớn giọng nói:

"Linh thú cũng không được mang vào, kể cả nạp giới lẫn túi nang cũng vậy. Phiền Trương công tử bỏ những thứ đó bên ngoài."

Trước yêu cầu đó chàng cũng ngớ người luôn. Nghĩ thầm.

"Gì chứ bỏ hết luôn à." Chàng liền nhếch môi vì cảm thấy quy định quá là phiền phức. Nhưng rồi chàng cũng di chuyển quay lại chỗ Tại Thiên đang đứng. Rồi gỡ hai giới chỉ trên tay xuống. Tiếp đến là cả túi nang trong người cũng đem ra luôn. Không quên xoay qua nói với Kim Mã.

"Ngươi tạm thời ở bên ngoài, bên trong đó để ta tự lo."

"Được."

Sau đó Trương Vệ cúi đầu xuống, nói với Trương Kiệt.

"Trương Kiệt, nay đệ hãy thay ta chăm sóc linh thú này nhé."

Theo câu nói, Trương Kiệt ngước đầu nhìn lên thấy Kim Mã. Thì vui mừng nói:

"Ôi. Linh thú dễ thương quá." Sau đó trực tiếp nhảy lên ôm chầm lấy Kim Mã vào lòng. Tiếp đến Trương Vệ đỡ bàn tay Trương Kiệt lên. Đặt vào lòng bàn tay nhỏ bé đấy hai cái giới chỉ và dặn rằng.

"Đệ phải giữ hai thứ này thật tốt đấy. Khi nào xong Tam Minh Tránh Bá ta sẽ đến lấy lại."

Trương Kiệt liền gật đầu trong nụ cười, vui thoả nhận lời. Trước khi vào trong Trương Vệ cũng không quên để lại túi nang cho Tại Thiên giữ giúp. Cùng dặn dò Tại Thiên chăm sóc cho Trương Kiệt mấy ngày tới. Vì chàng luôn coi Trương Kiệt như đệ đệ ruột của mình. Sắp xếp mọi thứ ổn thoả, Trương Vệ từ tốn tiến vào bên trong.

Trương Vệ được quân linh hộ tống, di chuyển vào bên trong võ đài. Còn ở bên ngoài Tại Thiên cùng Trương Kiệt đứng nhìn theo một lúc thì cũng rời đi.

Trương Kiệt tay ôm Kim Mã như một con gấu bông mà chiều chuộng. Bất giác Trương Kiệt hỏi:

"Tại Thiên ca, Trương Ngọc tỷ không đi cùng mọi người ạ."

"Không hề."

Theo thói quen Trương Kiệt đưa tay lên gãy đầu rồi ngây thơ nói:

"Trương Ngọc tỷ hứa dẫn đệ đi ăn, mà mấy hôm nay đệ không gặp."

Tại Thiên thở dài, cậu đoán chắc mấy ngày tới ắt hẳn sẽ phải quan tâm đến cậu thiếu gia nhỏ tuổi này rồi. Nên không còn cách nào khác cậu đành thay mặt Trương Ngọc dẫn Trương Kiệt đi ăn. Bởi vì khi vào trong Tâm Thanh Trường mức độ phòng bị vô cùng nghiêm ngặt cho nên cậu cũng tạm thời yên tâm.

Tại Thiên cùng Trương Kiệt vừa rời đi chưa được bao lâu. Thì hai người kia đã đứng từ xa mà nhìn thấy tất cả. Trung niên nam tử liền nói với nữ nhan bạch y:

"Vậy ra, chàng thiếu niên kia đúng là Trương Vệ. Không thể ngờ được trong vòng hai năm. Thực lực của tiểu tử đó lại tiến bộ nhanh đến như vậy."

Nghe những lời đó nữ nhân cười mỉm, nụ cười vô cùng ngọt ngào. Không giấu được hạnh phúc nói:

"Trương Vệ ca ca, vậy là huynh đã giữ đúng lời hứa của chúng ta." Vừa nói giọng của nữ nhân rung rung. Như thể sắp khóc.