Chương 4: 4 : Ma Pháp Đích Cấu Tưởng

Chu Vũ mặc nhiên , tuy vậy thiếu niên lạ mặt dường như lại rất quan tâm đến hắn , y đi lại một hồi quanh bàn Chu Vũ , đoạn ngồi xuống ghế đối diện , nhìn chằm chằm vào mặt hắn !

Bị cặp mắt gắt gao ấy rọi vào , tụ nhiên là tâm trạng Chu Vũ chẳng lấy gì làm thỏai mái , hắn cười khẩy : -Lão huynh ! Có chuyện gì đây ? Thiếu niên cười lạnh : -Ta đang nhìn xem tên cẩu tặc nào lớn mật ! Lời hắn vừa xuất ra , trong tửu điếm tất thảy chúng nhân đều dồn mắt lên người Chu Vũ ! Chẳng lẽ hai người này trước đây lại có thù oán gì hay sao ?

Chu Vũ tâm tình có chút kinh hãi , kẻ này rõ ràng có ý muốn hạ nhục hắn , bình thường đối với hắn mà nói chuyện này quá ư là xúc phạm . Tuy nhiên thiếu niên lại chẳng hề chỉ đích danh tính của hắn mà nói ! Nếu như nổi xung lên thì tất chẳng được ích lợi gì . Hắn tròn mắt hỏi : -Cái gì là cẩu tặc với lớn mật ? Thiếu niên hừ nhạt : -Dám lẻn vào bổn phủ trộm bảo vật , Lòng can đảm không có nhỏ ! Chu Vũ thản nhiên nói : -Cả gan dám đột nhập vào Đại ma Đạo Phủ , tên này quả nhiên gan to bằng trời . Tuy nhiên tại hạ vẫn chưa rõ lão huynh muốn nói đến kẻ nào ? Thiếu niên đập bàn đứng dậy , đưa tay chỉ thẳng vào chóp mũi Chu Vũ : -Ngươi tự mình đi làm ra việc bất minh , chẳng lẽ còn không nhận ? Trong khách điếm , tất cả chúng nhân khi nghe thiếu niên nói xong thì không khỏi giật mình .

Đối với bọn họ , việc đột nhập vào Đại Ma Đạo Phủ bất quá chỉ là giấc mơ , nhưng cũng rất ít kẻ dám mơ đến , tựa hồ như việc đấy còn khó hơn lên trời ! Chính vì thế mà một vài kẻ liếc nhìn Chu Vũ , trong nét lo lắng lại có cái bội phục hiển hiện !

Chu Vũ sững sốt , nhìn thần tình hai kẻ này thì nhất định là đến vì thứ hắn mang trong người ! Hắn đã phần nào thấy hối hận vì mình không tuân thủ theo cái danh ngôn mà giang hồ lưu truyền : Tiền tài đem dấu sạch ! Bảo vật không tăm hơi !

Đích thị là lão bản chủ thương điếm trong Ma Thú Rừng vì không mua được Vương Lang Tinh của hắn cho nên mới phao cái tin này ra giang hồ . Tựu chung cũng chỉ muốn hại hắn mà thôi !

Chu Vũ trấn tĩnh mỉm cười : -Bảo vật này là gì ta còn chưa biết rõ ! Làm sao có chuyện đi lấy mà phải nhận ? Thiếu niên chẳng quan tâm , hắn quắc mắt : -Nếu còn không chịu giao Lang Vương Tinh ra đây thì ta sẽ giết không tha ! -Lang Vương Tinh ? Mọi người có mặt trong tửu điếm nhất tề mà thốt lên ! Lang Vương Tinh đích thị là chí bảo trong thiên hạ , không khiến họ bị kích động sao được ?

Thiếu niên thốt xong câu ấy thì hữu thủ dơ lên , thần thái như muốn một chưởng mà đánh chết tươi cái tên đang ngồi đó . Chu Vũ thản nhiên nói : -Ngươi lấy gì để minh chứng rằng tất cả Lang Vương Tinh trong thiên hạ đều thuộc về gia tộc của mình ? Thiếu niên cười lạnh : -Chẳng lẽ ở Cảnh Quan Thành này ngoài gia gia của ta , còn có kẻ nào khác lấy được Lang Vương Tinh hay sao ? Mọi người bất giác nhìn nhau , họ cùng gật đầu phụ họa . Đích thị trong thiên hạ chỉ có Ma Thần và Kiếm Thần là thu nhận được Lang Vương Tinh một cách dễ dàng ! Ngoài ra , chỉ có Đại Ma Đạo Sư là may ra có cơ hội , Chu Vũ đang còn trẻ tuổi như vậy , đương nhiên chẳng ai tin hắn có thể giết lang Vương mà thu nhận Lang Vương Tinh được !

Chu Vũ nghe hắn gọi Đại Ma Đạo Sư trong phủ Mộ Phương bằng gia gia thì cũng hiểu được chẳng qua tên này cậy thế ông nội mà làm càn , chứ bản thân chân tu chưa hẳn cao thâm ! Tuy nhiên hắn là kẻ sinh ra đã ghét sự rắc rối , cho nên cười nhạt : -Lão huynh đây phân giải rất ư chí lí , chỉ có điều trên người ta quả thật chẳng hề có Lang Vương Tinh ! Thiếu niên sững sốt : -Không có ? Lẽ nào lại có thể như thế ? Chu Vũ cất tràng tiếu ý nói : -Không có , đương nhiên là không có ! Nói xong hắn đứng dậy , cởi luôn tấm trường bào mỏng manh đang mặc ra . Đoạn tiện tay sờ nắn tất cả mấy chỗ trên người khả dĩ có thể khiến người ta nghĩ rằng để dấu bảo vật . Nếu không có mấy thiếu nữ ở đây , dám chắc hắn sẽ trần truồng ra mà phân trần lắm !

Điếm tiểu nhị thấy hắn moi móc khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể mà vẫn chẳng lấy ra được vật gì thì lấy làm lo lắng . Bởi vì Chu Vũ hãy còn chưa thanh toán tiền cuộc rượu của hắn . Làm cái nghề này sợ nhất là bị người ta ăn quỵt , hoặc ăn uống nó say rồi đứng lên nói : Cho ta nợ ! -Không hiểu ... khách quan có bạc hay chăng ? Chu vũ vươn hữu thủ ra , lật đi lật lại mấy cái , trên tay hiện ra một thỏi vàng lớn , hắn huơ lên trước mặt thiếu niên nói : -Cái này hẳn không thể là Lang Vương tinh rồi , phiền các hạ hãy tránh ra để ta trả tiền cho điếm tiểu nhị ! Thiếu niên sắc mặt có chút trắng bệch , hắn nhất thời cũng không biết được thông tin mà mình nhận được liệu có chính xác hay không ? Lang Vương Tinh là vật chí bảo trong thiên hạ , lẽ nào có thể ở trên mình cái tên hết sức bình dân này được ?

Nhưng không đúng ! Một kẻ bình dân thì không thể có nhiều vàng bạc đến vậy ! Hắn ta nhất định có hành lý , chỉ là bây giờ chưa đoán được cất dấu nơi đâu !

Thiếu nữ nãy giờ hãy im lặng quan sát , nàng trông thấy thiếu niên rơi vào thế túng liền mở đôi môi hàm tiếu : -Ngươi có dám làm cho người ta tin rằng mình hoàn toàn trong sạch hay không ? Chu Vũ cười tươi : -Đương nhiên , ta cũng là có ý ấy , chỉ hiềm một nỗi chưa nghĩ ra phương cách ! Hay ta theo cô nương vào một phòng kín nào đấy , rồi cởi hết quần áo ra cho cô khám xét ? Chúng nhân nghe vậy thì không dấu được tiếng cười , thiếu nữ đỏ bừng chân diện . Song thủ lay chuyển , ở đầu ngón tay lập tức xuất hiện hỏa quang , từ từ phát tán , là Hỏa Ma pháp ? -Cẩu tặc ! Muốn chết ? Chu vũ mặt không đổi sắc

Thiếu niên thấy vậy thì hoảng sợ , liền băng mình đến giữ chặt tay muội muội ngăn lại . Đoạn nhìn Chu Vũ nói : -Chủ ý của ngươi rất hay , ta sẽ cùng ngươi đến phòng vậy ! Chu Vũ lắc đầu : -Xin lỗi ! Tại hạ đối với nam nhân thì không có chút cảm hứng nào ! Cáo từ ! Nhân ảnh lấp loáng một cái đã ra khỏi tửu điếm , thiếu niên nam nữ nhìn theo , cũng chẳng có vẻ gì là muốn ngăn cản !

Chu Vũ đi ra ngã tư đường , chẳng hề quay đầu . Hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ , sau đấy băng mình ra con đường lớn âm u cây cối . Nhưng hắn không đi tiếp mà dừng lại nói : -Hai người các ngươi thật sự còn có lòng nghi ngờ vật đó trong mình ta , cớ sao không nghe theo lời ta đi khám xét cho thỏai mái ? Bụi cây phía sau cách Chu Vũ tầm hai trượng khẽ lay động , tiếp đấy hai tà hồng y phơ phất xuất hiện , đích thị là huynh muội Mộ Phương gia tộc !

Thiếu niên chân diện như mặt nước phẳng lặng , chẳng chút dao động nói : -Ta cho ngươi hai lựa chọn , thứ nhất hãy ngoan ngoãn đem Lang Vương Tinh mà giao ra , thứ hai ... Chu Vũ ngắt ngang : -Ta chọn điều thứ hai , bởi vì điều thứ nhất ta không thể làm được ! Thiếu nữ cười khúc khích : -Điều thứ hai , chính là ta sẽ giết ngươi , sau đấy mổ xẻ thân thể nhất định cũng tìm được Lang Vương Tinh ! Chu Vũ thở dài : -Cô nương độc ác như vậy thì vận khí về sau sẽ không được tốt đâu ! Thiếu nữ vẫn cười tươi : -Ngươi sắp chết đến nơi mà còn dám ăn nói sằng bậy ? Chu Vũ cười nhạt : -Dường như ta không có con đường sống để lựa chọn ! Hắn muốn thuyết giáo với huynh muội Mộ Phương một chút . Tuy nhiên nhác mắt qua thì thấy trong bụi cỏ cây ven đường hình như có tiếng động , xem ra có nhiều kẻ vì viên Vương Lang Tinh này mà muốn bám theo hắn như oan hồn . Hắn đích thị là không muốn giết người , tuy nhiên bây giờ người lại muốn giết hắn , vậy thì hắn muốn sống ... chỉ còn nước xuống tay ...

Thiếu nữ khẽ lay chuyển song thủ , một khối cầu mang đầy liệt hỏa bắn về phía Chu Vũ , tốc độ cực nhanh . Tuy nhiên nếu đem mà so sánh với Lang Vương thì chẳng khác nào đom đóm sánh cùng ánh trăng .

Chu Vũ tuy cũng có bất ngờ chút xíu , nhưng sau đấy trấn tĩnh , hắn mặc nhiên không thèm chống đỡ , mà cũng chăng hề né tránh . Khối cầu đáp vào thân thể hắn thì tiêu tán lập tức . Đích thị Chu Vũ đã vận khí lưu dẫn Kim Cương Hộ Thân Thuật bảo hộ cơ thể !

Thiếu nữ hoảng kinh , nhưng liền lập tức cảm thấy như bị xúc phạm , song thủ vung lên liên hồi , những khối cầu liên tiếp bắn ra như mưa , uy thế thật khiến người ta phải đảm tâm !

Chu Vũ cười lạnh một tiếng , hai tay dơ lên xuất thủ , toan cùng thiếu nữ đối chưởng cho nàng biết mùi lợi hại !

Đột nhiên một bức màn nước không biết từ đâu xuất hiện án trước mặt hắn , những khối cầu kia đang dạt tới thì chạm phải màn nước ấy , lập tức tiêu tán không để lại dấu vết !

Thiếu nữ kinh hãi : -Thủy Tường Thuật ! Là kẻ nào ? Chu vũ cũng có chút thảng thốt . Thủy Tường Thuật đích thị là do người ở trong bụi cây kia phát ra , như vậy có nghĩa kẻ đó có ý che chở cho hắn , xem ra hắn có phần nghĩ oan cho người ta .

Nhưng hắn mới tới đây , lại chẳng hề quen thân với ai , không hiểu kẻ nào mà lại có nhiệt tâm đến vậy ?

Bụi cỏ rung động , từ trong ấy bước ra một người . Đích thị là một nữ tử . Nàng che chân diện bằng một vuông lụa mỏng , tuy nhiên vẫn không dấu được nét kiều mị ghê hồn . Chỉ thấy hình dung lả lướt , yểu điệu vô song , đôi mắt lúng liếng như làn thu thủy , song thủ trắng trong như ngọc . Thiếu nữ Mộ Phương quả nhiên không có sánh bằng ! -Cậy thế mạnh mà hiếp đáp người , Mộ Phương gia tộc thật chẳng có kẻ nào ra gì ! Thiếu nữ Mộ Phương gia tộc thốt : -Khinh Dương Vũ , lại là ngươi ? Khinh Dương vũ ! Cái tên nghe thật là hay ! nàng chắc hẳn thuộc Khinh Dương gia tộc sở hữu thuộc tính Thủy !

Khinh Dương Vũ nhìn thiếu niên cười : -Người trẻ tuổi , hôm nay coi như ta lại buông tha cho ngươi một lần vậy ! Buông tha ? Nói như vậy thì hẳn bọn họ đã không phải một lần gặp gỡ ! Nghe khẩu khí đó , đủ biết Khinh Dương Vũ cao tay hơn hai người Mộ phương một bậc rồi !

Thiếu niên nghe vậy cười lạnh : -Ngươi dám cuồng ngôn ! hãy nêm thử Hỏa Tường Thuật ! Hai tay hắn đẩy mạnh , tạo thành một bức tường hỏa , khí thế bức nhân mà đẩy đến Khinh Dương Vũ . Cùng lúc đấy , thiếu nữ cũng len lén lẩn ra phía sau Khinh Dương Vũ , song thủ vươn ra , hai luồng hỏa khí dào dạt tập hậu nàng !

Khinh Dương Vũ cất tiếng cười dài , thân hình phiêu phất bay lên , trên tầng không xuất hiện một luồng nước trắng trong như tuyết , dào dạt như thác đổ dội đến dập tắt hai luồng hỏa khí . Sau đấy lại uốn mình như thần long nuốt trọn Hỏa Tường Thuật , ánh lửa khi nãy đại thịnh , bây giờ vô ảnh vô tung ! Tuy nhiên khi Hỏa Tường Thuật bị dập tắt , một màn hỏa quyển vô thanh vô thức xuất hiện , ngay bên cạnh nàng !

Khinh Dương Vũ thảng thốt : -Hỏa Quyển Thuật ! Thốt xong thân hình lay động , dòng nước khổng lồ tựa thác cũng luân chuyển , bao bọc thân hình Khinh Dương Vũ , đoạn theo sự điều khiển của nàng dạt đến dập tắt luôn Hỏa Quyển Thuật !

Khinh Dương vũ tà áo phất phơ , nàng lơ lửng giữa tầng không , tóc đen phiêu phiêu theo gió nhìn thiếu niên nói : -Quả nhiên sau hai tháng không gặp công phu đã đại tiến , tâm tình cũng độc ác hơn rất nhiều ! Cho ngươi xem Đóng Băng Thuật của ta ! Tay khẽ rung lên , lập tức hai luồng quang mang nhìn như mê khí bay ra , sau đấy chuẩn xác đáp xuống mặt đất phía nam nữ thiếu niên Mộ Phương gia tộc , đóng băng lấy họ , nom như hai bức phù điêu !

Chu Vũ vỗ tay khen : -Thật là một thứ ma pháp kỳ tuyệt ! Khinh Dương Vũ nhìn qua hắn giục : -Chẳng phải vì cứu ngươi nên ta mới làm thế sao ? Chạy đi ! Chu Vũ sững sốt : -Đi đâu ? Khinh Dương Vũ kêu lên : -Nơi đây là địa bàn của Mộ Phương gia tộc , chúng ta nhanh đi khỏi đây , nếu không bọn trưởng bối đến thì muốn chạy cũng không được đâu ! Chu Vũ gật đầu : -Đích thị là như vậy , nhưng ta vẫn chưa rõ nguyên nhân vì sao cô nương cứu ta ! Khinh Dương vũ bực mình nói : -Ngươi hãy đi khỏi đây cái đã , sau đấy ta nói cho mà nghe cũng chưa muộn ! Một mỹ nữ thần bí vừa cứu gã nam nhân , sau đấy lại muốn cùng hắn đi chung một con đường , làm sao có thể từ chối từ cho được ? Chu Vũ chẳng dám nói thêm lời nào , liền cùng nàng băng khỏi con đường âm u ấy .

Hai người chạy hết con đường này thì tiếp nhập một con đường nhỏ hơn , dẫn vào khe núi hoang vu . Khinh Dương Vũ dừng lại , nàng vút ngực thở gấp gáp !

Chu vũ thì thần thái vẫn chẳng chút đổi sắc , hắn lặng lẽ quan sát nàng , trong óc không hiểu sao lại loáng qua một ý nghĩ . Hóa ra các Ma Pháp Sư thể chất cũng bình thường , vậy mà không hiểu tại sao lại vận dụng được những đạo ma pháp lợi hại đến vậy !

Hắn cũng nhận ra một điều , ở cái thế giới kỳ bí mà hắn đang du nhàn thật sự chân tu của chúng dân không cao bằng thế giới của hắn thì phải !

Khi hắn ở thế giới kia vốn dĩ cũng có xem qua các loại pháp thuật như Phong , Thủy , Hỏa , Thổ , nhưng trong đầu cũng chưa có ý niệm rõ ràng cho lắm ! vậy mà đến thế giới này , hắn cũng không hề tầm thường ! Nếu cứ ở đây mà tu luyện một vài loại ma pháp ấy có khi lại cực kỳ đắc dụng !