Chu Vũ gật đầu mấy cái rồi lặng lẽ bước qua cửa , hắn nhìn tên tiểu nhị đang lóay hoáy bên ngăn bàn hỏi : -Tiểu huynh đệ ! Xin cho hỏi quý điếm kinh doanh hàng gì là chính ? Tên tiểu nhị cúi đầu đáp : -Thưa khách quan , bổn điếm chủ yếu kinh doanh các loại bảo vật ! Lý ra nhìn cái biển "Vạn bảo Trai" ngài nên rõ mới phải ! Bọn ta buôn bán đủ thứ hàng thượng hạng và trân quý trong thiên hạ , từ Ma Tinh , Ma Lang đến các loại ... -Không cần nhiều lời làm gì , nếu đã mua Ma Tinh , Ma Lang thì giá cả thế nào ? Mặc dù bị cắt đứt cảm hứng nhưng tiểu nhị không có vẻ gì giận , ngược lại ánh mắt hắn trở nên tột cùng ngạc nhiên . Liền ngó nghiêng từ đầu đến chân Chu Vũ đánh giá . Có vẻ không tin một con người trông hết sức bình dân như vậy mà lại sở hữu Ma Lang , Ma Tinh ! -Ngươi có ? Chu Vũ gật đầu : -Tự nhiên là ta phải có , nhưng có không ít đâu ! -Có cái gì ? Chu Vũ lộn vòng bàn tay , lập tức xuất hiện ba chấm đỏ trên ấy , tỏa huyết sắc le lói , nhìn vào đích thị là hạt châu : -Ngươi tự mình xem ! Tên tiểu nhị há to mồm , dường như trên đời chưa lần nào thấy nhiều bảo vật quý giá đến vậy . Ánh ánh chiếu xuống , lay lắt rọi vào thương điếm khiến những hồng sắc rực rỡ trên ba hạt Lang Tinh phát quang không ngừng . Thật khiến người ta khó cầm lòng ! -Ngươi đợi một chút ! Nói xong , tất tưởi chạy vào trong gọi : -Đông gia ! Có mối lớn đến rồi ...! Giọng hắn không to cho lắm , người ở khoảng cách xa đương nhiên khó mà nghe được , tuy nhiên Chu vũ là kẻ tu chân nên thính lực cũng không phải tầm thường . Hắn mới chỉ lấy ra ba hạt châu mà đã khiến tên điếm tiểu nhị như vậy , nếu lấy cả ra e rằng hắn sẽ xỉu mất !
Tiếng bước chân gấp gáp , rồi một hán tử mập ú xuất hiện , có lẽ lão chạy vội vàng cho nên đến nơi thì khom người mà thở : -Khách quan là người đến bán Ma Lang Tinh , Tam ...Tam ... Khỏa ! Chu Vũ mỉm cười đáp : -Đích xác ta có Tam Khỏa , chỉ là bán hay không còn tùy thuộc vào điếm chủ ! Để sinh sống bằng cái nghề buôn bán thì người ta phải thông thạo hai điều . Thứ nhất là cách luận bàn , thứ hai là khôn khéo . Tửu điếm này tuy rằng ở rừng sâu nhưng không có nhỏ , đương nhiên Đông Gia phải biết rõ . lão tiến đến Chu Vũ nói : -Trong Cảnh Quan Thành không ít thương điếm , khách quan chẳng tìm đến họ mà lặn lội vào đây thì hẳn cũng đã biết đến tiếng tăm của ta ! Như vậy thì cũng dễ bề thương thuyết chuyện bán buôn ! Chỉ có điều xưa nay thương nhân bọn ta vẫn làm việc theo nguyên tắc phải thấy hàng ... Chu vũ ngẩng đầu nói : -Điếm chủ có thể xem lại , sau đấy cho giá cũng không muộn ! Bàn tay hắn lay động , đoạn đưa luôn ba viên Lang Tinh cho Đông Gia ! Đông Gia run run đón lấy , nhìn lên , nhìn xuống , nhìn mãi ! Chân diện lấp lánh vẻ phấn khích , lão nắm bàn tay , như sợ tuột mất mấy bảo vật ấy ! -Đúng là Tam Khỏa - Tam Tinh ! Ta trả ngươi mỗi viên ba mươi lạng vàng ! Được hay không ? Phía sau lão , tên tiểu nhị hét lên : -Đông gia ! Như vậy không được , giá này quá cao à ... Đông Gia quét mắt mắng : -Lắm miệng ! Vị khách quan này chính là một đạo nhân cao thâm , ta khi nào dám dối gạt hắn , nhân cái cơ hội này kết giao bằng hữu có phải tốt không ? Chu Vũ mỉm cười : -Đa tạ Đông gia có hảo ý , nhưng ta đến đây là để bán bảo vật , tất nhiên phải làm cho xong chuyện rồi mới tính ! Lời nói xem ra có phần đồng ý , cũng chẳng nghi ngại đến chuyện chủ tớ nhà kia có thể đang nhất xướng nhất họa !
Cả thảy lão Đông Gia mua hết ba viên mà Chu Vũ đem ra , như vậy hắn có tất cả chín mươi lạng vàng , hắn cho vàng vào ngực áo . Đương nhiên trong ấy chẳng có gì , chỉ có ba bốn chục viên huyết châu . Viên nào cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh . Nhưng có một viên là rực rỡ nhất , đích thị là viên mà hắn lấy được từ Đại lang khủng bố như hùng sư .
Hắn cho mớ hạt châu vào lòng bàn tay , đoạn vận lực đẩy viên huyết châu lớn nhất lên , viên này tỏa ra liệt hỏa đằng đằng : -Đông Gia ! Có thể cùng ta xem xét thực hư mấy chục viên này được chứ ? Đông Gia cùng tiểu nhị thất thần , còn chút xíu nữa là ngất xỉu ra đất . Lão thất thanh chỉ tay : -Lang Vương Tinh , đúng là Lang Vương Tinh rồi , xem ra khách quan đúng là kẻ bất phàm hiếm có ! Chu Vũ nhíu mày , hắn chợt nhớ đến hình dạng của đại lang thì cũng phần nào thấy được lão không ngoa ngôn , có lẽ viên này là Lang Vương Tinh thật !
Lại nghe Điếm Chủ hỏi : -Này ... này ... như thế nào ... khách quan lại có được Lang Vương Tinh , chẳng phải nó trăm năm nay không hề xuất hiện hay sao ? Ngươi ... rốt cuộc ngươi là người từ đâu đến ...? Lang Vương Tinh hành động nhanh như điện chớp , vốn dĩ các Ma pháp sư và những kiếm sĩ thường thường chưa kịp thấy nó có khi đã táng mạng . Cho nên muốn lấy được Lang Vương Tinh tuyệt nhiên là không thể . Trừ phi các Đại Ma Đạo Sư hoặc Kiếm Thánh là có thể đối đầu ngang ngửa với nó , nhưng để giết ... thì vẫn là một vấn đề nan giải !
Lấy được Lang Vương Tinh dễ dàng hẳn chí có Ma Thần và Kiếm Thần !
Ông trời thật là bất công , bảo vật thường chỉ rơi vào tay những kẻ chẳng biết dụng đồ . Đông Gia suy nghĩ giây lát liền giả lả cười : -Vật này tuy trân quý nhưng cũng không có tác dụng nhiều , chẳng qua mùa đông nếu để dưới gối thì ấm áp lên đôi chút ! Khách quan suy nghĩ xem có nên nhượng nó lại cho ta không ? Chu Vũ nhìn qua thần thái lão thì cũng đoán được thâm ý , hắn tuy chưa biết vật này trân quý đến mức nào nhưng hẳn phải hơn cái số vàng kia rất nhiều . Hắn đến đây cũng vì vàng , nhưng bây giờ có chín mươi lạng rồi , đương nhiên cũng thấy ổn . Hắn đắn đo đi lại mới lắc đầu : -Mùa đông ta sợ nhất là bị lạnh , cho nên mang theo nó bên mình cũng đỡ lo ! Cáo từ ! Đông Gia trầm ngâm , lão dơ tay nói : -Nếu như khách quan không bán thì lão hán tự nhiên cũng không dám ép ! Tuy nhiên bổn điếm xưa nay làm việc đều có quy củ . Những ai mua bán đều được tặng lễ vật , vậy chẳng hay khách quan nghỉ ở khách điếm nào để ta sai điếm tiểu nhị mang lễ vật đến ? Lại còn nói cái gì là quy củ , xem ra lão cũng chỉ muốn biết chỗ mình để nhì nhằng mà bán mua đấy thôi ! Hắn bước đi nói : -Không cần ! Đông gia gọi với theo : -Khách quan ! Nhưng Chu Vũ đời nào chịu nghe , hắn phi thân đi nhanh hơn , chỉ loáng chốc là mất dạng !
Ở với sư phó lâu ngày , tự nhiên là Chu Vũ cũng bị nhiễm cái bệnh thích uống rượu , cho nên hắn đến tửu điếm !
Thường thì cái gì lạ người ta cũng thích . Nơi này lạ đất , lạ người , những đồ ăn thì còn lạ nữa , cho nên hắn tất thảy đều thấy ngon . Trong gian tửu điếm này cũng có nhiều kẻ ngồi chuyện trò . Không khí xem ra cũng rôm rả !
Sau khi ăn uống no nê , Chu Vũ định đứng lên thì nghe một hán tử nói : -Các ngươi biết không ? Vừa lỗi lão điếm chủ trong Ma Thú Rừng vừa cho ta biết có kẻ kiếm được một nhóm bảo vật rất trân quý ! Hắn vội ngồi lại bàn , dường như câu nói ấy rất cuốn hút . Hắn đã vậy thì người khác cũng khó tránh được sự tò mò . Bên cạnh một hán tử khác nghiêng đầu hỏi : -Vật thế nào ? Có thể nói qua đôi chút được không ? Hán tử hồi nãy lắc đầu : -Thu hoạch rất lớn , Phong Xà Ma Tinh , Ma Lang Tinh , Lệ Hùng Tinh , Phi Thỏ Tinh đều có ! Chúng nhân trợn ngược mắt , mồm há ra , thái độ tột phần ngạc nhiên ! Một người trong số ấy lên tiếng : -Nếu đã như vậy thì đích thị là thu hoạch lớn rồi , nhưng Phong Xà Ma Tinh vạn bề nguy hiểm , chả lẽ Đại Ma Đạo Sư đích thân xuất mã ? Hán tử lắc đầu : -Ngươi đoán sai tám dặm rồi , kẻ đó hãy còn rất trẻ , bất quá chỉ đôi mươi , nhưng chân tu phi phàm hiếm có , e rằng đã đạt đến cấp Ma Pháp Sư cảnh giới , hơn nữa xem thần thái thì hắn đối phó với mấy dị vật đó chẳng hề khó khăn ! Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau ngạc nhiên . Sau giây phút ấy , ánh mắt ai nấy lộ vẻ ngưỡng mộ trông thấy !
Nhưng bất ngờ có một gã trẻ tuổi khác đập bàn giận dữ nói : -Hắn ta đúng thật là Ma Pháp Sư thiên phú , như vậy cũng chỉ là bình thường , nếu có một Đại ma Pháp Sư cao thâm dạy dỗ từ bé , cộng thêm tư chất cao thì ai cũng đạt đến Đại ma Đạo Sư ... Hắn nói đến đấy thì ngậm miệng lại , bên ngòai có hai nhân ảnh xuất hiện ! Là một đôi nam nữ , hồng y phơ phất , đẹp như Kim Đồng Ngọc Nữ !
Nam nhân tuổi cũng chỉ tầm đôi mươi , dung mạo như ngọc . Nữ nhân thì còn trẻ hơn nhiều , ăn vận theo lối a na đa tư , phong thái mấy bề thóat tục ! Nàng nhìn hán tử đi cạnh , âm hưởng như ngọc vỡ vang lên : -Sau lưng có kẻ nói bậy kìa , hãy cẩn thận ! Hán tử đi cùng mỉm cười : -Chúng ta cũng không cần so đo ! Ánh mắt hắn đảo qua chúng nhân , khí độ càng lộ nét phi phàm hiếm có . Trong tửu lâu này có không ít nam nữ thiếu niên thầm nhìn họ mà nguyện ước được như vậy !
Hán tử đang nói dở khi nãy im lặng cúi đầu , chúng nhân ở tửu điếm cũng vậy ! Xem chừng với hai người này rất có ý tôn kính !
Nguyên lai họ là đệ tử của Tam Đại Ma Đạo , uy danh vì vậy chẳng hề nhỏ . Chu Vũ cũng có ý để tâm đến , chỉ là ngoài mặt vẫn thản nhiên như không , âm thầm uống trà !