Chương 3: Kẻ Bất Dung Thứ - Truyền Thừa

Không biết qua bao lâu....

Phi Phong cảm nhận được cơ thể mình phảng phất như đang ở trong chảo dầu vậy.

"Ta không phải đã chết rồi ư?" Phi Phong tự hỏi.

Hơi hơi mở mắt, rồi nhanh chóng nhắm lại bởi vì hiện tại, cơ thể của Phi Phong hầu như không còn một chút sức lực nào.

Nằm khoảng một giờ sau cậu ta đã hồi lại một chút thể lực, cố gắng lết thân thể mệt nhọc vào bờ,sau đó cậu ta lại ngất đi thêm lần nữa.

Trong khi đó những ký ức đang dần dần dung nhập với đại não.

"Ưm...ưm..."

Phi Phong mở mắt ra, cậu ta phát hiện ra trong não mình có thêm một luồng ký ức. Không, phải nói là ký ức này, cơ thể này đã không phải của Phi Phong.

"Ta...ta... Đã xuyên không rồi , haha..."

Khi còn ở địa cầu cậu ta cũng là một con mọt chuyện xuyên không, cho nên Phi Phong đã rất vui mừng khi mình còn một cơ hội nữa.

Theo ký ức của thân thể này, chủ nhân của nó cùng tên với cậu, cũng tên là Hứa Phi Phong.

Là tam đại thiếu gia của Hứa gia, mọi người thường gọi cậu ta là tam thiếu.

Tam thiếu ở trong gia tộc cũng không có danh vọng gì , bởi vì cha mẹ hắn đã chết dưới tay của ma tộc, cộng với việc hắn là linh căn bạch sắc( phế phẩm linh căn) cho nên cậu ta luôn bị người trong tộc chán ghét.

Tuy không tu tiên được nhưng bù lại, tam thiếu lại đọc rất nhiều điển tịch về linh thảo, lịch sử...

"Tam thiếu, ngươi yên tâm ta sẽ cố gắng để có được những gì mà ngươi từng mong muốn, phế linh căn thì sao chứ, cho dù phế đến mấy ta cũng sẽ biến nó thành thượng" Phi Phong kiên quyết nói.

Phi Phong đứng dậy bây giờ cậu mới để ý, thì ra nơi đây là một cái hạp cốc theo ký ức cũ thì nơi đây tên là phong chi cốc, chưa một ai đi vào mà trở ra được tam thiếu cũng vì bị yêu thú đuổi theo nên mới bất đắc dĩ nhảy xuống. Cái hồ lúc nãy là một cái huyết hồ kỳ dị, cách đó không xa là một cái động phủ.

Phi Phong đứng dậy, khập khiễng đi về phía động phủ. Ở bên trong động phủ không có gì ngoài một chiếc bàn có ba cái hộp ở bên trên. Một bộ xương màu vàng kim ở trên mặt đất.

"Haha ông trời cũng muộn giúp ta, nơi đây có vẻ là nơi vẫn lạc của một cường giả" Phi Phong vui mừng nghĩ.

Cậu ta đi đến gần chiếc bàn định mở cái hộp lên, tuy nhiên khi chạm vào chiếc hộp lại có một giọng cười nói vang lên.

"Haha... Cuối cùng, cuối cùng sau 100vạn năm ta đã gặp được cậu.

"Ai?"

"Haha chàng trai trẻ, cậu không cần phải lo sợ ta hiện tại chỉ là một sợi tàn hồn thôi" giọng nói mang vẻ tang thương vang lên.

"Ông muốn gì ở tôi" Phi Phong thắc mắc.

"Ta muốn cậu tiếp nhận truyền thừa của ta" giọng nói có phần mong chờ.

"Nhưng mà ta chỉ là phế linh căn" Phi Phong thật lòng nói ra.

"Hahaha... Khá hay cho câu phế linh căn, từ bao giờ hỗn độn căn là phế căn vậy"

"Cậu hãy mau chạm vào đỉnh đầu bộ xương của ta đi, ta không còn nhiều thời gian nữa đâu" giọng nói ngày càng yếu ớt.

Phi Phong lo sợ mình sẽ bị đoạt xá, tuy nhiên cậu không còn gì để mất nữa, thà rằng nắm lấy cơ hội này còn hơn sau này phải tiếc nuối.

Cậu đi về phía bộ xương vàng kim, chạm tay vào đỉnh đầu của nó. Đột nhiên một cơn đau ập đến nó giống như muốn xé xác cậu ra vậy.

"a...a...a..." Tiếng kêu gào thống khổ của Phi Phong vang lên.

"Hahaha... Cuối cùng thì ta cũng đã tìm ra truyền nhân của mình ma đạo, ngày tàn của các ngươi đến rồi"

"Tiểu tử cố chịu đựng đi, ngươi phải đi đến đỉnh cao của thế giới này cho ta diệt toàn bộ ma đạo cho taaaa. Hãy nhớ, mọi người gọi ta là PHONG THẦN-KẺ BẤT DUNG THỨ haha..." sợi tàn hồn dần tan biến, dung hào vào thiên nhiên.

Còn Phi Phong cậu ta đang chịu đựng cơn đau chết đi, sống lại. Tuy nhiên cậu ta vẫn kiên cường không ngất đi, bởi vì Phi Phong biết nếu mình ngất đi truyền thừa này coi như cũng biến mất.

Cơn đau kéo dài khoảng 1canh giờ, rồi từ từ biến mất Phi Phong cũng ngất đi vì kiệt sức.