Chương 34: Qua bản thảo

Vân Yên Các.

Lý Mộ ngồi trong gian phòng dành cho khách quý, chưởng quỹ của thư quán này tỏ vẻ nịnh nọt, y để người dâng trà lên rồi khách khí nói: “Công tử mời uống trà.”

Lý Mộ nhấp một ngụm nước trà, hương trà mát lạnh, dự vị ngọt ngào đọng trong miệng, hiển nhiên đây là lá trà thượng đẳng. So sánh với trà ở đây, nước trà lão Vương mời hắn ở nha môn chẳng khác gì cỏ nấu nước sôi.

Trung niên chưởng quỹ đứng lên, đầu tiên vái hắn một cái, mới nói: "Mới vừa rồi là tiểu nhân có mắt không tròng, suýt nữa làm cho minh châu phủ bụi, còn xin công tử chớ trách tội."

Vân Yên Các là thư quán cuối cùng mà Lý Mộ tới, lúc đầu bản thảo cũng bị trực tiếp từ chối, nhưng không biết vì sao, ngay khi Lý Mộ toan rời đi, chưởng quỹ này lại vội vã đuổi theo, thái độ hoàn toàn trái ngược lúc nãy.

Chẳng lẽ ông ta rốt cục phát hiện giá trị của « Liêu Trai », nên muốn hợp tác với hắn?

Chưởng quỹ cười rạng rỡ, giải thích: "Sách của công tử, tiểu nhân mới đọc xong, quả thực là chữ chữ châu ngọc, cảm động lòng người, khiến người tỉnh ngộ, không biết công tử có hứng thú hợp tác với Vân Yên Các hay chăng?"

Ngoại trừ thư quán này, nhà khác không phải dạy Lý Mộ viết sách như thế nào, thì chính là đề nghị hắn ngừng viết, Lý Mộ căn bản không có lựa chọn nào khác.

Hắn bèn hỏi thẳng vào vấn đề mình để ý nhất, "Thù lao tính thế nào?"

Chưởng quỹ nói:

“Một quyển ít nhất vạn chữ, giá mỗi quyển dao động từ hai tiền đến một lượng bạc, tùy theo số chữ. Trừ tiền khắc bản, nhân công, tất cả tiền lời sẽ chia 4:6, công tử bốn thành, bổn điếm sáu thành. Ngoài ra, công tử có thể lựa chọn bán đứt cho bổn điếm, giá tiền là mười lượng bạc một quyển, rủi ro do bổn điếm gánh chịu, nhưng toàn bộ tiền lời đều thuộc về bổn điếm. Đương nhiên, công tử có thể bán trước một quyển, sau đó hẵng quyết định tiếp, chúng ta sẽ cho công tử rất nhiều lựa chọn…”

Trước khi gửi bản thảo, Lý Mộ đã tìm hiểu kỹ càng giá thị trường của nghề này.

Giá cả mà chưởng quỹ Vân Yên Các đề nghị hắn không thể bảo là không cao, mười lượng bạc một quyển, cái giá này chỉ có những người đã viết ra danh tác mới có thể nhận được. Với những kẻ chân ướt chân ráo mới vào nghề như hắn, lại chẳng có tác phẩm tiêu biểu nào, lao tâm khổ tứ viết được một vạn chữ cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc.

Chẳng lẽ, chưỡng quỹ này thật có một đôi tuệ nhãn, nhìn ra « Liêu Trai » nhất định sẽ bán chạy ư?

Lý Mộ suy nghĩ một chút, rồi quyết định bán thử một quyển trước đã.

Bây giờ chia hoa hồng sẽ có rủi ro rất lớn, nếu như quyển đầu tiên tiêu thụ không tốt, có lẽ sẽ bị thư quán trực tiếp dừng ngang. Khi đó, hắn chỉ có thể nhận được nhiều lắm là một lượng bạc, ngay cả tiền mua vật liệu vẽ bùa cũng không đủ.

Nhưng nếu lấy giá mười lượng bạc bán cả quyển, chẳng may sách bán chạy, hắn sẽ thua thiệt rất nhiều.

Biện pháp tốt nhất chính là trước tiên bán một quyển, rồi quan sát tiếp, chờ đến khi được thị trường khảo nghiệm, hắn lại đưa ra quyết định cũng không muộn.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lý Mộ nhìn chưởng quỹ Vân Yên Các, nói: "Thế thì bán một quyển trước đi."

Chưởng quỹ khẽ gật đầu, đáp: "Tiểu nhân đi viết khế ước. . ."

Quyển đầu tiên của Liêu Trai bán giá mười lượng bạc, thật ra đã nằm ngoài dự liệu của Lý Mộ. Chưởng quỹ kia là kẻ biết hàng, những nhà thư quán khác không phải hỏi hắn cốt truyện chính, thì kêu hắn ngừng viết. . .

Mười lượng bạc này, Lý Mộ dự định trước tiên trả lại cho Liễu Hàm Yên, thân huynh đệ còn tính sổ sách rõ ràng huống hồ người dưng nước lả. Nhân tình có thể ngày sau từ từ trả, tiền bạc vẫn nên trả sớm một chút.

Ký xong khế ước, Lý Mộ cất mười lượng vào chỗ trong ngực áo, rồi chuẩn bị về nhà nấu cơm. Liễu Hàm Yên gửi Vãn Vãn cho hắn, nếu hắn đã đồng ý thì sẽ giữ lấy lời.

Vân Yên Các, sau khi Lý Mộ rời đi, chưởng quỹ kia thong thả đi lên lầu, đoạn gõ cửa phòng rồi bảo: “Cô nương, tất cả đã an bài xong, ta đã cho hắn giá cả cao nhất…”

Xuyên qua cửa sổ có thể thấy một bóng người uyển chuyển trong phòng. Cô gái kia đứng trước ô cửa sổ, nhìn bóng người phía dưới phố, nói: “Sau này hắn có yêu cầu gì, cố gắng thỏa mãn hắn. Về phần bản thảo, hắn lúc nào muốn giao thì giao, đừng đi thúc hắn.”

"Biết." Chưởng quỹ thở dài, nhịn không được nói: "Thế nhưng dạng này, chúng ta sẽ thua thiệt không ít. . ."

Cô gái nghiêm túc nói: "Cứ dựa theo lời ta mà làm."

Trung niên chưởng quỹ chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Dù sao, y cũng chỉ là một người làm thuê, mà cả gian thư quán này đều thuộc về nàng, đừng nói ưu đãi cho thư sinh nghèo kia, chỉ cần nàng muốn, xem như tặng cửa hàng này cho hắn cũng được.

Chỉ là, để y không nghĩ ra, nếu cô nương đã đọc văn chương của thư sinh kia thì không nói làm gì, thế nhưng nàng một chữ cũng chưa từng xem đã kêu mình gọi hắn trở về, ưu đãi cho hắn tốt nhất. . . , chẳng lẽ, thứ cô nương coi trọng thật ra là người thư sinh kia?

Suy nghĩ kỹ một chút, điều này cũng không phải không có khả năng này, dù sao văn chương của đối phương tuy rằng bình thường, nhưng dáng dấp quả thực tuấn tú, vạn nhất cô nương chọn trúng hắn. . .

Chưởng quỹ âm thầm nói với mình sau này nhất định phải đối xử khách khí với người kia, nếu không ngày sau hắn ở bên tai nàng tỉ tê một chút, e rằng y phải cuốn gói về nhà . .

Hôm nay vận khí của Lý Mộ rất không tệ, vẻn vẹn quyển Liêu Trai thứ nhất đã bán được mười lượng bạc, xem như sau này tiếng vọng thị trường không tốt, hắn cũng có thể tìm cách khác.

Trước tiên hắn trở về nhà một chuyến, sau đó cùng Vãn Vãn đi ra ngoài mua ít thức ăn, lại mua một con cá và một con gà, lúc này mới trở về nhà.

Ban ngày, Liễu Hàm Yên phải bận rộn việc bên cửa hàng, buổi chiều mới có thể trở về, Lý Mộ mới kiếm được một ít tiền dự định ban đêm sẽ nấu một bữa tiệc nhỏ để cảm tạ nàng mấy ngày qua đã chiếu cố mình.

Giữa trưa Lý Mộ cùng Vãn Vãn đơn giản nấu chút mì, Lý Mộ ăn một bát, Vãn Vãn ăn ba bát.

Tiểu nha hoàn sức ăn lớn như vậy, thật ra nàng cũng không được thon thả lắm, mặt trứng ngỗng tròn vo, mũm mỉm vừa đủ, tuy vậy cũng làm Liễu Hàm Yêu hâm mộ không thôi.

Liễu Hàm Yên ăn uống kham khổ trong một thời gian dài mới có thân hình như bây giờ, một khi buông thả, dáng người e là khó mà duy trì nữa.

Đây cũng là nguyên nhân nàng đối với Trú Nhan Phù cố chấp như thế, hôm qua hắn họa phù cho Vãn Vãn, còn thừa lại không ít vật liệu. Lý Mộ bèn về phòng, lấy chu sa và mực ra, lật sách tìm Trú Nhan Phù, trong lòng mặc niệm Thanh Tâm Quyết.

Hôm qua trong quá trình vẽ bùa, Lý Mộ lại phát hiện một công dụng khác của Thanh Tâm Quyết.

Ngoại trừ có thể trợ giúp hắn an tĩnh ngưng thần, chống cự hấp dẫn từ bên ngoài, khi hắn mặc niệm Thanh Tâm Quyết, lúc vào trạng thái hiền giả, tinh thần sẽ vô cùng tập trung, rất khó bị ngoại vật phân tâm.

Trong trạng thái tập trung cao độ này, hắn gần như có được trí nhớ siêu phàm, nhìn một lần là không quên, thành thử việc ghi nhớ văn tự và phù văn cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Lý Mộ chăm chú nhìn phù văn Trú Nhan Phù, đem từng đường nét của nó ghi nhớ trong đầu, hắn nhắm mắt một lúc rồi mở ra, rồi nâng bút cấp tốc họa lại trên giấy. Sau thời gian uống cạn chum trà, trên tay hắn lại có thêm một đạo phù lục ẩn chứa pháp lực.

Hôm qua hắn vẽ "Định Thần Phù" tốn ròng rã một canh giờ, thất bại vô số lần, hôm nay vẽ "Trú Nhan Phù" chỉ thất bại ba lần, thời gian tiết kiệm chủ yếu trong việc học tập và làm quen phù văn.

Các loại Đạo gia chân ngôn, pháp chú trong đầu hắn có rất nhiều công dụng hay, sau này hắn còn phải từ từ tìm hiểu.

Cơm nước xong xuôi, Vãn Vãn chủ động dọn dẹp bát đũa, Lý Mộ thì về thẳng nha môn.

Buổi chiều thời tiết oi bức, bọn hắn đều tụ tập trong trị phòng, Lý Mộ tiếp tục nghiên cứu quyển thư tịch nhập môn, Lý Thanh có nhiệm vụ nên không ở nha môn, Trương Sơn thì tìm lão Vương rửa nhục, còn với người ngày đêm đảo lộn như Lý Tứ thì y như thường lệ gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật.

Trên quyển sách này chỉ viết một ít pháp môn tu hành cơ sở, những pháp thuật thần thông cao thâm hơn đều được xem là bí điển trân quý ở các đại tông môn, chẳng dễ gì mà tiếp xúc được.

Chẳng qua, lấy đạo hạnh tầm thường hiện tại của hắn cũng chỉ có thể thi triển một ít pháp thuật đơn giản. Việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là ngưng phách bảo mệnh.

Sau hạ nha, Lý Mộ vốn định rủ Trương Sơn và Lý Tứ cùng nhau về nhà ăn cơm, Lý Tứ mượn cớ bận việc từ chối, Trương Sơn thì muốn về nhà với lão bà, Lý Mộ đành phải trở về một mình.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện tu hành.

Phách thứ nhất đã ngưng tụ xong, giờ thì hắn có thể chuẩn bị để ngưng tụ pháp thứ hai, mà phách thứ hai nên ngưng tụ phách nào trước, trong lòng Lý Mộ đã sớm có quyết định.

Tô Hòa người nói vô tâm, Lý Mộ người nghe hữu ý, bốn chữ "Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn" từ giờ về sau hắn không muốn nghe từ miệng của bất cứ kẻ nào nữa.

Đối với một người nam nhân mà nói, bị lời như vậy hình dung là sỉ nhục lớn nhất.

Chỉ là Tước Âm sinh từ ai tình, làm cho người khác cảm kích mình thì dễ, nhưng làm cách nào để nhiều người vì hắn mà sinh ra cảm xúc thương hại, đau lòng, tưởng niệm đây?

Cũng không thể mãi giả vờ đáng thương trước mặt Liễu Hàm Yên được, trước kia chưa quá thân thiết, Lý Mộ còn có thể khẽ hút nàng một chút, hiện tại hai người thân như vậy, Lý Mộ tiếp tục ra tay thì kỳ lắm.

Sắp đi đến cửa nhà, Lý Mộ ngẩng đầu một cái, thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cổng nhà mình, ánh mắt hướng về nha môn đầy mong mỏi và ngóng trông.

Nhìn Liễu Hàm Yên từ tít đằng xa đã giơ tay vẫy mình, trái tim Lý Mộ hơi loạn nhịp một chút.

Nếu buổi chiều nào cũng có một cô gái gái nấu cơm sẵn chờ hắn về nhà, thì một chút cực khổ mệt nhọc bên ngoài cũng chẳng thấm vào đâu.

Chỉ tiếc, cô gái vài phút đã kiếm được mấy chục lượng bạc như nàng, nhất định sẽ không thể đóng vai tiểu thê tử rồi.

Lý Mộ đi tới cửa, Liễu Hàm Yên nhìn hắn đi tới, mỉm cười nói: "Cơm nấu xong rồi, mau vào ăn kẻo nguội. . ."