Chuyện trẻ mãi không già, thanh xuân vĩnh trú đúng là hấp dẫn chí mạng đối với nữ nhân.
Liễu Hàm Yên trong sự kích động, bóp chặt cổ tay Lý Mộ. Hắn nghiêm trọng hoài nghi nàng có phải mượn cơ hội trả thù hay không.
Trú Nhan Phù đích thật là có, ngoài ra, còn có Trú Nhan Thuật. Phần lớn những nữ tu tương đối để ý nhan sắc của mình đều tu luyện thuật này, cho nên ở tu hành giới, rất khó để dựa vào vẻ ngoài của một nữ tử để đánh giá tuổi tác của nàng đến cùng là 18 hay 80.
Tóm lại, Lý Mộ biết vì sao Liễu Hàm Yên lại kích động như thế.
Nàng khác với Vãn Vãn. Dựa vào thói quen sinh hoạt hằng ngày của Liễu Hàm Yên có thể đoán được nàng tựa hồ là loại người chỉ hít không khí thôi cũng đã đủ mập rồi, thành thử nàng mới ăn uống kham khổ trong thời dài để bảo trì dáng người của mình.
Loại hành vi gần như tự ngược này, Lý Mộ cũng không tán đồng.
Đời người ngắn ngủi, ăn, mặc, ở, đi lại là nhu cầu thiết yếu. Nếu như ngay cả ăn uống cũng không thể tùy tiện, vậy cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?
“Ta muốn phù lục kia…” Liễu Hàm Yên nắm lấy tay Lý Mộ, bức thiết nói: “Ngươi ra giá đi, bao nhiêu cũng được…”
Lý Mộ vẫn chưa quên hắn còn thiếu Liễu Hàm Yên mười lượng bạc, ân tình của nàng càng không thể dùng tiền tài để cân nhắc. Hắn yên lặng rút tay mình ra rồi bảo: “Không cần đưa tiền, chờ ban đêm ta rảnh rỗi, sẽ giúp cô vẽ một chút…”
Trấn an Liễu Hàm Yên xong, Lý Mộ đóng kỹ cửa viện, đoạn đi về phía huyện nha.
“Lý Mộ, làm rất tốt…”
“Hôm qua Trương đại nhân chính miệng khích lệ ba người các ngươi, đáng tiếc ngươi không có mặt.”
“Ngay cả Triệu gia cũng dám động, ngươi thật có gan, bội phục…”
. . .
Bản án Triệu Vĩnh chính là thời khắc để bọn Lý Mộ, Trương Sơn và Lý Tứ tỏa sáng. Lý Mộ đi vào nha môn, không ít bộ khoái sai dịch chủ động chào hỏi hắn.
Lý Mộ ở bên ngoài hàn huyên với mọi người vài câu, rồi mới đi vào trị phòng của mình.
Hôm nay trị phòng yên tĩnh lạ thường, lão Vương vắng mặt, Trương Sơn cũng không chơi xí ngầu mà đàng hoàng ngồi ở chỗ của mình, Lý Tứ càng hiếm thấy không nằm nhoài trên bàn ngủ bù…
Lý Mộ đang cảm thấy nghi hoặc, bỗng nhiên phía sau có mùi hương thoang thoảng truyền đến.
Ngửi được mùi thơm quen thuộc này, Lý Mộ lập tức quay đầu lại, kinh hỉ thốt lên: “Lão đại, ngươi về hồi nào?”
Mỗi lần nhìn thấy Lý Thanh, hắn không hiểu sẽ có cảm giác bình an trong lòng, tựa hồ chỉ cần có mặt nàng thì không có việc gì không thể giải quyết, sự thật cũng chính là như vậy.
Bất kể là pháp môn ngưng hồn, chữa bệnh trừ ta hay tìm lại ký ức, phàm là chuyện Lý Mộ gặp phải, nàng luôn có thể đưa ra cách giải quyết.
"Vừa trở về." Lý Thanh nhìn hắn, bỗng nhiên trên mặt hiện ra một tia khác lạ. "Ngươi theo ta ra đây."
Trương Sơn nghi hoặc nhìn Lý Mộ đi theo Lý Thanh ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Lão đại rốt cục muốn nói với Lý Mộ chuyện gì mà phải tránh chúng ta chứ?”
Hắn nghĩ lại, lập tức đoán được nguyên do.
Lý Mộ mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng nào đó, lão đại trở về tông môn một chuyến tất nhiên là vì tìm cách cứu hắn. Trong mấy tu hành giả ở huyện nha, cũng chỉ có mỗi nàng mới quan tâm cấp dưới như vậy.
Nghĩ đến bệnh tình của Lý Mộ, hắn thở dài thườn thượt, nói: “Hy vọng lão đại đã có cách…”
Lý Thanh đi ra ngoài trị phòng, rồi bảo Lý Mộ: “Đưa tay cho ta.”
Lý Mộ không chút nghĩ ngợi vươn tay ra.
Hai ngón tay của Lý Thanh khoát lên cổ tay của Lý Mộ, rồi nàng điều khiển pháp lực lưu chuyển một vòng trong cơ thể của hắn, lúc này mới buông tay ra, có chút ngoài ý muốn nói: “Mới có mấy ngày mà pháp lực của ngươi đã tinh tiến nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi đã thành công ngưng tụ được một phách…”
Lý Mộ cười đáp: “May mắn mà có Lâm Uyển cô nương, bằng không cũng không ngưng tụ phách thứ nhất nhanh như vậy.”
Lý Thanh nhìn hắn, trong mắt hiện ra vẻ tán thưởng, bảo: “Ta đã nghe nói tới vụ án kia, các ngươi làm không tệ.”
Lý Mộ ngượng ngùng nói: “Bảo vệ chính nghĩa, giúp dân giải oan vốn là trách nhiệm của chúng ta.”
Nói xong, hắn đưa Thanh Hồng Kiếm lại cho Lý Thanh, rồi bảo: “Thanh kiếm này lão đại thu hồi đi, hiện tại ta đã có sức tự vệ nhất định, công việc của cô thường gặp nguy hiểm nhiều hơn ta, cô cần nó hơn.”
Hiện tại, Lý Mộ có rất nhiều lá bài tẩy, cũng không cần kiện pháp khí này để phòng thân, ngược lại Lý Thanh, nàng bình thường phải xử lý vụ án nguy hiểm hơn bọn Lý Mộ nhiều lắm, thiếu Thanh Hồng Kiếm, thực lực của nàng suy giảm đáng kể.
Lý Thanh nhận lại Thanh Hồng Kiếm, rồi bảo: "Ngươi chờ một chút."
Nàng đi vào trị phòng, rất nhanh liền trở lại, đoạn đưa cho Lý Mộ một thanh kiếm có chút tương tự Thanh Hồng Kiếm: "Thanh kiếm này tặng ngươi, đây là thanh kiếm ta sử dụng khi còn là Luyện Phách cảnh. Nó rất thích hợp với ngươi hiện tại, có nó, nếu gặp lại bình thường oán linh, ngươi có thể một kiếm chém chết, còn có một bản kiếm phổ, ta đặt ở trên bàn, ngươi nhớ siêng năng luyện tập."
"Tạ ơn lão đại."
Lý Mộ cũng không già mồm, hắn tuy không muốn thiếu nợ người khác, nhưng cũng sẽ không từ chối tâm ý của người khác.
Thay vì già mồm từ chối, không bằng thản nhiên nhận lấy, sau đó ghi tạc phần tình nghĩa này trong lòng, ngày sau tìm cơ hội từ từ báo đáp. Hắn đối với Liễu Hàm Yên như vậy, đối với Lý Thanh cũng như vậy.
Chỉ có điều, luận thân phận, Lý Thanh cao hơn hắn, luận thực lực, mười Lý Mộ cũng phải đối thủ của nàng. Trong thời gian ngắn, Lý Mộ còn chưa nghĩ ra được cơ hội báo đáp nàng.
"Đi tuần tra đi." Lý Thanh cũng không nói gì thêm, chỉ là khi rời đi, lại quay đầu bổ sung một câu.
"Kiếm tên Bạch Ất."
. . .
Mặc dù Lý Thanh chỉ tặng cho hắn đồ dùng rồi của nàng, nhưng trong lòng Lý Mộ vẫn đắc ý lắm.
Bạch Ất có vẻ không bằng Thanh Hồng, nhưng lại càng thích hợp với Lý Mộ hiện tại. So với Lý Thanh, chút pháp lực ít ỏi của hắn không tài nào phát huy ra uy lực chân chính của Thanh Hồng Kiếm.
Huống hồ, pháp khí cần ôn dưỡng, quyết định pháp khí mạnh yếu thường thường không phải bản thân pháp khí, mà là chủ nhân pháp khí. Chỉ cần Lý Mộ thường xuyên dùng pháp lực ôn dưỡng Bạch Ất, sớm muộn nó cũng sẽ giống như Thanh Hồng Kiếm.
Phách thứ nhất đã ngưng, Lý Mộ đã không cần đi thu thập tâm tình vui sướng nữa, vì lẽ đó tâm trạng khi tuần nhai cũng thoải mái hơn rất nhiều, con mắt không cần loạn ngắm trên người những bà lão kia.
Tuần tra một vòng cũng không phát hiện chuyện gì kỳ lạ, Lý Mộ về nhà đổi thường phục, sau đó lại đi ra khỏi nhà.
Sau khi giao bản thảo Liêu Trai xong, hắn dốc hết sức tập trung vào bản án Lâm Uyển, thành thử chưa từng đến thư quán hỏi thăm, mãi tới hôm nay mới có cơ hội.
Sở dĩ thay thường phục là vì thân phận bộ khoái thực sự không phù hợp hình tượng thư sinh. Người viết sách để mưu sinh hầu hết đều là những thư sinh nghèo túng, đổi cách ăn mặc bần hàn tương đối phù hợp với hình tượng này hơn.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là quan lại Đại Chu không được phép làm kinh thương, tuy rằng viết sách không tính là kinh thương, nhưng cũng tương đối gần, cho nên khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.
Lý Mộ đi tới thư quán đầu tiên, hỏi chưỡng quỹ: “Giúp ta tra một chút bản thảo ta để ở đây lần trước có được chọn hay không?”
Chưỡng quỹ liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi: “Tên?”
Lý Mộ đáp: “Bồ Tùng Linh.”
Chưỡng quỹ lật ra một cuốn sách dày cộm, hồi lâu rốt cục tìm được tên hắn, lắc đầu đáp: “Truyện của ngươi không phù hợp yêu cầu của chúng ta, ngươi vẫn qua nhà khác thử đi…”
Bị thư quán thứ nhất từ chối cũng không nằm ngoài dự liệu của Lý Mộ.
Dù sao, thế giới này tiểu thuyết linh dị vô cùng phong phú, danh tác vạn người mê ở thế giới khách chưa chắc ở chỗ này có thể phục chế huy hoàng.
Vả lại, ánh mắt, khẩu vị của người duyệt bản thảo đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Cho nên hắn không đặt toàn bộ trứng gà trong cùng một giỏ, mà đồng thời giao bản thảo cho mấy thư quán khác nữa. Rời thư quán thứ nhất, Lý Mộ lại đi về phía nhà thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm…
“Sao mỗi chương của ngươi đều ngắn củn thế, mới mấy trăm chữ, ngươi viết là tiểu thuyết hả, có người nào viết tiểu thuyết ngắn như ngươi không, ta vừa đọc một chút liền hết…”
“Mạch truyện chính đâu, mạch truyện chính của ngươi đâu, ngay cả mạch truyện chính cũng không có, ngươi để đọc giả xem cái gì?”
“Tên sách này của ngươi không được, nội dung cũng quá lộn xộn, ngươi qua nhà khác đi…”
“Xin lỗi, bản thảo của ngài tạm thời chưa đạt tiêu chuẩn của chúng ta.”
“Đề nghị của chúng ta là ngươi đừng viết nữa, tiếp tục viết kiểu này chỉ tổ lãng phí thời gian thôi…”
. . .
Không biết bản thảo bị từ chối bao nhiêu lần, Lý Mộ bước ra khỏi thư quán cuối cùng, ngước đầu nhìn vầng thái dương nóng bỏng, trong lòng thầm than, viết tiểu thuyết quả nhiên là một đầu tử lộ…
Mô típ truyện Liêu Trai tựa hồ cũng không được những thư quán này tán thành, xem ra chuyện kiếm tiền, hắn còn phải ngẫm lại những biện pháp khác.
Lý Mộ đang muốn trở về, tên chưởng quỹ của cửa hàng cuối cùng bỗng nhiên vội vã đuổi theo, thấy hắn còn chưa rời đi lập tức thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp nói: “Công tử, xin dừng bước!