Chương 170: Thương Tổn (8)

Nàng vốn không hề để ý đến sinh mạng khi nào sẽ kết thúc, nhưng mà giờ này khắc này, nàng phi thường để ý.

Bởi vì A Tuyết, cho nên để ý.

Vậy mà hôm nay vừa nghe lời nói Hoa Quý Phi, những thương tổn bản thân không muốn nhắc tới cứ như vậy đột nhiên tuôn trào ra, níu kéo tim nàng, hai loại tình cảm đang giằng co, khiến nàng có một loại cảm giác vô lực chưa bao giờ có!

Nàng bắt đầu khủng hoảng, bắt đầu lo sợ.

Cảm giác đó vô cùng phức tạp, giải thích không hiểu, nói không rõ được.

"Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn gây hại cho A Tuyết cả đời?" Hoa Quý Phi nhìn thẳng vào Nguyệt Trì Lạc, giọng nói còn nhấn mạnh lặp lại thêm lần nữa, bên khóe mắt phượng xinh đẹp có hai đường nếp nhăn nhỏ, sự sắc bén sâu trong mắt cứ như vậy không hề che giấu nhìn nàng.

Nàng trầm tĩnh mà nhìn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Trì Lạc, đôi môi không còn chút huyết sắc nào, về chút cảm giác quái dị trong lòng dần dần biến mất.

Trước đó một khắc nàng cho rằng khí thế nàng ta cường hãn hung ác, uy hiếp một Quý Phi như nàng đến mức không một chút chùn chân.

Nhưng là nữ nhân, dù cho có cường hãn hơn nữa thì cũng vẫn là nữ nhân, một khi gặp phải cái thứ gọi là tình yêu này, cũng sẽ biến thành nhỏ bé nhu nhược.

Nàng đương nhiên không thể bỏ mặc để nàng ấy làm hại Đông Phương Tuyết, tuy rằng không thân, nhưng đứa nhỏ đó cũng do một tay nàng nuôi lớn.

Nghĩ đến đây, nàng nhếch miệng nhàn nhạt cười cười, quay lại đề tài lúc nãy, bắt đầu hạ giọng khuyên giải.

"Coi như ngươi không đồng ý, nhưng ngươi cũng biết thời gian của ngươi không còn nhiều nữa, một khi ngươi không còn, chẳng lẽ ngươi vẫn trông cậy vào Vương Gia vì ngươi giữ mình giữ lòng hay sao? Huống chi hắn còn phải làm Hoàng đế, tương lai tam cung lục viện cũng là tất nhiên."

Nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Trì Lạc, Hoa Quý Phi tiếp tục nói: "Coi như Vương Gia chỉ cần một mình ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi đi rồi về sau hắn sẽ rất đau lòng? Đứa nhỏ đó là một người trọng tình cảm, đối với chuyện đã quyết định thì rất cố chấp, thay vì đợi đến khi làm cho Vương Gia đau lòng, sao bây giờ không suy nghĩ nhiều hơn cho hắn?"

Giọng Hoa Quý Phi nói rất nhỏ, từng câu từng chữ, như kim châm đâm thẳng vào tim Nguyệt Trì Lạc.

Cứ thế cứ thế nó làm nàng đau nhức, đau đến không thể đau thêm nữa.

Nàng luôn biết mình sống không còn bao lâu, nhưng mà lại vào lúc này, tại sao phải là lúc này?

Nguyệt Trì Lạc gắt gao cắn chặt môi, đôi mắt u ám không ánh sáng, Hoa Quý Phi thấy nàng cúi đầu xuống, cho rằng nàng sẽ khóc.

Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, hiện ra một khuôn mặt tái nhợt nhưng dáng vẻ lại tươi cười nở rộ như hoa anh túc khiến nàng có chút choáng váng.