Chương 169: Thương Tổn (7)

"Vậy chiếc khăn tay này từ đâu có?" Nguyệt Trì Lạc ép hỏi.

Hoa Quý Phi cười lắc lắc đầu: "Việc này không thể nói, dù sao người cũng không phải là Bổn cung giết."

"Nương nương còn việc gì không? Nếu không có ta lui xuống trước." Không thu được đáp án muốn có, tâm tình rất phiền não, Nguyệt Trì Lạc chỉ muốn mau mau rời khỏi.

Hoa Quý Phi vội ngăn cản nói: "Muốn Vương Gia không cưới Bình phi vẫn còn có một cách."

Đuôi lông mày Nguyệt Trì Lạc chợt nhúc nhích, nghi hoặc nhìn Hoa Quý Phi.

Hoa Quý Phi cười một tiếng: "Nếu như lấy thân phận chủ nhân thành Phượng Hoàng gả cho Vương Gia, ngôi vị hoàng hậu này tất nhiên không phải ngươi thì còn ai."

Thân phận chủ nhân một thành, tất nhiên cao quý phi phàm.

Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, trên mặt nặng nề sâu sắc, nhấc lên khóe miệng mỉa mai cười nói: "Nếu như Vương Gia vì thân phận ta mới lấy ta, cần thân phận đó để trợ giúp hắn, vậy thì, việc đầu tiên Nguyệt Trì Lạc ta làm chính là hưu hắn, thậm chí giết luôn hắn!"

Nàng nói cắn răng nghiến lợi, giọng nói vô cùng lạnh lẽo u ám.

Nếu như Đông Phương Tuyết là loại người đó, Nguyệt Trì Lạc tuyệt đối sẽ nói được làm được!

Hoa Quý Phi nhàn nhạt nở nụ cười, thấy Nguyệt Trì Lạc như thế cũng chỉ tăng thêm vài phần hiếu kỳ.

Khóe miệng nàng cười rất lạnh nhạt, nhưng lời nàng nói ra lại khiến cho Nguyệt Trì Lạc cảm thấy chấn động: "Ngươi nên biết thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, không phải sao? Chẳng lẽ ngươi muốn vì tư lợi của mình, làm hại A Tuyết cả đời?"

Nguyệt Trì Lạc chợt giật mình, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, cắn chặt môi dưới, nàng lạnh lùng hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Muốn điều tra một cô gái bỏ trốn khỏi Thiên Cơ Các bốn năm trước, việc này cũng không có gì khó khăn."

"Ngươi còn biết cái gì?" Lạnh lùng nhìn Hoa Quý Phi, Nguyệt Trì Lạc ép hỏi.

Hoa Quý Phi lắc đầu: "Trừ việc đó ra, không còn gì khác."

Nguyệt Trì Lạc nặng nề thở ra một hơi, trong lòng xẹt qua nhàn nhạt bi thương.

Thời gian của nàng không còn nhiều, điểm này nàng cũng biết.

Trúng độc nhiều năm qua, mặc dù đã khống chế, nhưng từ lâu đã ăn sâu vào trong xương tủy, hơn nữa thỉnh thoảng còn phải chịu đựng chất độc phát tác vô cùng đau đớn.

Việc này đối với thân thể của nàng tổn hại rất lớn.

Nàng vốn không hề để ý đến sinh mạng khi nào sẽ kết thúc, nhưng mà giờ này khắc này, nàng phi thường để ý.

Bởi vì A Tuyết, cho nên để ý.