Vân Thiên Đại Lục, song trăng đã lẩn khuất, tia sáng nơi chân trời dần ló rạng...
Thiên Kiếm Tông, Vân Lam Sơn - nhị phòng...
Bên trong một mật thất sâu dưới Vân Lam Điện, nam tử trung niên khẽ phất tay, bóng đen phía sau liền hành lễ im lặng biến mất, Vân Hải Lam - đường đệ của hoàng đế Thương Lan Quốc nay là Nhị trưởng lão Thiên Kiếm Tông. Hắn vuốt cằm, nhấc 2 quân cờ ra khỏi bàn cờ, chậc, tuy đã được 'chủ nhân' nhắc nhở bằng mọi giá phải lấy khối thiên thạch đó bằng được nhưng có vẻ hắn đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này, còn kế hoạch bên vương triều đã vỡ một nửa, may thay, 'cháu gái cưng' của hắn vẫn còn sống, cứu vãn được. Vân Hải Lam đứng dậy, hắn phải tự đi xem xét một chuyến...
Mặt khác nơi Hải Nguyệt Tông, Đại trưởng lão Dương Khải phẫn nộ, uy áp xung thiên chấn chấp sự trưởng lão thổ huyết bay ra ngoài, toàn bộ mười hai đệ tử nội môn cùng ngoại môn trưởng lão đi tranh bảo vật đều đang lần lượt bị giết chết bởi một người! Việc này mà truyền ra ngoài sẽ khiến uy danh tông môn sẽ đại sụt giảm, kẻ tội đồ kia phải chết! Không chần chừ Dương Khải lập tức phóng lên trời cao bay về phía Vạn Thiết Thành...
Thiết Lục Sâm Lâm, nơi chỉ vài giờ trước còn thưa thớt một cột khói nhỏ, nay lại biến thành một chiến trường đẫm máu, huyết chảy thành suối, thi khí nồng nặc, kiếm khí tán loạn, nổi bật ở giữa là một thân ảnh đỏ thẫm, mái tóc bạc trắng cùng quỷ diện treo trên mặt, ngồi chễnh chệ nơi gò đất cao như một vị vua, mà bên cạnh là một mỹ nhân nằm bất động, ánh mắt to tròn long lanh tràn đầy sự tù hận và sát khí nhìn về 'vị vua không ngai' kia, nếu ánh mắt của nàng có thể giết người, có lẽ Minh đã chết hàng nghìn lần...
...
[Ngươi tha cho ta, van nài ngươi...Đại nhân cầu tha cho ta ta nguyện ý giao linh hồn bổn nguyên cho ngài...ngươi dám giết ta Thiên Kiếm Tông nhất định sẽ băm xác ngươi...đại nhân, nô gia nguyện ý dâng tấm thân cho ngài, cầu ngài tha cho ta...Hải Nguyệt Tông sẽ truy sát ngươi aaaaaaaaaaa....]
[Cảnh báo...]
Âm thanh thông báo thân chủ đã đạt giới hạn cả về thể xác lẫn linh hồn khiến Minh choàng tỉnh, nhếch mi thượng nhìn về chiến trường trước mặt, rồi lại nhìn về phần cánh tay phải khô héo chẳng còn chút tri giác, hắn cười khổ, có thể nói để giết đám người kia hắn gần như đã xuất hết vốn liếng mình có, nguyên thọ hao tổn, linh hồn mờ nhạt, mất cánh tay phải, nếu không nhờ ý chí kiên định chống đỡ cái thân tàn, có lẽ hắn đã thăng thiên lâu rồi. Cảm thấy một phương uy áp đang dần tiến tới chỗ hắn, tay trái chạm kiếm, miệng khẽ lẩm bẩm...
Ngay lúc này trên không trung, Vân Hải Lam vừa đến, trùng hợp thay Dương Khải cũng xuất hiện, ánh mắt cả hai ko hẹn mà cùng hướng xuống dưới, nhìn thấy xác người mình chết la liệt, oán khí bủa vây, thi hương bốc lên khiến 2 người ko nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Hai đạo ánh mắt lại hướng về 'tác giả' của 'tác phẩm kinh điển' này, một kẻ tàn tạ gần như đã phế, da dẻ nhăn nheo xù xì, tai phải rách nát chỉ còn da bọc xương, ấy thế lại mang bên mình bảo kiếm và bảo giáp, khuôn mặt treo mặt nạ quỷ đỏ ngửa cổ lên nhìn bọn hắn. Chỉ một từ thôi: quỷ dị!
Nhìn một tràng thương tâm khiến Dương Khải bạo nộ khí, song thủ nhanh chóng kết ấn muốn xuất chưởng vỗ chết tên ác ma. Chưởng sắp xuất, Vân Hải Lam vội đưa tay ngăn lại, "Dương huynh, cẩn thận, người hắn có bảo khí Thiên giai, xung quanh khả năng còn thủ bút của hắn, dò xét trước rồi giết hắn không muộn", tuy trong lòng hắn đã muốn bốc hỏa khi nhìn thấy Vân Hương Nhi bị bất động bởi kiếm khí trấn mạch phía dưới nhưng hiện phía dưới đang nhắc nhở hắn phải cẩn thận.
Thấy Vân Hải Lam đang chăm chú quan sát, Dương Khải ném cho hắn một cái nheo mắt, nhất thời trong lòng xúc động chìm xuống, song thủ tán, dùng ý niệm khóa chặt lấy Minh, chỉ là trong thoáng chốc, tên ác ma mà bọn hắn đang dò xét cúi xuống hôn lên trán Vân Hương Nhi, tiếp đến nói to một câu: "Đồ mà Thiên Cơ Các nhắm đến, không ai có thể tranh, nhớ kĩ !", ngẩng nhìn bọn hắn, rồi cả người biến mất không dấu vết. Toàn trường tĩnh lặng, tam nhân ngây người, cmn tình huống quỷ gì đây, một tên không rõ tu vi không rõ lai lịch dưới mí mắt Hợp Thể kỳ biến mất, lại còn hôn trộm nữ đệ tử của Thiên Kiếm Tông rồi biến mất trước mặt nhị vị trưởng lão. Chậc, tin tức này chắc chắn sẽ lại bạo kình khắp lục địa cho mà xem...
...
Minh gian nan nhếch mí mắt, nhìn khung cảnh xunh quanh thay đổi, hắn thở phào một hơi, lẩm bẩm một câu mình thoát rồi, cả người mệt mỏi ngả xuống đất mặc kệ hết thảy nguy hiểm xung quanh, giờ hắn không thể nghĩ nhiều như thế, cùng lúc hiệu quả phụ trợ của Thanh Long kiếm đã hết, cơn đau thấu xương ập tới khiến hắn mê mang.
Linh hồn thiếu khuyết, sinh mệnh tổn hao, mất cánh tay phải, hắn chưa bao giờ nếm trải cơn đau như thế này trước kia, ví như trăm ngàn kim châm vào linh hồn hắn. Trước khi mí mắt dần cụp xuống, Minh thấy một ánh sáng xanh lam dịu nhẹ xuất hiện, một bóng người quen thuộc, khuôn mặt ấy, bàn tay ấy đang từ từ tiến lại gần hắn. Minh rất muốn chống đỡ mi thượng để ngắm cho tỏ dung nhan kia, tay muốn chạm lấy nhưng cơ thể không thể chịu được nữa rồi, bóng tối bao phủ lấy, hắn bất tỉnh...
...
Nữ thần từ trong cổng hư không bước ra, nhìn người nam tử trong tâm bị trọng thương khiến lòng nàng quặn lại, tay khẽ vuốt ve bờ má hốc hác dưới lớp quỷ diện bởi sự đánh đổi. Nữ Thần rủ mi mắt, môi thơm khẽ mấp máy, y phục cùng vết máu tan biến, cả thân thể người nam tử kia dần khôi phục trở lại, thậm trí toàn bộ xác thịt được tái tạo trở nên rắn chắc, tiếp đến thần tích xuất hiện, toàn bộ kinh mạch của hắn phát sáng ánh hoàng kim, thậm chí phảng phất một tiếng long ngâm vang thoáng chốc rồi ẩn lại, ánh kim kinh mạch biến mất như chưa hề xảy ra.
Nữ thần vươn tay ngọc nhẹ nhàng gỡ tấm mặt nạ, ngắm nhìn khuôn mặt nam tử mình thương, không quá tuấn tú, ngược lại ưa nhìn. Ngọc thủ vuốt ve đôi má, dần lướt xuống, ánh mắt cũng dần đi xuống, bỗng nàng khẽ gắt một tiếng, tay hơi che mặt, e thẹn bởi long căn khủng bố 20 đang tồng ngồng thả rông, sao của hắn lại to như vậy, không tốt, tâm có chút hỏng, tay rút ra chiếc khăn lơn che tạm, ấy còn nổi cộm lên, thật xấu hổ.
Ngắm nhìn một lát, nàng chỉnh lại tâm trạng đứng lên, người có chút cảm khái, từ lúc gặp mặt cho đến giờ, tuy ban đầu không để ý lắm đến kẻ bị nhầm lẫn tử kỉ, chạm mặt cũng chỉ để hoàn thành công việc nhưng chính phong thái của hắn đã khiến con tim nàng sau hàng nghìn năm tịch mịch giao động, dẫu có xa cách bởi thân phận, bởi thần vị, nàng vẫn muốn một lần hóa làm người, trải nghiệm sinh hoạt đời thường, ân ân ái ái với người mình thương, chỉ là cha nàng - vị bề trên tối cao có lẽ sẽ không cho phép...
Nàng lắc lắc đầu, tay rút ra một chiếc nhẫn tinh xảo hình một con rồng cuốn tròn đặt lên ngực nam tử, tiếp đến giăng trận pháp bảo vệ. Xong xuôi nàng nhìn người nam tử hồi lâu, tay phất lên, không gian rách ra, nàng dứt khoát quay người bước vào, không gian liền lại như chưa hề có gì xảy ra...
Thái dương dần lộ diện nơi chân trời, màn đêm dần thoái lui, một ngày mới bắt đầu.