"Minh, cậu dậy ngay cho tôi, đây không phải là khách sạn cho cậu ngủ", giọng nói đanh đá của nữ giảng viên khiến cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn về một phía góc lớp, nơi có cậu sinh viên đang nằm gục trên bàn, đường như khung cảnh đã quá quen thuộc với mọi người trong giảng đường này...
Cậu bạn thân vội huých tay ý muốn gọi cậu ta dậy nhưng có vẻ trễ rồi, giảng viên đã đến chỗ cậu, nữ giảng viên không ngần ngại véo tai muốn lôi cậu sinh viên ấy ra khỏi lớp nhưng cậu ta lặng im, mặt trắng bệch không chút động đậy, cả người nặng trịu, như nhận ra có vấn đề, cậu bạn vội cho tay trước mũi, bỗng cậu bạn kinh hãi rút tay về, giọng lắp bắp đầy sợ hãi: "Cậu ấy, Minh..., cậu ấy không còn thở nữa cô ơi..."
......
Minh giật mình tỉnh dậy, trái với khung cảnh giảng đường nghiêm túc, xung quanh hắn là một màu trắng pha xanh dương mờ ảo, dưới chân là mặt nước trong xanh kéo dài tận chân trời...
Minh ngơ ngách, đây là chỗ quáy nào, hắn đang ở lớp học mà, Minh định giơ tay muốn tát mình để tỉnh ngủ nhưng...hình như hai bàn tay hắn hới trong suốt...giống như một hồn ma vậy. Minh hét toáng lên, ngã ngửa ra sau, hắn...hình như đã chết rồi, không thể nào, mới 6 tiếng trước hắn còn uống cà phê ngồi đọc bộ Vạn Cổ Thần Đến chương 5xxx mới nhất, kí ức còn rất mới...
"Đúng, ngươi đã chết rồi" một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng khiến hắn kinh hãi vội trườn ra xa, đối diện hắn là một nữ nhân trẻ, thân trang một bộ cổ phục bạch y phương đông, chỉ là tóc nữ nhân đó màu tuyết trắng dài chạm tới đôi chân trần trắng nõn cùng khuôn mặt bị một tầng sương mờ, như một vị nữ thần bước ra từ cỗ bích họa, siêu phàm thóa tục khiến Minh như bị hớp hồn, siêu cấp mỹ nhân nha.
"Thật xin lỗi, thuộc hạ của ta làm việc có chút nhầm lẫn khiến ngươi chết oan, vì ngươi trước kia có tích đức, ta sẽ cho ngươi chuyển sinh đến nơi mình muốn, chỉ là ngươi không thể quay về tiền kiếp được nữa" giọng nói trong trẻo đó lần nữa cất lên khiến Minh hồi thần, vội đứng dậy chỉnh chu mà đối thoại với "nữ thần".
Vậy là hắn chết thật rồi, có chút không nỡ nhưng nghe đến câu được tự ý chuyển sinh đến nơi mình thích thì còn gì bằng, không nghĩ nhiều, Minh vui vẻ đáp luôn câu: "Ta muốn tu tiên, ta muốn đầu thai vào thế giới tu tiên!", nghĩ đến cảnh sáng tu luyện chill chill, chiều ngắm các vị mỹ nữ sư tỷ sư muội thì quá ư là toẹt vời.
Nhìn Minh vui vẻ ảo tưởng về cuộc sống tương lai muôn màu, nũ nhân khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý, đoạn nàng nói tiếp: "được, ta đáp ứng, nhưng mọi chuyện không dễ dàng thế, ta sẽ đưa ngươi đến đó với điều kiện là ngươi phải thống nhất được vũ trụ đó, tất nhiên sẽ có chút "quà tân thủ" cho ngươi", "Sao cô, à, sao ngài biết từ ngữ đó" Minh thoáng ngỡ ngàng, từ ngữ hiện đại đó, sao nữ nhân đó lại biết?
Nữ nhân cười thầm, tay phất một cái, hàng trăm nghìn những bong bóng chứa đầy huyền khí với đủ loại màu sắc khác nhau hiện ra, "bởi vì ta là người tạo ra thứ mà ngươi gọi là hệ thống mà", nhận ra mình đã tiết lộ quá nhiều, nữ nhân vội thu tay, đồng thời mở cổng dịch chuyển ngay bên dưới chân của Minh mặc kệ cho sự giãy dụa khỏi sự chìm dần vào cánh cổng của hắn....
"Từ đã, làm ơn, cho ta, cho tiểu nhân hệ thống được không, một cái thôi cũng được, đi mà nữ thần, đi mà....aaaaaaaaaaa", mặc cho Minh van xin "đặc ân thường thấy" của kẻ chuyển sinh nhưng nữ nhân dường như không quan tâm mà xoay người bước vào một cách cổng khác. Nàng khẽ dừng lại, thoáng thì thầm gì đó rồi biến mất sau cánh cổng, khung cảnh dần tan vỡ, tiếng gào cũng im bặt, Minh đã được chuyển sinh, mọi thứ như chưa hề tồn tại, một màu đen bao trùm...
...
Chỉ vài phút sau khi Minh chết, cảnh sát và xe cứu thương đã có mặt để phong tỏa hiện trường, tại giảng đường đó, các pháp y đang khám nghiệm tử thi bỗng ánh đèn chớp một cái, xác cậu sinh viên xấu số đã biến mất cùng với tất cả đồ đạc cá nhân không một vết tích, có người chạy như điên ra khỏi hiện trường, có kẻ ngất luôn tại chỗ...
Ngày hôm đó, báo đài đưa tin rất nhiều...