Chương 4: Tầm
Dưới ánh hoàng hôn dần buông là một Sài Gòn hoa lệ đang thay áo, nó vứt bỏ lớp vỏ chen chúc và có phần hơi ngột ngạt vào ban ngày, thay vào đó là vẻ hào nhoáng và xa hoa đến từ những con phố sắp sửa lên đèn lúc ban đêm.
Từng mang trên mình cái danh "Hòn Ngọc Viễn Đông" nên những hoạt động về đêm của Sài Gòn luôn sôi nổi hơn bao giờ hết.
Thế nhưng không phải bất kì chốn nào ở Sài Gòn về đêm cũng đều sẽ tấp nập đông vui, vẫn có những nơi mà sức sống chốn thị thành không thể vươn tới, điển hình là chỗ Thanh đang đứng - khuôn viên u ám của tòa chung cư quỷ dị.
Thu hút sự chú ý của cậu lúc này là một đứa nhóc nhỏ tuổi, nó khoanh tay cúi mặt ngồi thu lu trong góc tường cũ kĩ. Dưới cái nhá nhem của thời khắc ngày tàn, đứa bé hiện ra với vẻ huyền bí và u uất khó tả.
Như thể không tin vào nhãn lực của bản thân, Thanh dụi mắt, nhưng lần mở mắt tiếp theo khiến cậu có đôi chút giật mình.
Đứa bé kia đã ngóc đầu dậy tự bao giờ.
Nó nhìn chằm chằm vào cậu bằng cặp mắt to tròn, đôi con ngươi đen tuyền một màu u tối mang theo cái nét thiếu sức sống trầm trọng đang hướng thẳng về phía Thanh. Như một bức tranh tĩnh lặng, không có chuyển động nào lọt vào tầm mắt khi cậu quan sát, mọi thứ đều bất động một cách điên rồ, nhưng lúc không nhìn thì...
Dụi mắt lần nữa.
Đứa bé đứng dậy.
Dụi mắt lần...
Đứa bé đã ở ngay trước mặt.
Thanh giật bắn mình, vội vã lùi người về sau, đứa nhóc lúc này đứng cách cậu không đến một mét. Chỉ trong nháy mắt, khi mà động tác dụi lần tiếp theo còn chưa kịp thực hiện, nó đã đứng ngay trước mặt cậu, đưa đôi mắt to tròn tựa hồ muốn xuyên thấu tâm can người khác lên mà dò xét. Ánh nhìn lạnh lẽo cùng khuôn mặt vô cảm kia làm Thanh bắt đầu hoang mang, lòng bắt đầu dấy lên những nghi vấn phức tạp.
"Nó là cái quái gì vậy? Có khi nào..."
Thanh bấy giờ tuy không còn quá sợ hãi với những điều kỳ dị ập đến một cách bất ngờ, nhưng cậu vẫn giữ cho mình sự thận trọng nhất định. Bằng cái kinh nghiệm suýt són ra quần từ hôm qua tới giờ, Thanh biết bất kỳ cái gì cậu gặp một khi có dính dáng đến tòa chung cư phía sau thì đều có khả năng sẽ không được "bình thường" cho lắm.
Đứa bé trước mặt là một ví dụ: Một thứ chớp nhoáng, đánh bại hoàn toàn mọi thường thức vật lý mà cậu biết trong suốt hai mươi năm qua.
Cẩn thận đánh giá, đó là một đứa nhóc có độ tuổi chừng tiểu học, mặc cái áo rộng thùng thình dài quá đầu gối cùng mái tóc ngắn rất ưa nhìn. Nhìn qua có nét giống con gái, nhưng cũng có vẻ là con trai. Thanh không biết giới tính của nó là gì, nhưng cậu biết đang có thứ quan trọng cần để tâm hơn là chuyện ấy.
Không khí xung quanh trở nên nặng nề, Thanh biết một nụ cười tự tin sẽ không thể giải quyết được tình huống này như trên quảng cáo, thế nên cậu vẫn đang bất động đứng nhìn đứa trẻ kia. Chợt nó cất tiếng, thanh âm trong trẻo thơ ngây:
- Anh thấy được em?
Thanh lưỡng lự gật đầu, việc cậu muốn làm nhất lúc này là phóng một mạch khỏi đây để tránh xa những rắc rối, nhưng sự tò mò quái ác trong cậu lại một lần nữa chiến thắng. Ván này cược hơi lớn, nhưng Thanh có cảm giác bản thân không còn đường lui nữa rồi, cậu "all in".
- Em là...
Ngập ngừng đôi chút trong việc lựa lời mà nói, lần đầu giao tiếp với một thứ như này khiến Thanh có hơi bối rối, không biết phải mở lời như nào để mà toàn thây. Hít một hơi thật sâu, cậu tiếp:
- Sao em lại... ở đây?
- Anh nhìn thấy em... - Mắt đứa bé chợt tối sầm lại, vẻ mặt lộ ra sự cảnh giác mãnh liệt. - Anh đến để bắt em?
- A... anh không đến để bắt em! Anh chỉ tình cờ trông thấy em thôi... À! Sao em lại ngồi ở đấy?
- Em đợi bạn...
Sự cảnh giác tan biến, Thanh có thể cảm nhận được điều đó thông qua khuôn mặt dần có lại nét hồng hào, trông đáng yêu hơn hẳn cái diện mạo dọa người lúc nãy.
- Bạn em đang ở trong lày... - Đứa bé chỉ tay về tòa chung cư đang lặng lẽ đón gió.
Thanh hơi nhíu mày, cậu không biết bạn của đứa nhóc này là ai, nhưng nếu nó đang ở trong tòa nhà chết tiệt kia thì ắt hẳn là phải thứ gì đó ghê gớm lắm, cậu nghĩ vậy.
Đột nhiên cảm nhận được có gì đó không ổn, cậu thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu biến đổi, sự u ám vốn có nay được đẩy mạnh bởi những tán cây khô xào xạc cùng cái âm thanh ghê rợn nghe như tiếng khóc thút thít của một đứa con nít.
Đúng vậy, đứa trẻ đột nhiên bật khóc.
Thanh bối rối khôn tả, tay chân luống cuống loạn hết cả lên. Cậu muốn dỗ đứa bé cho nó nín càng nhanh càng tốt vì cái không khí xung quanh bắt đầu trở nên dị thường từ khi tiếng khóc ấy cất lên.
- E... em... em sao vậy? Sao lại khóc? Nín đi anh thương! Nào ngoan, nín đi anh cho kẹo!
"Cơ mà nó có ăn được kẹo không?"
- Huhuhu... - Âm thanh rợn người vẫn không ngừng cất lên mang lại cho Thanh cảm giác cực kì bất an. - Bạn em đi rồi... Huhu... Không có ai chơi với em hết... Huhu...
- Có anh này! Nín đi rồi anh chơi với em! - Đứa bé khóc càng to hơn, thấy bầu trời quang đãng như dần tích tụ mây đen, Thanh rối quá làm liều. - Ngoan đi! Làm ơn nín khóc giùm cái rồi... Muốn gì cũng được mà!
- Thiệt hông?
Nó nín bặt, khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn ngóc lên nhìn thẳng vào Thanh, ráo hoảnh.
- Aiza! Anh đã lăn lỉ tới vậy thì đành chịu thôi. Được, em chơi với anh! Em là Tầm, gọi tiểu Tầm cho ló dễ thương! Anh tên gì?
- Hả? À, anh tên Thanh.
- Ò! Hihi! Anh Thanh theo em! - Nó cười tít mắt, quay lưng bước đi.
Thanh có hơi bất ngờ, phần vì cậu vừa nhận ra là mình bị lừa, phần vì độ quỷ quyệt của đứa nhóc trước mặt. Cậu thầm mắng một tiếng con nít quỷ, cơ mà nghĩ lại thì nó vốn chẳng phải người rồi, nói vậy cũng chả có ý nghĩa gì.
- Ê! Ngẩn ngơ cái gì đó? Đi nhanh lên! Lẹ đi! - Tầm ngoắc tay như chủ gọi chó.
"Đi chơi với nó?"
Lắc đầu cười khổ, đôi chân bất đắc dĩ lết đi, thầm than sao số cậu đen đủi vãi lúa, gặp toàn cái thứ gì đâu không!
Thanh cũng chả hiểu mình vừa làm cái quái quỷ gì nữa, thế nhưng tận sâu bên trong cậu lại không hề sợ hãi và cũng chẳng có chút lo lắng. Phải chăng bản thân đã dần quen thuộc với những điều này, hay còn một lý do nào khác?
Thanh không biết, nhưng ít nhất thì cậu rất tin vào trực giác, vào những quyết định mang tính đặt cược của mình, vì ở lúc này đó là điều duy nhất cậu có thể dựa vào.
Màn đêm tĩnh lặng, từng ánh đèn đường sáng bừng lên làm nhộn nhịp cả con phố vốn không đông đúc.
Có hai bóng dáng: Một lớn một nhỏ, một người một... Chưa xác định thản nhiên rảo bước trên vỉa hè vắng vẻ.
Thanh ngắm nhìn Tầm đang nhảy bước tung tăng trước mặt, tự hỏi rằng có phải lúc mất nó cũng còn bé như vầy không? Nếu điều đó là thật thì lại quá đáng thương rồi!
Đang nhảy chân sáo trông thật vô tư, bỗng Tầm quay đầu lại hỏi một câu kỳ quặc:
- Anh hổng mang theo lồng đèn hả? Có ổn hông đó?
- Lồng đèn? Sao lại phải mang theo thứ đấy?
- Mấy người tìm tới em trước giờ ai cũng mang theo lồng đèn hết trơn á! Nhìn họ lợi hại lắm! Cơ mà kể từ khi bước vào tòa nhà kia thì chẳng thấy ai bước ra... À không! Có một người đấy chứ!
- Ai?
- Anh đó! Hihi!
Thanh gãi đầu khó hiểu, nhưng giờ có những thứ khiến cậu quan tâm hơn là mấy gã cầm lồng đèn.
- Tầm này, em biết gì về tòa chung cư đó phải không? Sao lại đứng chờ ở ngoài?
Tầm dừng lại, bàn tay nhỏ xinh chống lên chiếc cằm trái xoan, ra vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
- Em cũng hông biết nữa… Em ngủ một giấc dài, mới tỉnh lại thôi. Em đi loanh quanh tìm bạn chơi, rồi em gặp một thằng nhóc, chắc là cỡ tuổi em, hẹn em hôm nay đến trước cửa tòa nhà chờ ló, ló dẫn đi chơi. Mà nhìn ló lưu manh lắm, em chỉ đến xem thử như lào thôi. Tại mẹ… Dặn phải chọn bạn mà chơi…
Khi nói đến chữ “mẹ”, Tầm có hơi ngập ngừng, Thanh nhận ra điều đó, nên cậu không cố gắng hỏi thêm, sợ hỏi một hồi nó nhớ lại chuyện gì buồn rồi khóc nữa thì bỏ mẹ.
- À ra vậy… Vậy em bỏ hẹn đi chơi với anh vầy có ổn không đó?
- Hông sao, em cũng mới gặp thằng kia hôm qua thui, mà so với ló thì anh trông có vẻ tốt bụng hơn. Cảm thấy may mắn đê, anh lọt vào mắt xanh của em rồi đó! Hí hí!
“Đệch!”
Tầm lại khoác lên mình dáng vẻ vô tư, vừa đi vừa hò hát líu lo trên con đường trải dài mênh mông, trái ngược hoàn toàn với vẻ trầm tư đầy nghi hoặc lúc này của Thanh, có vẻ như cậu vừa biết thêm được vài thông tin quan trọng.
Vì vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài thì chắc nó không biết về chuyện phòng 103 rồi, Thanh định hỏi thêm về thằng nhóc lưu manh kia, nhưng chưa kịp cất lời thì Thanh thấy Tầm đột nhiên ngừng hát, đứng im như trời trồng nhìn chằm chằm vào một góc đường.
Tò mò, Thanh nhìn theo.
Đó là một bó hoa tươi bị dẫm nát, cái đĩa mà cậu đoán là đựng gạo muối bấy giờ trống không, lon sữa nhỏ nằm lăn quay, vương vãi trên đất là đầy tro và cát.
Thanh lặng người, cậu đủ nhạy bén để hiểu chuyện, phút chốc mọi ý nghĩ trong đầu bất chợt tan biến, tim như thắt lại, trong một khoảnh khắc nhỏ thôi, dường như cậu đã nổi giận trước cảnh tượng này.
Nhưng có vẻ như vừa nghĩ ra điều gì, Thanh dáo dác nhìn quanh rồi bước vội sang phía bên kia đường, bỏ lại mình Tầm đang ngơ ngác đứng nhìn về nơi góc đường ấy.
Tầm vẫn chỉ nhìn trân trân vào cái đống hỗn độn trước mặt, trong đôi mắt kia là một phương trời xa xăm nào đó, tựa như ánh nắng của mùa thu vậy: êm đềm dễ chịu nhưng cũng lặng lẽ mà xót xa.
Bỗng trong ánh mắt trong trẻo kia của đứa bé xuất hiện một bóng dáng gầy gò lướt qua, lặng lẽ nhặt cái lon để cho cát vào, cẩn thận lụm bó hoa lên rồi bỏ đi vài cành dập nát, trân trọng thả từng viên kẹo vào chiếc đĩa nhựa đầy bụi, điểm ba nén nhang cắm vào lon sữa nhỏ.
Tất cả mọi thứ đều được thực hiện một cách hết sức lặng lẽ, nhưng lại cực kỳ cẩn thận và đầy sự trân trọng.
Tầm vốn rất cô đơn, đã lâu rồi không ai chơi với nó. Tầm rất muốn có một người chơi cùng, nên nó quyết định sẽ dụ ông anh nhìn có vẻ khù khờ kia đi chơi với nó.
Trong thoáng chốc, Tầm đã thật sự rất vui khi có một người bạn cùng đồng hành. Niềm khao khát nhỏ nhoi là vậy, nó đã quen dần việc cảm thấy vui chỉ với bấy nhiêu mà thôi.
Nhưng tận sâu bên trong tâm hồn nhỏ bé kia, có một khát vọng luôn mãnh liệt hơn, không chỉ là được chơi cùng, mà còn là được yêu thương, được trân trọng... Như một con người.
Không hiểu sao sau ngần ấy thời gian, giờ Tầm lại khóc, từng giọt nước mắt rỉ xuống đôi má phúng phính đã quá lâu không có người nâng niu. Dường như nó nghe được tiếng cầu nguyện từ đáy lòng của ai đó, thứ âm thanh thật ấm áp...
Giọt nước mắt kia không có hơi ấm, đôi gò má hồng không có hơi ấm, nhưng bàn tay gầy gò của ai đó thì lại có. Gạt đi giọt lệ huyền ảo, Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, ánh nhìn đầy trìu mến đối diện với Tầm.
- Mọi chuyện ổn rồi!
- Ưm!
Nước mắt lại bất giác trào ra, nhưng Tầm cố nín lại. Nó muốn cười, cười thật tươi để thỏa mãn khao khát bấy lâu nay, cười thật lớn để chứng minh cho tất cả đều thấy, rằng nó rồi cũng sẽ có lúc được trân trọng... Như một con người.
Nụ cười méo mó không thể diễn tả được hết những xúc cảm ở trong lòng, nhưng Tầm biết rằng, mình đang hạnh phúc.
[---]
Chiếc ghế đá công viên lặng lẽ lắng nghe cuộc nói chuyện của hai con người, tuy không hoàn toàn đúng nhưng theo một góc độ nào đó mà nói, đây chính xác là hai con người.
- Cũng lâu lắm rồi lên có nhiều cái em hông nhớ rõ được lữa. Nhưng kí ức về cái ngày đó... Thì mãi hông quên được...
Thanh lặng lẽ ngắm nhìn đôi mắt trong veo của Tầm, nó long lanh huyền ảo tựa như chất chứa cả một bầu trời bên trong, một vùng trời trong vắt và rộng lớn, bao la như tương lai của một đứa trẻ...
Tầm đã từng có một thứ như vậy...
- Bữa đó cũng là một ngày thu, mẹ dẫn em tới góc đường đó, bảo em đứng chờ đi và đừng đi đâu cả! Trước khi đi mẹ còn cho em cây kẹo mút, vị của ló thì cho tới giờ em vẫn nhớ, hổng biết phải diễn tả như lào lữa nhưng mà... Ló ngon lắm. Em cứ đứng chờ, chờ hoài chờ mãi mà hổng thấy mẹ đâu, tới chiều tối luôn mà mẹ vẫn chưa về. Lúc đó em có cảm giác như là... Như là... Mẹ... Sẽ hông bao giờ về lữa...
Tầm bắt đầu nghẹn ngào, giọng nói có phần đứt quãng. Đặt bàn tay ấm nóng lên đôi vai nhỏ bé đang run rẩy, Thanh bảo rằng Tầm không cần phải cố nhớ lại chỉ để kể cho cậu nghe. Tầm nhìn anh một hồi lâu, nó tiếp:
- Lúc đó em hông biết phải làm sao, trên đường quá trời người vậy đó, mà ai cũng xa lạ hết. Em sợ lắm! Em kêu mẹ, kêu hông được cái em khóc; có mấy người xung quanh lại gần hỏi han, nhưng em hổng biết phải trả lời sao... Chỉ biết khóc thôi. Rồi tự nhiên em bị đẩy một cái chới với, quay lại thì thấy quá trời người họ đưa tay về phía em kêu la om sòm... Rồi mọi thứ tối sầm lại...
Một khoảng lặng dài, Thanh muốn an ủi Tầm, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, nên cậu chọn im lặng. Đôi khi chỉ cần sự có mặt thôi cũng đã đủ cho một lời động viên chân thành nhất rồi.
- Đi chơi vui quá! Tầm nhỉ?
Tiếng nói lanh lảnh mà như thét cất lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch ở công viên buổi đêm. Khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì, cơ mà nếu ở mức độ như của Tầm thì Thanh vẫn lo liệu được.
Nhưng có vẻ mọi thứ không thuận lợi cho cậu đến vậy.
Từ màn đêm khuất sau ánh đèn đường, một thằng nhóc trạc tuổi Tầm bước ra. Gọi là thằng nhóc vì nó cắt đầu húi cua, mặc chiếc quần yếm lửng nâu và cái áo thun trắng nhìn thời thượng vô cùng.
Thanh có hơi nhột khi so sánh với cách ăn mặc của mình: Áo thun, quần kaki.
Đang tính hỏi stylist của em là ai, nhưng chưa kịp thì thằng nhóc đã mở lời bằng cái giọng lanh lảnh của mình, hiển nhiên không phải nói với cậu.
- Sao lại không chờ trước cửa?
- Mình... - Tầm lúc này lộ ra vẻ run rẩy rõ rệt. - Mình chán quá... Nên...
- Chán? Quên mất những gì tao nói với mày rồi à? - Nó quát lên đầy hung tợn.
Thanh không chịu được nữa, cậu có cảm giác cuộc trò chuyện này ngày càng nguy hiểm, và ít nhất thì cậu phải làm gì đó để ngăn chúng lại.
- Này hai đứa...
- Câm mồm!
*Xoẹt
Cổ Thanh chảy dài một đường đỏ, vết cắt không sâu, máu chảy không nhiều nhưng đủ làm cậu xám hồn.
Đưa tay bụm miệng vết thương, cảm nhận từng giọt máu tươi đang rỉ vào lòng bàn tay, cậu kinh hãi nhìn chằm chằm thằng bé đầy nguy hiểm trước mắt.
Tầm lao lên, dang đôi tay che chắn trước một Thanh đang lặng người vì kinh ngạc.
- Đừng làm hại ảnh!
- Mày còn dám nói?
Thằng nhóc bước đến, nắm cổ Tầm nâng lên, khó mà tin được một đứa nhóc lại có đủ sức làm cái việc kinh khủng ấy.
- Tao ghét nhất là ai làm trái ý tao!
- Kh... Khon... Hông... Được...
Thanh lao đến, cố gắng gỡ đôi bàn tay nhỏ bé đang làm Tầm nghẹt thở. Bộ dáng bất lực của cậu trông khổ sở vô cùng.
Trong khi thằng nhóc kia ánh lên đôi mắt đầy sát khí, nó vung chân đá nhẹ một phát làm Thanh trượt dài trên đất, bàn tay đang nắm cổ Tầm cũng vứt về phía đấy.
Thanh sau khi ăn một cước thì bắt đầu nghĩ đến việc mình nên chọn loại quan tài như nào, nhưng khuôn mặt nhăn nhó của Tầm trước mắt kéo cậu về thực tại.
Cậu phải nghĩ cách gì đó, không thì cả hai đều sẽ toi đời với cái thằng quỷ nhỏ kia, nhưng mọi thứ trong đầu cậu lúc này đều vô cùng hỗn loạn và chả vận dụng được gì cả. Bỗng Tầm khẽ nhỏ giọng:
- Anh cho em xin ít máu!
Thanh gật đầu ngay tắp lự, không hề thắc mắc dù chỉ một chút về lý do của cái yêu cầu kia, bởi cậu nghĩ dù có phải chết thì thà chết trong tay Tầm còn hơn là bị thằng quỷ kia đá bể "trứng" mà chết.
Nhận được sự đồng ý, Tầm lập tức lao đến ngoạm vào vết thương đang rỉ máu trên cổ Thanh.
Cảm nhận được từng luồng máu nóng bị hút đi bằng khuôn miệng nhỏ nhắn, Thanh có chút đỏ mặt, nhưng cậu nhanh chóng cảm thấy hổ thẹn khi Tầm ngẩng đầu lên.
Sắc mặt nó vô cùng khó coi: hai má phồng lên trong khi mắt thì trợn tròn thống khổ, như thể đang đau đến mức muốn thét lên nhưng lại không thể hét được, cảnh tượng này làm lòng Thanh có chút xót xa.
Thằng nhóc từ từ tiến lại gần, thầm thắc mắc hai đứa kia sao giờ khắc này mà còn đi âu yếm nhau? Sự tình quá đen tối so với sự trong sáng của bản thân, nó quyết định kết thúc việc này sớm một chút.
Thằng nhóc bắt đầu chạy, lao đến với đôi tay đang phát ra vầng sáng tím rịm vô cùng kỳ dị, đôi mắt hằn sâu nét lạnh lùng vô cảm cùng sự tàn ác không thể đong đếm.
Nhưng khoảnh khắc nó vừa tiến tới, Tầm quay lại, phun một ngụm máu thẳng vào mặt nó làm thằng nhóc thét lên một tiếng chói tai.
Giật lùi về sau vài bước, đưa tay bụm lấy những vết bỏng do máu gây ra, miệng rên mà như thét lên từng hồi vô cùng đau đớn.
Chớp lấy thời cơ, Tầm vác Thanh hãy còn ngơ ngác lên vai rồi chạy một mạch khỏi cái công viên xui xẻo, bỏ lại thằng nhóc đang nghiến răng ken két.
- TỤI BÂY PHẢI CHẾT!!!