Chương 3: Bùa
Cậu truyện bi kịch đầy nặng nề bấy giờ đã in dấu vào trí nhớ của Thanh. Nhưng lượng thông tin kia lại khiến cậu càng trở nên rối rắm, bởi mọi chuyện lúc này phức tạp hơn cậu tưởng. Nó đính chính lại rằng những gì cậu đã trải nghiệm và những thứ cậu đã mắt thấy tai nghe cho đến tận bây giờ, tất cả đều là sự thật. Đó là điều cậu không muốn tin nhất.
Khái niệm về tâm linh trong Thanh trước đây chỉ giới hạn ở những cuốn phim thuê được trong hàng băng đĩa lậu nơi quê nhà hay những câu chuyện người lớn kể lại. Rằng cậu căn bản không biết phải làm gì khi đối mặt với chúng.
Bắt cậu đối mặt với một "sự kiện" có quy mô đến mức này thì...
Hít một hơi thật sâu cho đến khi lồng ngực tràn đầy thứ không khí có phần ngột ngạt, Thanh quay đầu nhìn lại căn chung cư đang chìm trong im lặng. Ngoài này là một cuộc sống bộn bề tấp nập, trong khi đó phía sau bức tường dày kia, lại là một nơi có thể phá vỡ thế giới quan của rất nhiều người. Nghĩ đến đây, cậu bất giác cảm thấy hơi rùng mình với những thứ bản thân sắp phải đối mặt.
Đang suy nghĩ miên man, ánh mắt lơ đễnh của Thanh bắt gặp được chuyển động của một thứ gì đó. Xuyên qua ô kính vuông vức trên cửa sau chung cư, hình ảnh bộ đồ bà ba nâu quen thuộc lọt vào tầm mắt của cậu.
"Ông già mặc áo bà ba?"
- Con có việc cần làm! Con xin phép đi trước!
Nói rồi cậu phóng như bay qua đại sảnh, đuổi theo bóng hình bí ẩn đang rời bước khỏi chung cư. Chân vừa vượt qua chiếc cổng sắt, Thanh đã thấy thân ảnh ông già ở nơi góc đường. Ông vẫn tiếp tục đi, cậu đuổi theo. Băng qua đại lộ đông đúc, chen vào những con hẻm nhỏ bé, sau vài khúc cua, mục tiêu Thanh đang theo dõi lúc này đã đi vào một cửa tiệm nhỏ.
Ông ta bước vào một tiệm quan tài.
Thanh chần chừ trong giây lát, cậu biết mọi thứ xảy đến với mình từ đầu cho tới giờ phút này đều không có chút nào bình thường, nhưng cái linh tính mơ hồ trong đầu lại mách bảo cậu phải tìm gặp ông già kia. Chút cảm giác hối hận từ quá khứ nơi căn phòng ấy lại ùa về. Nuốt một ngụm nước bọt, tin vào trực giác của chính mình, hạ vững quyết tâm theo đuổi vụ này, Thanh cất bước.
Bước vào căn nhà nhỏ tồi tàn chất đầy những vật dụng phục vụ cho việc mai táng. Đập vào mắt Thanh là một cỗ quan tài to đùng, nước sơn đen bóng phản lại ánh sáng từ chiếc đèn dây tóc lập lòe làm cậu hơi nhức mắt.
Không thấy bóng dáng áo bà ba đâu cả.
Cậu thận trọng quan sát, dè dặt trong từng bước đi, đánh giá căn phòng bằng cái nhìn chi tiết của bản thân.
Đó là một nơi thiếu ngăn nắp, nếu không muốn nói là một mớ hỗn độn. Giấy tiền vàng bạc treo lủng lẳng khắp nơi trên những sợi dây đỏ, bốn bức tường thì đặt nghẹt những hình vẽ khó hiểu. Cảnh vật xung quanh tuy có chút thần bí, nhưng dù sao thì chúng vẫn chỉ là những món đồ vô tri. Thứ khiến Thanh chú ý hơn cả là một cái bàn thờ nhỏ, đặt cạnh chiếc cửa xếp ở góc phòng.
Không phải Thanh chưa từng thấy bàn thờ, quê cậu không thiếu thứ đấy. Nhưng thứ đang hưởng nhang đèn trong cái bàn thờ kia mới là điều làm Thanh nghi ngờ: Một chiếc lọ nhỏ với hoa văn sặc sỡ quanh thân mình, nắp đậy là miếng vải vàng cố định bằng dây đỏ. Dù sợi dây có vẻ siết rất chặt, nhưng quanh thành lọ vẫn rỉ ra vài giọt chất lỏng quen mắt... Thứ nước màu đen.
Thanh bất giác hơi lạnh gáy, cậu toang tiến lại gần để nhìn rõ hơn, chợt một tiếng động phát ra làm Thanh giật mình.
*Lục cục
Thanh trừng mắt, vẻ sửng sốt hiện rõ trên khuôn mặt non trẻ của cậu. Một dấu hỏi lớn nảy sinh trong đầu, và đáp án được đưa ra ngay sau đó, chiếc bình lại rung lên một lần nữa.
*Lục cục
Mồ hôi bắt đầu tuôn ra, bịn rịn trên đôi má ửng hồng do máu dồn lên não, Thanh bắt đầu sợ, cái nỗi kinh hoàng của đêm qua bắt đầu quay lại và hiện hữu trong tâm trí cậu. Nhưng lần này thì khác, chân run vẫn bước đến, tay run vẫn vươn ra. Cứ như thứ cậu muốn chạm đến là một cái gì đó khác chứ không phải cái lọ quái dị kia.
Cậu muốn chạm đến sự thật.
*Lục cục... Lục cục... Lục cục...
Bàn tay càng đến gần, sự rung lắc càng mãnh liệt. Thanh cảm giác như có thứ gì đó bên trong chiếc lọ đang kêu gọi cậu. Dù không biết đáp lời nó có phải là quyết định đúng đắn hay không, Thanh vẫn làm.
Giây phút cậu sắp chạm được vào nó, sự rung lắc dữ dội khiến thứ bên trong dường như sắp trào ra, một bàn tay đã ngăn chặn mọi thứ.
- Làm gì?
Thanh hoảng hồn nhưng cố kìm nén để không phải thét lên. Chủ nhân của đôi bàn tay xương xẩu đang nắm chặt tay mình là người mà cậu tìm kiếm: Ông già áo bà ba. Đôi lông mày trên vầng trán nhăn nheo hơi nhíu lại, bằng một lực kinh người, bàn tay đang giữ Thanh đẩy cậu ra. Thái độ không chút kiêng nể.
- Đến đây làm gì?
Thanh mất đà lùi lại vài bước, phải đến mấy giây sau cậu mới có thể định thần. Sau những diễn biến đầy hỗn loạn mà cậu phải trải qua, việc sắp xếp câu từ dường như biến thành một cái gì đó hơi khó khăn. Thanh lắp bắp:
- Dạ...Con tìm...
- Ai họ hàng với cậu mà xưng con?
- Dạ... Cháu tìm bác để... Cảm ơn... Vì đã cứu cháu...
Vừa trò chuyện với Thanh, ông vừa rút trong túi ra vài tờ giấy màu vàng mà trong mắt cậu, nó khá giống với những lá bùa trên phim ảnh. Dán chúng vào chiếc lọ, sự rung lắc bị chấm dứt. Thắp ba nén hương cắm vào cái lư đồng bé nhỏ, ông cụ tiếp:
- Ta không cứu cậu, ta chỉ làm theo lệnh và cứu người phụ nữ kia!
- Người phụ nữ kia? Ông cũng biết chuyện ở phòng 103? Ông là...
- Ta là ai cậu không cần biết, mà cũng không có tư cách biết!
Giọng điệu ông lúc này không còn một chút thiện cảm nào, ánh mắt đã lóe lên vẻ hung tàn.
- Cậu không thuộc về thế giới của bọn ta, nên ta chỉ có một lời khuyên. Quay về, dọn đồ và rời khỏi 103 đi! Trước khi cậu khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
- Ông biết rõ về căn phòng đấy đúng không? Xin hãy...
- Tiễn khách!
Tiếng nói đanh thép cùng ánh mắt sắt lạnh làm Thanh cứng họng.
Nhưng bất ngờ hơn là mọi thứ xung quanh cậu dần trở nên mờ ảo đi sau hiệu lệnh của ông cụ. Một lực đẩy vô hình tác động lên cơ thể của Thanh, đưa cậu tiến về hướng cửa. Sự bất ngờ khiến cậu vô cùng chật vật, cố bám víu vào một cái bàn cạnh tường, nhưng rồi bị tuột tay bởi thứ gì đó, Thanh thốt lên vài lời cuối cùng trước khi bị thổi bay ra khỏi cửa tiệm.
- Xin ông... Hãy... Cho cháu biết... Làm ơn... Ahh!
*Bịch
Cậu bị ném ra khỏi tiệm không khác gì con chó rách. Ánh mắt đờ đẫn bất lực nhìn cánh cửa dần khép.
*Rầm.
Cánh cửa đóng lại, niềm hy vọng cũng bị dập tắt. Thanh thẫn thờ, cậu đã nghĩ rằng ông già có vẻ mạnh đó sẽ chịu nghe cậu nói.
Cậu từng hy vọng rằng mọi lời giải đáp sẽ được tìm đấy ở con người bận áo bà ba, và rằng sẽ có giải pháp cho mọi vấn đề mà cậu đang gặp.
Phải, cậu đã tin là như vậy.
"Tại sao chứ?"
Vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi, cậu không hiểu mình khóc vì cái gì?
"Tại sao hả?"
Đã từng có một cuộc sống bình thường, cho đến khi bước chân đầu tiên của cậu được đặt vào tòa chung cư ấy, căn phòng ấy. Mọi thứ thay đổi, bắt đầu hỗn loạn, cậu đã thật sự tin vào những thứ siêu nhiên.
"Rồi sao nữa?"
Không, không hề có sau đó, không một sự giải thích, không một chút dẫn dắt. Điểm khác biệt duy nhất giữa cuộc sống và phim ảnh là đôi khi, đời thật lại chua chát đến rợn người...
Bình tâm lại phần nào, đưa tay lau đi những giọt nước mắt hiếm hoi ít khi chảy, Thanh bất chợt nhận ra trong tay mình đang cầm thứ gì đó. Là một tờ giấy hình chữ nhật màu vàng, giống như lá bùa mà cậu thấy ông già kia sử dụng, nhưng nhìn kĩ thì hoa văn trên hai lá có vẻ khác nhau.
Nhìn ngắm hồi lâu cũng không có kết quả gì, cậu cất nó vào trong túi, lê đôi chân mỏi mệt bắt đầu bước đi.
Dưới ánh chiều tà đang trải dài trên những con phố, có một chàng trai đang lang thang, trong lòng trống rỗng, cảm xúc lúc ấy thật vô định. Chiếc bóng mờ bị kéo dài theo ánh mặt trời nhạt nhòa, im lặng nhấp nhô trên vỉa hè con phố êm đềm.
Xế chiều của Sài Gòn, sao mà nao lòng quá...
Không biết phải làm gì tiếp theo, đôi chân trong vô thức lại mang cậu về với khởi nguồn của mọi thứ - căn phòng 103.
"Mình nên làm gì đây? Đối mặt? Hay là trốn chạy?"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị tên "Tía Già", Thanh yên lặng nhấc máy. Giọng nói quen thuộc cất lên, nhưng vẻ hóm hỉnh đã biến mất:
- Mọi chuyện sao rồi?
Một khoảng lặng kéo dài, Thanh đang hệ thống lại mọi thứ, cũng như định hình một lần nữa vị trí của bản thân trong cái sự kiện rối rắm này. Cậu buông ra một câu hỏi với sự điềm tĩnh lạ thường:
- Tía biết rõ mọi chuyện?
Thanh dường như nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia.
- Tao chỉ nói một lần thôi, bây nghe cho kĩ! Đây là chuyện mà mày phải đối mặt, tía cũng không giúp được gì, càng không thể cung cấp cho mày được nhiều thông tin. Nhưng có một thứ tao chắc chắn, nếu muốn tìm lại bản thân, tìm lại một năm đã mất của mày, thì bắt buộc phải đối mặt với nó!
Thanh im lặng. Có cái gì đó ùa về, chỉ một chút thôi, một chút xúc cảm dần trào dâng trong cậu.
Cậu biết là bản thân đánh mất một năm thanh xuân ngay khi tròn mười chín. Thanh không có một chút kí ức nào về cái năm tháng ấy, đó là khoảng thời gian cậu không tài nào nhớ được dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa.
Cũng từng thử hỏi tía, nhưng đáp lại câu hỏi của cậu là mệnh lệnh.
"Lên Sài Gòn học!"
Giờ thì cậu hiểu ra phần nào rồi...
Và quyết định được đưa ra sau vài phút đắn đo:
- Con sẽ ở lại!
- Thanh... - Tiếng thở dài lại vang lên một lần nữa. - Bảo trọng nghen con!
[---]
Vẫn là hành lang dài u tối, vẫn là cánh cửa gỗ cũ kỹ; không gian vắng lặng tịch mịch khiến cho nơi đây có phần hơi ngột ngạt. Nhưng không chỉ có vậy, ngoài con số 103 được khắc lên mặt cửa còn có một thứ khác.
Một lá bùa màu đỏ.
Tựa như một tầng niêm phong, tờ giấy đỏ nằm im lìm trên mặt cửa gồ ghề mốc meo.
Thanh nhíu mày quan sát, và dù cho có săm soi từng chi tiết hoa văn kỹ càng đến đâu, cậu vẫn không thể hiểu lá bùa có ý nghĩa gì?
Dặn lòng mình tốt nhất là không nên làm bừa, Thanh mặc kệ nó, mở cửa và tiến vào căn phòng.
Dù không muốn chấp nhận sự thật này cho lắm, nhưng cậu vẫn chưa thể hình dung ra bản thân phải làm cái gì. Thế nên cậu quyết định làm một việc hơi "tự hủy" là quay lại căn phòng đó xem sao.
Cánh cửa khép lại sau khi bóng dáng gầy gò của Thanh bước vào.
Từ màn đêm sâu thẳm nơi hành lang, một bàn tay xuất hiện trước cửa phòng, nó từ từ vươn năm ngón tay chỉ còn da bọc xương tiến tới chạm vào lá hồng phù. Tiếng "xèo" nhỏ khẽ vang, điểm tiếp xúc giữa bàn tay và tấm phù bốc khói, nhưng dường như không đủ sức ngăn cản.
Một cách chóng vánh, nhẹ nhàng như nuốt một viên kẹo, lá bùa bị bóc ra khỏi cửa.
Nếu như lá bùa đỏ trước cửa chỉ làm Thanh hơi bất ngờ, thì căn phòng tràn ngập hoàng phù đích thị làm cho cậu phải sửng sốt. Như một căn nhà bị niêm phong tịch thu tài sản, bùa dán khắp nơi, từ sô pha, tủ bếp cho đến thùng rác nơi góc phòng, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của giấy toàn là giấy.
Tưởng chừng như bấy nhiêu đã đủ làm cho nơi đây sặc mùi quái dị, nhưng không, vẫn là chưa đủ.
Thanh chưa kịp hình dung chuyện gì đang xảy ra, bỗng một cơn gió từ cửa sổ mở toang vút lên thổi bay tất cả. Căn phòng giờ ngập tràn sự huyền ảo, bùa bay loạn xạ theo trọng lực từ từ hạ xuống.
Nhưng khung cảnh này lại chẳng thể nào mà nên thơ nổi, vì những nơi dán bùa trước đó bấy giờ như được giải phóng, hiện tượng lạ xảy ra không ngừng.
Cái tủ mới giây trước còn im lìm giờ lại liên tục phát ra những âm thanh lạch cạch quái dị. Cái đèn trần đột nhiên bật lên rồi lại vụt tắt, chớp nháy liên hồi. Mọi thứ càng tệ hơn khi chiếc ti vi từ thời "cổ đại" vốn không thể sử dụng được nữa nay lại sáng những màn nhiễu cùng tiếng rè rè khó chịu.
Đứng giữa một rừng hỗn loạn, Thanh như phát điên, mọi thứ xảy ra đều vượt quá tốc độ phản xạ của cậu.
Đã không phải lần đầu trải nghiệm những thứ này nên Thanh lấy lại bình tĩnh nhanh hơn mọi khi. Nhưng trong cái giây phút cậu đang suy nghĩ biện pháp đối phó với những thứ trước mắt thì...
*Rầm
Mọi thứ trong căn phòng giờ im bặt, tủ không còn kêu, đèn không còn nháy, tivi không còn rè. Chỉ duy nhất nơi phát ra âm thanh vừa rồi là bắt đầu nhịp đập của nó, cánh cửa phòng tắm bị thứ gì đó từ bên trong nện từng phát mạnh liên tục.
*Rầm... Rầm... Rầm…
Cánh cửa bị đập liên hồi, cứ như nó đang nhốt thứ gì đó bên trong.
Tất nhiên chỉ bằng việc nó có mặt ở đây thôi cũng đã đủ chứng minh sự nguy hiểm đầy tiềm năng của mình rồi.
Thanh bàng hoàng chưa đến một giây, cậu quay phắt người, bật tung cánh cửa, chạy vội trên hành lang dài, phóng thẳng đến cầu thang rồi mất hút.
"Con mẹ nó thiệt chứ!"
Dường như đã nắm bắt được nhịp độ dày đặc của những hiện tượng kỳ dị, Thanh biết bản thân mà còn ở trong căn phòng đó thêm một giây nữa thôi, có trời mới cứu được cậu!
Ông già kia thì không trông chờ được rồi, giờ chỉ có mình mới tự cứu lấy được bản thân mà thôi.
Ngay khi vừa cử động được thân hình, Thanh tự nhẩm câu châm ngôn "36 kế chạy là thượng sách" rồi phóng bạt mạng ra khỏi nơi này.
Thế nhưng nào có đơn giản như vậy, vẫn có một vệt đen mờ ảo đang cật lực dí theo cậu.
Thanh chạy bán sống bán chết, thoáng chốc đã đến cửa trước chung cư. Chỉ cần vượt qua khỏi khu vực ấy là an toàn, ít nhất thì cậu tin là như vậy.
Nhưng đời không như mơ, đôi chân đang cật lực chuyển động thì vướng phải sự cản trở của một vật thể lạ, cậu ngã sõng soài ra đất.
Vệt đen nhẹ nhàng như một làn khói, tiến đến bao trùm lấy Thanh, đè nén linh hồn lẫn thể xác cậu trai trẻ, thực hiện quá trình chiếm hữu.
Rồi bỗng một đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào vệt đen.
Vệt đen kia dù không có khuôn mặt để thể hiện cảm xúc, vẫn lộ rõ vẻ hoang mang cùng sợ hãi. Rồi từ trong tâm trí, Thanh như nghe được âm thanh vang vọng từ một chốn xa xăm.
“Không thể nào!”
Vệt đen tan biến, lực áp chế lên người Thanh cũng đột ngột biến mất, cậu cảm giác được sự nhẹ nhõm rõ rệt, như thể vừa vứt bỏ một gánh nặng u buồn ngàn năm bất tán. Cơ thể giờ đã có thể cử động bình thường.
Gượng dậy ngay lập tức, nhưng mọi thứ trước mắt giờ lại mơ hồ huyền ảo hơn bao giờ hết. Thanh cảm thấy trước mặt mình như bị một tầng sương mù dày đặc che lắp tầm nhìn. Cậu loạng choạng bước đi, nhưng việc thiếu đi ánh sáng từ đôi mắt khiến Thanh ngã sấp mặt thêm một lần nữa khi hụt chân nơi bậc tam cấp.
Đau đớn và uất ức, cậu gắng gượng ngồi dậy. Việc hoảng loạn liên tục trong khoảng thời gian gần đây dường như cũng có một chút tác dụng: Thanh không quá sợ hãi tình trạng của bản thân nữa, cậu bắt đầu nghiêm túc tìm giải pháp.
Nhờ cái đầu đủ bình tĩnh, Thanh nhận ra thứ mà cậu đang gặp phải tựa như tình huống lúc sáng. Cái lúc mà cậu bị treo cổ và được ông già áo bà ba giải cứu, lúc đó mắt cậu cũng rơi vào sự mờ mịt như bây giờ.
"Hình như lúc đấy ổng đốt cái gì đó?"
Đúng vậy, với tài suy luận hư cấu mà cậu tự hào, Thanh nhận ra phương pháp thoát khỏi đám sương mù này. Thò tay vào túi, cậu lôi ra lá bùa lấy trộm được ở nhà ông già nọ.
"Trời giúp mình rồi!"
Cậu gáy hơi sớm, mà gáy sớm thì ăn...
Bởi dù đã có tấm bùa, vẫn còn một câu hỏi gian nan hơn cần được giải quyết: Làm sao mà đốt?
Thanh rút ra được một bài học đắt giá: Chưa thắng thì đừng có mà gáy!
Bất lực ngắm nhìn lá bùa trên tay, lòng hoang mang không biết phải làm sao trong tình huống này.
"Khoan? Ngắm lá bùa?"
Thanh chăm chăm nhìn vào khoảng không trước mắt, nơi tất cả đều là sương mù dày đặc, duy chỉ có một thứ đang phát sáng trong màn đêm tối tăm kia: Lá bùa.
Nói một cách chính xác hơn là những hoa văn ngoằn ngoèo trên tờ bùa đang phát sáng, hào quang đỏ chói đồng điệu với màu mực, kích thích thị giác đã tê liệt của Thanh. Cậu càng tập trung vào nó, ánh sáng tỏa ra càng rõ ràng, đến mức dường như cậu cảm giác được cái nóng hừng hực trên tay.
"Nó bốc cháy?"
Toang định vứt cái vật thể nóng hổi ấy đi, nhưng lý trí đã kịp ngăn cậu lại.
Thanh mừng rỡ, cẩn trọng đưa tờ phù bốc hỏa lại gần đôi mắt của bản thân, lòng lo lắng không biết nó có hiệu quả không, lỡ đốt một hồi sương không tan mà mắt nó mù luôn chắc cậu cắn lưỡi.
Nhưng vận may đã đến với Thanh, màn sương dần tan, đến khi lá bùa cháy hết hoàn toàn, mắt cậu cũng sáng trở lại. Thanh vui mừng khôn tả.
Giây phút mây mù tan đi, cậu cảm thấy thị giác bản thân như có sự chuyển biến rõ rệt. Mọi thứ trước mắt bấy giờ trông rõ nét hơn rất nhiều, cậu còn trông thấy được những vần sáng vô định thỉnh thoảng lại lóe lên trên không trung.
"Quào!"
Như một đứa trẻ được cho đồ chơi mới, Thanh thích thú nhìn ngắm xung quanh.
Nơi khuôn viên cậu đang đứng bây giờ lại như bị phủ một tấm màn kim sa, dưới ánh nắng yếu ớt dần tắt thì mọi thứ trông mờ ảo đến nao lòng.
Trong cơn thích thú, ánh mắt Thanh vô tình lướt qua nơi góc tường vây của cổng chung cư.
Ở đó có một đứa bé...