Chương 2: Đồng đường và nguyên tắc Dyson
Chàng trai với cái tên tạm thời "Jorge" chống hai tay xuống đất để ngẩng đầu lên, nhìn qua thế giới bên dưới núi rác, lần nữa thở dài.
"Mình luôn cảm thấy thế giới không nên là như thế này."
"Jorge" cảm thấy giữa hắn và thế giới này nhất định có một kẻ điên.
Ở phía đông của hắn là một vùng "đồng ruộng" màu đen bạc, bao phủ một khoảng đất rộng lớn. Nơi đó trồng một loại cây thấp nhỏ, cao không tới hai mét, lá cây có màu đen bạc còn nhựa cây là màu xanh lam. Trên mỗi cây đều được gắn một thiết bị máy móc, hàng ngày sẽ có những người đi thu thập nhựa cây thông qua thiết bị đó.
Loại chất lỏng này được gọi là đồng đường.
Nghe nói nguyện vọng lớn nhất của trấn trưởng đó là lắp đặt một hệ thống đường ống để tự động hoá việc thu thập đồng đường, đồng thời nắm giữ toàn bộ lượng đồng đường của toàn trấn trong tay. Tuy vậy, loại đường ống như thế lại tương đối đắt tiền - nếu chỉ đơn giản là lắp đặt đường ống thì không khó, nhưng vấn đề nan giải là làm sao để ngăn việc cư dân trong trấn ăn trộm.
Đồng đường là thực phẩm chính của người dân thời đại này.
Mặc dù bản thân "Jorge" đã ăn đồng đường - chủ yếu là qua một ống bị vỡ ở vòm miệng - nhưng hắn vẫn cảm thấy điều này thật điên rồ.
Hắn từng giữ lại một chút đồng đường, sau đó đốt nó bằng vật liệu dễ cháy để làm thí nghiệm.
Trong những phát hiện của hắn, không quá ngạc nhiên khi đồng đường chứa chủ yếu là đồng. Thậm chí khi tăng nhiệt độ đến một mức nhất định, còn có thể tạo ra đồng sunfat khan kết tủa (CuSO4).
Điều này rất kỳ lạ.
Nhưng ngoại trừ hắn, dường như không có ai nghĩ rằng sinh vật sống không nên tiêu thụ nhiều đồng như vậy.
Những cái cây màu đen kia cũng kỳ lạ không kém. "Jorge" thực sự tin rằng thực vật thì phải có màu xanh, nhưng mẹ con Yuki và Yulia đã thề với hắn rằng trên đời này chả có cái cây nào màu xanh cả.
Thật sự quá kỳ lạ.
Tất cả những điều này đều rất rất vô lý.
Nhưng có một điều kỳ quặc hơn nữa đó là một phần trong hắn lại cảm thấy thế giới hiện tại vô cùng hợp lý. Cứ như là sau một thời gian dài thay đổi, thế giới mà hắn biết tất nhiên phải trở nên như thế này, thậm chí có thể hắn còn từng trải qua quá trình đó.
Chỉ tiếc là những thông tin liên quan tới việc đó đều đã cháy rụi, chỉ còn lại một vài thiết bị bên trong bộ não điện tử của hắn, não sinh vật của hắn có thể đã bị chấn thương - đương nhiên, cũng có thể là bị bỏ đói đến chết.
"Chuyện gì... đã xảy ra với thế giới này vậy..."
Hắn thì thầm.
"Ê này!" Yuki chạy lên núi rác: "Jorge, sao cậu còn ở đây ngắm cảnh! Mau đến giúp tớ đi! Biết đâu tìm được nguyên liệu làm cơ thể mới cho cậu thì sao!"
"Ồ." Chàng trai được Yuki ôm lấy, chạy xuống khỏi dãy núi làm từ sắt vụn. Hai người chạy cả một đường, tới một nơi hắn mới đến lần đầu.
Lúc này, ngoại trừ cái đầu, "Jorge" đã có một hộp sọ [mặc dù đó chỉ là một cái nắp ấm nước] và hai cánh tay [có vẻ là đã được sử dụng bởi Yulia và bà ngoại Yuki trước đây, cực kì cũ kỹ, đến mức chỉ có thể đem bán sắt vụn lấy tiền, nhưng được Yulia giữ lại với suy nghĩ "dùng làm đồ khẩn cấp trong trường hợp cánh tay bị hỏng"].
May mắn thay, mặc dù cột sống của hắn đã bị gãy, nhưng "hệ thống thần kinh trung ương đã được kim loại hoá ở mức độ cao" [trấn trưởng nói, Yuki cũng không hiểu câu này có nghĩa là gì], và đoạn xương sống nhỏ bé còn lại đó vẫn có thể được sử dụng như một "đầu nối". Nếu không có nó, hắn sẽ chẳng dùng nổi hai cánh tay kia.
Trấn trưởng thể hiện sự tử tế hiếm thấy và giúp "Jorge" nối hai cánh tay lại.
Chàng trai không có vai, hai cánh tay được nối trực tiếp vào đốt sống cổ. Khi hắn đi lại trên mặt đất bằng hai cánh tay đó, cảnh tượng ấy phải nói là trông không khác gì một con gà.
Đồng thời chàng trai cũng ngạc nhiên rằng có vẻ bản thân rất có kinh nghiệm và hiểu biết về kỹ thuật và có hy vọng rất lớn trong việc chế tạo ra một cơ thể sử dụng được.
.............
Một tháng sau, "Jorge" cuối cùng cũng chế được cho mình một "cặp vai", tuy rằng việc này chủ yếu là để nối một thanh trục ngắn dưới cổ, sau đó là lắp hai cánh tay lên thanh trục ấy.
Nhưng ít nhất thì, "Jorge" đã có thể gật hoặc lắc đầu.
Có thể nói đó là một bước tiến rất lớn, ngôn ngữ cơ thể có vai trò không nhỏ trong cải thiện hiệu quả giao tiếp.
Ngoài ra, Yuki còn tìm một bình ắc quy và treo nó lên giá đỡ cho "Jorge". Chàng trai có cảm giác bình ắc quy này giống như một "trái tim" ở thời đại trước. Nhờ có cái bình ắc quy này mà thời gian hắn có thể hoạt động đã lâu hơn một chút.
Trưa hôm đó, chàng trai đứng cạnh tấm pin năng lượng mặt trời, nối bình ắc quy với ổ sạc điện, sau đó mở vỏ ngoài cánh tay trái ra và dùng tua vít điện tử để thực hiện những điều chỉnh nhỏ.
Kể từ khi nhớ ra mình có kẻ thù tên là "Jorge", chàng trai liền rơi vào cảm giác khủng hoảng. Hắn không biết nguồn gốc của cơn khủng hoảng này đến từ đâu, cứ như là toàn bộ thế giới đều có liên quan đến nó.
Hắn mơ hồ cảm thấy mình bắt buộc phải phải có một bộ nghi thể hoàn chỉnh.
Chiếc tua vít này được tìm thấy bởi Yuki mấy năm trước. Những loại công cụ từ thời đại chiến tranh thăng hoa như này không quá quý giá, nhưng lại rất thiết thực. Hình dạng phần đầu chiếc tua vít ấy có thể được tinh chỉnh để phù hợp với từng đối tượng riêng biệt. Nếu nhập vào thông số chi tiết thì nó còn có thể có tác dụng tương đương một cái chìa khoá.
Tất nhiên, trong thời đại này rất khó để tìm được một chiếc khoá cơ.
Chàng trai thay thế những linh kiện đã cũ và mòn của mình bằng những linh kiện khác mới hơn. Việc thay thế một số bộ phận truyền động lực có thể giúp cải thiện một chút công suất hai cánh tay. Đây là chuyện vô cùng quan trọng với hắn. Ở giai đoạn hiện tại, hắn chỉ có mỗi hai cánh tay này, nếu như nó bị hỏng thì hắn chỉ còn kết cục là quay lại tình trạng có mỗi cái đầu như lúc trước.
Hai con ngươi của hắn không ngừng giãn ra co lại, điều chỉnh tiêu điểm. Cách đây vài ngày, chàng trai đã rất kinh ngạc khi nhận ra đôi mắt của mình dường như thật sự là đồ tốt. Nó được kết nối trực tiếp với hệ thần kinh, có thể phóng to thu nhỏ một cách tự do và nhìn rõ sự vật cách xa hàng nghìn mét. Chàng trai không biết thông số cụ thể của đôi mắt ấy, thế nhưng bất cứ khi nào hắn điều chỉnh năng lực thị giác lên mức cao hơn đều sẽ khiến con chip rẻ tiền trong đầu phát ra tín hiệu cảnh báo nhiệt độ quá cao, thậm chí đôi khi còn đi kèm với hiệu ứng giảm tốc độ khung hình.
Bây giờ hắn mới hiểu tại sao lại có cái gọi là"mí mắt kim loại". Đôi mắt này đúng là hàng cao cấp, xứng đáng để tạo ra công cụ bảo vệ cho chúng.
"Được..." Chàng trai nhanh chóng hoàn thành quá trình sửa chữa, chuẩn bị gắn lại cánh tay.
"Bíp!" Có tiếng còi vang lên và một đám bụi bay tới. Chàng trai giật mình, lập tức đóng vỏ cánh tay trái lại, rồi dùng cánh tay phải che đi những chiếc ốc vít cố định vỏ ngoài.
Lúc đó, hắn còn tưởng là mình bị cuốn vào trong bão cát.
Thực vật có vẻ như là một thứ rất hiếm thấy trong thời đại này. Ít nhất là trong trấn này, trừ những cây đồng đường ra, "Jorge" chưa hề nhìn thấy bất cứ một loại thực vật nào, thậm chí là ngay cả một ngọn cỏ cũng không.
Sau khi cơn bão đi qua, chàng trai lập tức đếm lại cẩn thận số ốc vít trên mặt đất, nếu lúc này thiếu đi dù chỉ vài cái thôi cũng đủ để làm hắn phải đau khổ.
Có tiếng ầm ầm lớn vang lên từ phía trước mặt chàng trai. Một chiếc xe tải to lớn tiến tới, đầu xe tách ra khỏi phần thân xe, tiến đến gần chàng trai, chiếc camera nhìn xuống từ trên cao: "Này, Jorge, là cậu hả! Xin lỗi nhé! Vừa nãy tôi không thấy cậu, dù sao cậu bây giờ.... Hahaha, thật sự rất nhỏ đấy! Chắc là cũng không mất cái ốc vít nào đâu nhỉ?"
Giọng nói khàn khàn, giống như giọng của một lão già nghiện hút thuốc, nghiện rượu, đã bị đầu độc bởi nicotin và cồn trong suốt ba mươi năm. Rất rõ ràng, anh chàng này có thể chi tiền nhiều hơn Yulia, đến mức sẵn sàng mua cho mình một gói giọng nói riêng.
"Anh điên à?" "Jorge" có hơi khó chịu: "Enoch, anh thích Yulia thì đi mà tìm cô ấy đi, anh gây sự với tôi làm cái quái gì?"
Enoch cũng là một chiếc xe tải trong trấn này. Khi còn là một thiếu niên, gã đã bị nhiễm khuẩn bạc dẫn đến không thể không từ bỏ cơ thể, bán đi cột sống để cải tạo thành xe xây dựng. Gã này đã làm xe tải tại trấn trạm thu hồi trong vài chục năm, thu nhập tương đối khá, nhưng bởi vì thường xuyên vung tay quá trán nên không tiết kiệm được một xu một hào nào.
Gã phải lòng Yulia, nữ xe tải duy nhất trong trấn.
Yulia không quá ghét người này, nhưng khái niệm về gia đình đã biến mất khỏi tâm trí cô từ lâu. Khái niệm "gia đình" này là vô cùng thiêng liêng, nó đánh dấu cho huyết thống và gien của con người. Mọi người đều có nghĩa vụ đánh dấu gien của mình bằng "gia đình" và "họ tên" để đảm bảo lãnh chúa có thể tính toán sự đa dạng của gien dễ dàng hơn trong quá trình xây dựng kho gien. Nhưng cả hai người đều chỉ còn lại bộ não, hoàn toàn không cần phải lập gia đình.
Thay vào đó, chi bằng nói là đôi lúc Yulia sẽ cảm thấy rất khó chịu trước hành vị cọ cọ cạ cạ của Enoch. Cả hai người đều là những cỗ máy to lớn, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ tự làm hỏng chính mình. Mỗi lần Enoch đến đây, Yulia đều vô cùng run sợ trong lòng. Cho dù kỹ thuật lái xe của Enoch có thành thạo thì lớp sơn chống gỉ không may bị bong ra trên người Yulia vẫn phải tốn tiền để thay thế.
Hiện tại, "Jorge" đang sống ở nhà của con trai Yulia, việc đó khiến Enoch rất không vừa mắt hắn.
"Jorge" cảm thấy khá bối rối, hắn không hiểu làm thế nào mà tình yêu lại có thể nảy sinh giữa những chiếc xe tải - xét từ vẻ ngoài của Enoch, gã dường như cũng không phải là bị hấp dẫn bởi "tâm hồn" của Yulia.
Lốp xe của Enoch gần như chạm vào mặt của "Jorge", động cơ gầm lên: "Thằng khốn, nghe tao nói này. Tao thấy mày bây giờ chẳng khác gì phế vật nên mới thương hại mày, cho mày một cơ hội. Mày đã ở trong nhà con nhà con trai Yulia lâu như vậy, bây giờ có chân tay rồi... Phải tự biết đường mà cút rồi chứ?"
Chàng trai tưởng rằng chiếc lốp xe kia sắp cán lên cơ thể mình, lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên nảy ra một ý niệm.
- Cứ như vậy thuận thế ngã về phía trước, chui vào dưới gầm xe..
- Gã sẽ không kịp chuyển hướng...
- Bắt lấy trục chuyển động...
- Dùng chấn động nới lỏng ốc vít...
Rất nhiều kết cấu thành phần cơ khí...
Thêm nhiều tổ hợp chiến lược...
Chiêu thức...
Đầu chàng trai phát ra âm thanh ù ù, chiếc quạt tản nhiệt vừa lắp vào đã bắt đầu hoạt động, chip dân dụng giá rẻ không thể nào chống đỡ được cường độ tính toán này. Chàng trai suýt thì trở nên run rẩy.
- Chuyện này rốt cuộc là sao? Đấy là cái gì...
Enoch phát hiện chàng trai không có phản ứng gì, chỉ có hai cánh tay khẽ run. Gã tưởng cậu đã sợ hãi đến choáng váng, khinh thường phun ra một ngụm khí thải màu đen từ ống bô xe. Hắn rốt cuộc cũng không dám thật sự cán qua "Jorge". Lệnh cấm thứ hai của nguyên tắc Dyson chính là "Giết chết nhân loại". Bất kể lý do là gì, nếu như một cá nhân dám giết người và phá huỷ não sinh vật của người khác, kẻ đó sẽ mất đi mọi sự bảo vệ từ nền văn minh.
Lốp xe Enoch rung lên hai cái: "Tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày nên nhanh chóng cút khỏi nhà con trai Yulia. Mày nhiều nhất còn ba tháng... không phải, là hai tháng! Biết chưa? Là trước thời hạn thu thuế gen! Nếu không, tao sẽ có một vạn cách để làm khó mày!