Khương Tiểu Viên không phải là một người nhạy cảm, thậm chí có chút ngốc nghếch, nhưng như vậy nàng cũng nhìn ra được thiếu niên ẩn sau bên trong có khí chất điên cuồng cô dũng (*).
(*) Cô đơn và dũng cảm
Như một con nghiện cờ bạc đến điên cuồng, nghiện đánh bạc đến mức không còn cần đến tính mạng bản thân nữa. Mỗi lần thiếu niên đều lấy mạng ra đánh cược, khiến bản thân thật chật vật bất kham, dường như thân thể này không còn là của hắn nữa, dường như hắn không còn cảm nhận được gì nữa.
Giống như thời điểm hắn bị đánh đến mức máu me be bét, vẫn có thể cười một cách bình thản, dù cho nàng có ngốc đến mấy, cũng cảm nhận được thiếu niên không hề coi trọng tính mạng của bản thân.
Lần nào cũng vậy, thái độ này của hắn khiến nàng cảm thấy khó chịu nhưng cũng cảm thấy thương xót.
Hắn không biết đau sao? Đương nhiên biết đau!
Những thiếu niên bằng tuổi hắn luôn trọng tự do cùng với sinh mệnh của bản thân, luôn muốn hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải hắn, luôn tuyệt vọng lại cô dũng, mỗi một lần nhận được món gì lại lại mất đi nhiều hơn.
Đôi mắt phượng xinh đẹp nhưng lúc nào cũng mang theo sự lạnh nhạt kia rốt cuộc cũng có khoảnh khắc động, dường như tảng băng nghìn năm nay bỗng có một vết nứt nhỏ.
Bỗng bên tai hắn như có rất nhiều thanh âm.
"Ngươi là cái đồ sát tinh, ngươi sống làm gì còn không bằng chết đi."
"Ngươi là cái thứ nghiệt súc! Nếu không phải ngươi là sao chổi, sao Tần gia có thể nhà tan cửa nát, cả nhà bị xử trảm."
"Một đứa con hoang còn mơ ước đăng cơ! Không giết ngươi là ngươi nên đội ơn đội nghĩa rồi."
....
Tất cả mọi người đều nói hắn là thứ đê tiện, bất thường, nói hắn đáng chết, thậm trí bản thân hắn cũng cảm thấy vậy, nhưng thanh âm cuối cùng trong tai hắn vang lên lại là tiếng khóc của nàng.
Hắn nhắm mắt lại.
Thiếu niên nắm tay lại, hai mắt không khống chế được trong một khoảng khắc lại cảm thấy mềm lòng.
Hắn cưỡng bách bản thân phải mạnh mẽ hơn, không được dao động trước tiếng thút thít kia, nhưng hắn lại không nhịn được càng nắm chặt tay hơn, có lẽ như vậy mới có thể khống chế được đợt cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Nàng tiên cá vì để có thể lên trên cạn gặp người mình yêu đồng ý đánh đổi giọng hát để có được đôi chân.
Ở trong câu chuyện xưa này, nàng muốn an ủi hắn, nếu hắn mất đi hai chân, làm trao đổi, nhất định sẽ có chuyện may mắn hơn đang chờ hắn.
Bỗng trong khoảng khắc đó, Tần Thu lại hiện lên một suy nghĩ vô danh.
Có lẽ may mắn đó hắn đã gặp được.
Thần Linh không hề phù hộ cho hắn, nhưng trong cuộc đời tăm tối này, lại xuất hiện ánh sáng chiếu đường cho hắn, một con yêu quái nhỏ bé.
Nhưng thiếu niên không biết an ủi người khác.
Thời điểm hắn làm Thái tử đã không biết an ủi người khác, sau khi bị phế, người bên cạnh hắn chạm ra đi mất.
Thiếu niên trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói, “Ngươi có muốn giúp ta không?”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, nàng khụt khịt nói: "Có, có muốn."
Lòng bàn tay của thiếu niên chợt ngứa ngáy vô cùng, hắn rũ con ngươi xuống.
"Nếu ngươi thực sự muốn giúp ta, có thể giúp ta tìm tới một cung nữ được không?"
Thanh âm của tiểu cô nương hạ xuống: " Nhưng ta không thể cách cậu quá xa."
Thiếu niên cười khẽ lên, “Không sao cả, chỉ cần ngươi lưu lại một dấu ấn ở ngoài cung là được."
Tiểu cô nương vẫn thụt thịt hỏi hắn, "Vậy ngày mai ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị. Ta có thể hỏi, làm vậy để làm gì được không?"
“Ta trúng độc, cần có người chuẩn bị thuốc giải."
"Chuyện chân bị phế ta đã sớm dự liệu từ trước, ta cũng không để ý chuyện này. Nhưng chuyện giải độc, nếu không thành công ta sẽ biến thành người điên." Thiếu niên rũ con ngươi xuống , “Chuyện này chỉ có ngươi có thể giúp ta, có được không?”
Tiểu cô nương rốt cuộc không khóc, nàng đáp, “Ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Thiếu niên thở dài nhẹ nhõm, hắn hiểu rõ nhân tâm, tất nhiên biết nàng khóc vì sự áy náy không thể giúp hắn. Nhưng thật ra nàng đã giúp hắn rất nhiều, chuyện nàng xuất hiện đã khiến cuộc đời hắn xoay chuyển rất nhiều.