"Cậu đừng buồn quá, tuy rằng thái y không có cách chữa chân cho cậu, nhưng ta nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi đôi chân này."
"Chân của cậu không có việc gì, nhất định trong tương lai nó sẽ đi lại bình thường."
Câu nói này vang lên nếu nghe kỹ sẽ phát hiện tâm trạng của người nói rất buồn, nghe tiếp sẽ phát hiện đây là giọng của một tiểu cô nương không lớn lắm, khiến người nghe cảm giác như sự mềm mại, ngọt ngào và ấm áp của bánh gạo năm ấy, vừa dễ nghe lại ấm lòng.
Thì ra từ nãy tới giờ nàng không nói lời nào là do việc này.
Thiếu niên trầm mặc trong chốc lát, hắn bỗng nhận ra một chuyện, tiểu cô nương này...Dường như sau khi biết hắn không thể đi được nữa, còn buồn hơn cả hắn.
"Ta không buồn."
Giọng nói bình tĩnh của thiếu niên vang lên, thì đột nhiên trên đầu gối của hắn xuất hiện một quyển 《 Tư Trị Thông Giám 》, thiếu niên hơi sửng sốt.
Thanh âm của tiểu cô nương có chút uể oải, nhưng lại cố vựng dậy tinh thần, dường như muốn an ủi hắn.
"Đây là quyển sách ta mượn được ở chỗ Tĩnh Thái phi, cậu đọc xong ta sẽ trả lại cho bà ấy. Về sau nếu cậu muốn đọc sách gì, đều có thể nói với ta,..."
Dường như nàng muốn lấy quyển sách này ra làm một phần quà để dỗ hắn, mà có lẽ nàng cảm thấy không đủ, tiểu cô nương lại tiếp tục mở miệng, giọng điệu như đang dỗ dành hài tử.
"Ta kể cậu nghe một câu chuyện từ xa xưa, ..."
Câu chuyện xưa mà nàng kể chính là câu chuyện về nàng tiên cá.
"Cậu giống như nàng tiên cá vậy, nàng tiên cá dùng giọng hát để đổi lấy đôi chân, còn cậu tuy rằng bây giờ không tốt, nhưng không chừng về sau sẽ... Về sau cậu sẽ vô cùng may mắn."
Bởi vì cảm xúc của Tiểu Viên tử đã không tốt còn phải cố vựng tinh thần kể chuyện cổ tích cho người khác, vì thể câu chuyện kể khá lộn xộn, còn câu cuối cùng kia, là trong một tình huống hỗn loạn nói ra, nàng căn bản không suy nghĩ kỹ càng, đây chính là kiểu so sánh khập khiễng.
Câu chuyện nàng kể chả ra gì, hiển nhiên không thể an ủi được người khác, vì thể cứ kể rồi tiểu cô nương lại không được được ôm mặt khóc òa lên.
So với thiếu niên đang ngồi nghe kể chuyện cổ tích và cần sự an ủi nhưng lại vô cùng bình tĩnh thì người kể chuyện càng giống người cần được an ủi hơn.
Đối với nàng một người hiện đại có được cuộc sống yên bình hạnh phúc thì chuyện chân bị phế cả đời vô cùng nghiêm trọng, còn không nói đến chuyện thiếu niên đã trẻ như vậy đã phải trải qua.
Nàng luôn cảm thấy bản thân có thể giúp đỡ được hắn, chỉ cần hắn còn sống và mọi chuyện chưa diễn ra. Nhưng những chuyện đã xảy ra trước mắt nàng, và nàng vô pháp ngăn cản cùng vãn hồi mọi chuyện, chân của thiếu niên cuối cùng vẫn bị phế đến hết đời.
Thiếu niên trầm mặc nghe kể chuyện, hắn ngồi nghe vô cùng nghiêm túc, mỗi một câu tiểu cô nương nói ra hắn đều nhớ kỹ. Trong câu nói lộn xộn của nàng, hắn hiểu được câu chuyện, cũng biết nàng đang an ủi hắn.
Hắn đột nhiên hỏi, “Vì sao lại khóc?”
Hắn rất muốn nói, hai chân của hắn bị phế đã là chuyện không thể thay đổi, cũng sẽ không bởi vì có sự tham gia của nàng mà thay đổi, cũng muốn nói, nàng không nên vì chuyện này mà buồn, hắn chỉ là một phế nhân, không đáng giá để nàng buồn như vậy.
Nhưng đến cuối cùng, dù trong đầu hắn có trải qua hàng nghìn suy nghĩ, thì hắn vẫn chỉ hỏi một câu vì sao.
Vì sao lại khóc? Vì sao lại khóc đến mức như vậy?
Rõ ràng nhìn bề ngoài hắn cũng không đau, miệng vết thương đã được băng bó kín mít, có lẽ sẽ không dọa nàng.
Tiếng thút thít vẫn vang lên, nhưng trong đó có câu trả lời thiếu niên cần : " Ta nhìn thấy cậu như vậy, ta cảm thấy vô cùng... vô cùng đau lòng."
" Hức hức, hu hu rõ ràng, hức hức... rõ ràng cậu có thể tốt lên mà."
Ngày hôm qua, khi nhìn thấy Đoan Vương cưỡi ngựa đi qua Tây Trực Môn, ai ai cũng đều nói hắn phong thần tuấn tú, tư thái hiên ngang, nhưng Khương Tiểu Viên lúc đó đang trốn ở góc tường lại tưởng tượng khi chân của thiếu niên tốt lên, cũng cưỡi ngựa chạy qua trước mặt nàng, nhất định sẽ còn đẹp hơn Đoan Vương gấp nghìn lần.