Vừa lúc giờ phút này, Lưu Kỳ ân cần đi lên, thu hút lực chú ý của Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử có chút ấn tượng với Lưu Kỳ, hướng về phía hắn ngoắc ngón tay, “Ngươi, lại đây.”
Hắn cười lạnh nói, “Nói xem, hoàng huynh cô mấy ngày này như thế nào rồi?”
Lưu Kỳ thụ sủng nhược kinh, vội vàng trả lời, “Nô tài gần đây không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, ngày đó khi Nhị điện hạ bị đưa về đã bị sốt cao không ngừng, hiện tại chỉ sợ bệnh nàng tới mức không rời khỏi giường được.”
Trần Nguyên nghe vậy rốt cuộc không cảm thấy bạo nộ nữa, tiếp tục cười lạnh nói, “Bị phụ hoàng đánh 30 gậy, ta thấy không tàn phế cũng chả sống được lâu.”
Lưu Kỳ nở một nụ cười thật tươi, vừa định tiến lên để nói chuyện cùng Ngũ hoàng tử, lại không biết tại sao bàn chân đột nhiên bị vướng, ngã hướng về phía Ngũ hoàng tử.
Lưu Kỳ ai nha một tiếng, còn chưa kịp bò dậy thỉnh tội, chỉ nghe thấy mấy tiếng rối tinh rối mù, trong lòng ngực hắn đã rơi ra rất nhiều đồ vật.
Trần Nguyên nổi trận lôi đình, vừa định giơ chân đá cho tên nô tài đáng chết này, thì Tiểu Hỉ Tử lại đột nhiên đề cao giọng nói, “Điện hạ, đó không phải là miếng ngọc mà mấy tháng trước ngài nói là bị mất sao?”
Miếng ngọc kia rất quý, Trần Nguyên lúc ấy còn đã tức giận sai người lục tung cả hoàng cung lên.
Trần Nguyên nghe thấy vậy đưa mắt nhìn kĩ lại, đúng thật là vậy, trong nháy mắt hắn giận tím mặt, một chân đá Lưu Kỳ ngã nhào mặt đất, cả giận nói, “Cái tên nô tài đáng chết này, dám trộm đồ vật của cô!”
Lưu Kỳ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tức khắc lập tức quỳ xuống đất không ngừng dập đầu, cả người ứa hết mồ hôi lạnh ra, “Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!”
Ngũ hoàng tử là người nào, sao hắn lại có thể bỏ qua cho Lưu Kỳ?
Hắn ghét nhất chính là loại nô tài ngỗ nghịch như thế này, vừa định sai người dùng gậy đánh chết tên cẩu nô tài này, lại nhớ tới gần đây ở trong cung hắn đã đánh chết hai tên tiểu thái giám, đã bị mẫu phi mắng, liền chuyển giọng, ngoài cười nhưng trong không cười nói,
“Ngươi đã là thái giám trong cung của hoàng huynh cô, vậy cô cũng phải giữ lại mặt mũi cho hoàng huynh, để ngươi đi đổ dạ hương đi?”
Lưu Kỳ nghe thấy vậy vẻ mặt tức khắc như bị sét đánh —— từ trước tới nay hắn ỷ vào việc được Dung phi bảo hộ nên muốn làm gì thì làm, nhưng lại không nghĩ tới việc Ngũ hoàng tử chỉ bởi vì chuyện này đã bắt hắn đi đổ dạ hương.
Nhưng rõ ràng bản thân đã đặt miếng ngọc hồ lô này trong tráp ở dưới giường rồi àm, sao có thể xuất hiện ở trong lòng ngực?
Nội tâm Lưu Kỳ như sông cuộn biển gầm, hắn không tin Dung phi sẽ bởi vậy mà dễ dàng từ bỏ hắn, nhưng mùi vị khi bị bắt tại trận việc trộm đồ này rất khó chịu, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu cao giọng cầu xin Ngũ hoàng tử, than thở khóc lóc khẩn cầu Ngũ hoàng tử thay đổi chủ ý.
Trần Nguyên không thèm liếc mắt nhìn tên cầu nô tài này dù chỉ một cái, hắn vẫy tay một cái liền có người đưa tên này đi.
Lưu Kỳ khiến hắn tức giận đầy một bụng hỏa, cố tình lại vào không được đi xì hơi, ở bên ngoài liền cao giọng nói:
“Hoàng huynh, thái giám trong cung huynh không sạch sẽ như vậy, xem ra người ở Kiến Chương Cung này cũng chỉ xứng đi rửa bô mà thôi. Huynh nhớ phải cảm ơn đệ đệ đã mang tin tức tốt này đến cho huynh nha!”
“Ngày mai nhị hoàng huynh trở lại, phụ hoàng đã hạ lệnh muốn ở ngoài cung xây một tòa Đông Cung mới, Kiến Chương Cung của hoàng huynh……” Ngũ hoàng tử kéo dài câu nói, cuối cùng lại nói, “Thật vất vả đến thăm hoàng huynh, đệ đệ còn có ý chuẩn bị một món quà nhỏ, mong rằng huynh trưởng vui lòng nhận cho.”
Sau khi hắn nói xong, thuộc hạ ném vào bên trong một bao tải to, thị vệ vừa muốn cản, Ngũ hoàng tử liền trừng mắt lườm bọn họ —— rốt cuộc là hoàng tử, lại không phá hư quy củ, chỉ có thể tùy ý để hắn ném đồ vào.
Còn bao tải đó là gì thì đó không phải là việc thị vệ quản.