Theo như câu trả lời của thiếu niên, Lưu Kỳ là kiểu người chỉ biết cái lợi trước mắt, thích nhất là tích tiền.
Giống như bao người thích tiền khác, hắn cũng có lòng tham. Trước khi vào cung, Lưu Kỳ vốn là một tên ăn trộm, sau khi vào cung cắt cái đó làm thái giám, hiện tại tuổi tác hắn cũng lớn, quá mấy năm có thể về hưu ra cung, mấy năm nay bắt đầu chăm chỉ vớt tiền.
Hắn thích thu thập những món trân bảo, phàm là những thứ không có ấn kí trong cung, hắn luôn thích trữ là mang ra cung đổi tiền. Hắn có phương pháp, khiến cho việc đầu cơ chuộc lợi trong cung có thể diễn ra thuận lợi. Chỉ là tay chân hắn không đucợ sạch sẽ, một vài tật sau khi tiến cung không sửa lại được, năm đó chính là bởi vì hắn trộm đồ, mới bị bắt đi đến Kiến Chương Cung.
Kiến Chương Cung một rơi chim không thèm ỉa, chuột không thèm hướng mũi, Lưu Kỳ sao có thể ngốc nghếch chạy đến? Cho nên hắn đã sớm dòm chân sang Dung An Cung, thành nhãn tuyến của Dung An Cungđể giám thị Kiến Chương Cung.
Khương Tiểu Viên sau khi quan sát một thời gian, phát hiện Lưu Kỳ đúng thật là có tật xấu là trộm cắp.
Hắn giấu một cái hộp nhỏ dưới giường của mình, chuyên môn trữ mấy món có thể bán ra ngoài. Khương Tiểu Viên cố ý chạy tới kiểm tra, vừa mở tráp ra liền thấy một miếng ngọc hồ lô ở bên trong.
Ngọc hồ lô trông rất xinh đẹp, cả miếng ngọc mang một màu xanh dịu mát, hơn nữa lại không hề có một cái ấn kí nào, khó trách sẽ bị Lưu Kỳ theo dõi.
Nhưng thời điểm nhìn thấu miếng ngọc hồ lô này, Khương Tiểu Viên nhớ tới một đoạn cốt truyện. Đó là vào nửa năm sau, thiếu niên phá lệ được phép cho tham gia cung yến, nhưng lại bị vu hãm trộm ngọc hồ lô của Ngũ hoàng tử.
Thật ra sau đó chuyện này đã được thiêu niên hóa giải, hơn nữa bởi vì ở đó có Kim sứ nhân, thậm chí nhờ họa được phúc, khiến hoàng đế chú ý tới Kiến Chương Cung, bởi vì thiếu niên thoạt nhìn có vẻ không được tốt lắm, liền phái thái y tới chẩn trị cho thiếu niên.
Sau chuyện này, dù cho thiếu niên không chịu phải thương tổn nào thậm chí còn nhờ họa được phúc, nhưng Khương Tiểu Viên vẫn phẫn nộ tột đỉnh ——
Thì là Lưu Kỳ cái tên chó đội lốt người này làm! Sớm biết vậy nàng không nên đại lại một miếng ván giường nào cho hắn nữa!
Khương Tiểu Viên quyết định tiên hạ thủ vi cường, nói đến cũng khéo, rất nhanh nàng đã kiếm được cơ hội trộm ván giường.
Buổi sáng ngày hôm này, Kiến Chương Cung có một khách không mời mà đến, chính là vị Ngũ hoàng tử bụ bẫm lâu ngày không thấy kia.
Cũng đã lâu kể từ ngày Ngũ hoàng tử bị rơi xuống nước, Ngũ hoàng tử sau khi được các thái y điều dưỡng, không gặp ác mộng nữa, sự sợ hãi Trần Thu cũng dần dần biến mất không ít.
Theo sau sự sợ hãi dần biến mất, Ngũ hoàng tử Trần Nguyên cũng dần dần trở nên táo bạo dễ giận, gần đây đều muốn đi chơi, chỉ là trời vẫn còn nhiều tuyết, chương trình học lại nhiều, Dung phi vẫn luôn không cho hắn ra cửa.
Chờ mãi mới tới hôm nay, Nam thư phòng rốt cuộc cũng cho một ngày nghỉ, Ngũ hoàng tử liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫn dắt đoàn thư đồng của mình chạy đến Kiến Chương Cung.
Trần Nguyên lúc trước nhận được một bài học, tất cả những thư đồng trước đó đều bị đổi, các thư đồng đều cao to, trung thành và tận tâm, tuyệt đối là một tuyển thủ đánh nhau tốt.
Nhưng Trần Nguyên mới vừa mang theo người đến cửa Kiến Chương Cung, còn chưa bước vào, đã bị cấm quân ngăn cản.
Cấm quân thập phần cung kính hành lễ, nhưng thái độ lại kiên quyết vô cùng, “Ngũ điện hạ, bệ hạ có lệnh, hiện tại trừ khi có lệnh không thì không ai được phép vào.”
Ngũ hoàng tử tức giận đến mức dậm chân, nhưng cấm quân lại không phải là đám thái giám chó săn trong cung của hắn, đây đều là thị vệ có chức được mang theo đao, dù cho Ngũ hoàng tử vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế nào, đều kiên quyết không chịu thả người cho đi vào.
Ngũ hoàng tử cũng không phải là tên ngốc, từ trước tới nay cấm quân chỉ nghe lời nói của một người duy nhất, Dung phi nương nương còn sai sử không được bọn họ, nói chi tới hắn. Tuy nội tâm Ngũ hoàng tử chỉ muốn chạy vào, nhưng lại không dám thật sự dám đối đầu với đám cấm quân.