Chương 40: Thứ nhất là lời nói dối của cậu (2)
Buổi trưa, Lục Nhiên hào hứng chạy về nhà, báo cáo tin vui đứng đầu cả hai bảng cho Tiên Dương đại nhân.
Thế nhưng Tiên Dương đại nhân không hề đáp lại.
Dương tổng không chỉ bá đạo, mà còn rất lạnh lùng cao ngạo.
Lục Nhiên cũng không quấy rầy, ngồi ngay ngắn trước bàn thờ, bắt đầu tu luyện.
Đương nhiên hắn muốn nhanh chóng thăng cấp Vụ cảnh tam đoạn, vậy thì hắn có thể tu luyện thần pháp mới - Tiên Đề.
Thần pháp này có thể tăng cường tốc độ của hắn rất nhiều, càng có lợi cho việc hắn di chuyển, tiêu diệt kẻ địch.
Mặc dù, ý định ban đầu của Tiên Dương đại nhân khi sáng tạo ra Tiên Đề là để cho các tín đồ dưới trướng tránh né tranh chấp, rời xa chiến trường...
Nhưng không sao, thần pháp - Tiên Đề rơi vào tay Lục Nhiên, cụ thể sẽ được sử dụng như thế nào, vậy thì khó mà nói trước được.
Dù sao Lục Nhiên cũng là kiểu người có thể vừa cầu xin tha thứ vừa cầm ghế đập người.
Trong hai ngày mùng 7, mùng 8, tiểu đội Lục Nhiên đã thử toàn bộ bốn ứng cử viên.
Ba người sau cũng đều có điểm đặc sắc riêng, nhưng mọi người cảm thấy còn thiếu thứ gì đó.
Cho đến tối mùng 8, ba người đã thống nhất ý kiến, báo cáo cái tên "Điền Điềm" cho giáo viên chủ nhiệm.
Đến đây, tiểu đội số 98 đã được xây dựng lại hoàn chỉnh!
Mọi người không dám lơ là, ngày ngày khổ luyện, phối hợp ăn ý với nhau, chỉ chờ đợi kỳ thi cuối kỳ vào ngày 15.
Ngày qua ngày, chẳng mấy chốc đã đến ngày 13 âm lịch.
Bốn người đang khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, ở sân diễn võ gặp được một người quen cũ - Ngô San San!
"Chẳng phải đó là Ngô San San sao?" Đặng Ngọc Đường nhễ nhại mồ hôi, tay cầm thương gỗ, nhìn ra ngoài hàng rào sắt.
Mọi người quay đầu lại, Lục Nhiên không khỏi nhướng mày: "Nhìn dáng vẻ này, cậu ta đến tìm chúng ta?"
Khương Như Ức khẽ nhíu mày, nhìn Ngô San San và những đồng đội mới của cô.
Điền Điềm có vẻ hơi căng thẳng, cô ấy dịch chân, thân hình nhỏ nhắn trốn sau lưng người đẹp Khương.
Bởi vì, đồng đội mới của Ngô San San chính là đồng đội cũ của Điền Điềm!
Sau sát hạch ở thôn Ác Khuyển, rất nhiều đội đã được điều chỉnh, hầu hết đều được chốt đội hình mới trước ngày mùng 8.
Mấy ngày nay, mọi người đều đã biết Ngô San San gia nhập đội nào.
Đó chính là đội đứng thứ hai toàn trường - Đội của Mã Thiên Xuyên!
"Lớp trưởng Khương, lâu rồi không gặp." Mã Thiên Xuyên đi đầu, dẫn các đội viên vào sân.
"Chào ~" Ngô San San đi bên cạnh Mã Thiên Xuyên, mỉm cười vẫy tay chào các đồng đội cũ.
Sau lưng cô, còn có hai đồng đội nam nữ khác, đều là học sinh 11A7.
Đặng Ngọc Đường hừ một tiếng: "Lớp trưởng Ngô, đã tìm được đội của riêng mình rồi à?"
Trước đó, sau khi nghe Khương Như Ức kể lại lý do Ngô San San rời đội, y còn từng đánh giá cao Ngô San San.
Một người lính muốn làm tướng, đó là chuyện bình thường.
Nhưng sau khi nghe nói Ngô San San gia nhập đội của Mã Thiên Xuyên, Đặng Ngọc Đường như thể nghe thấy tiếng vả mặt "bôm bốp".
Cô không thể làm thủ lĩnh ở chỗ Khương Như Ức thì đến chỗ Mã Thiên Xuyên là được sao?
Chẳng phải là đang đùa hay sao?
"Ừ, còn các cậu thì sao? Đội mới thế nào?" Ngô San San vẫn cười, dường như không để ý đến lời nói của Đặng Ngọc Đường.
"Rất tốt." Đặng Ngọc Đường không hề do dự, dành sự công nhận rất lớn cho đồng đội mới.
"Điền Điềm, cậu đúng là có phúc đấy!"
Một thành viên nữ khác cười nói, nhìn về phía Điền Điềm im như thóc: "Cậu rời khỏi đội chúng tôi, lại vào được đội đứng đầu!"
Điền Điềm không đáp lại lời của đồng đội cũ tên Vương Tâm Dao, cô ấy vẫn đứng sau lưng Khương Như Ức.
Thậm chí, bàn tay nhỏ bé của cô ấy còn lén nắm lấy vạt áo của Khương Như Ức.
Vương Tâm Dao nhìn thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thái độ cao cao tại thượng đó khiến Đặng Ngọc Đường khá bất mãn: "Nghe ý của cậu, Điền Điềm còn phải cảm ơn các cậu đã đá cậu ấy ra ngoài à?"
Sắc mặt Vương Tâm Dao thay đổi: "Sao cậu nói chuyện khó nghe thế?"
Lục Nhiên đột nhiên cười nói: "Đặng thiếu gia nhà chúng tôi thích ăn ngay nói thật ~"
Được Lục Nhiên khen ngợi, Đặng Ngọc Đường ưỡn ngực, rất tự hào: "Đúng vậy, tôi thích nói thật!"
Vương Tâm Dao lập tức nổi giận: "Cậu..."
Thành viên nam - Trịnh Thành bên cạnh cũng bất mãn: "Điều chỉnh đội ngũ là chuyện rất bình thường! Mọi người đều muốn phát triển tốt hơn, đâu có chuyện đúng sai gì ở đây?"
"Thôi được rồi." Mã Thiên Xuyên lên tiếng: "Đừng nổi nóng."
Đội trưởng vừa lên tiếng, Vương Tâm Dao và Trịnh Thành đều im bặt.
Mã Thiên Xuyên nói rõ mục đích đến đây: "Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn xem đội của lớp trưởng Khương luận bàn với các đội khác, nên hơi ngứa ngáy tay chân. Trước khi thi học kỳ, hai đội chúng ta luận bàn một chút nhé?"
"Sợ các người chắc?" Đặng Ngọc Đường đáp trả.
Mấy người đối diện thì nhìn về phía Khương Như Ức, biết thủ lĩnh tiểu đội số 98 là ai.
Bất ngờ là Khương Như Ức hơi xoay người, cúi đầu nhìn Điền Điềm đang im lặng: "Cậu có muốn luận bàn không?"
Điền Điềm hơi mở to mắt, vừa mừng vừa sợ, hơi luống cuống.