Chương 39: Thứ nhất là lời nói dối của cậu (1)

Chương 39: Thứ nhất là lời nói dối của cậu (1)

Không ngoài dự đoán, vũ khí của Điền Điềm là kiếm.

Mấy người diễn tập một số trận hình, sau khi xác định rõ ràng vị trí của từng người, sẽ đi tìm đội khác để luận bàn.

Điền Điềm thể hiện khá tốt!

Qua từng trận luận bàn, cô ấy đều tận tụy bảo vệ người đẹp Khương, dùng cánh hoa sen che chắn cho nữ thần trong lòng.

Đặng Ngọc Đường từng là lá chắn duy nhất trong đội, một khi bị đối phương vượt qua, Lục Nhiên sẽ phải đi cứu nguy.

Giờ có tín đồ Kiếm Liên, áp lực của Đặng Ngọc Đường giảm đi rất nhiều, Lục Nhiên cũng có thể thoải mái di chuyển hơn.

Khương Như Ức càng đánh càng hăng!

Có môi trường ra chiêu tương đối an toàn, Điện Cố Phù trong tay nàng bay khắp nơi, cả sân diễn võ đều bùm bùm!

Sau vài vòng chiến đấu, tia điện lóe lên trên đầu ngón tay nàng khiến các học sinh vây xem sợ hãi.

Phải nói rằng, việc nhà trường thay đổi thành viên lần này là có chủ đích ~

Cho đến khi tan học buổi sáng, Điền Điềm cảm kích, lại cúi chào mọi người rồi mới nhanh chóng rời đi.

Sáng nay, cô ấy đã nhận được sự quan tâm hết mực, các đồng đội không hề tiếc lời khen ngợi.

Dù có mắc lỗi, Khương Như Ức cũng không hề trách mắng cô ấy.

Đối với Điền Điềm, người từng bị ghét bỏ và cô lập, môi trường trong đội như thế này là điều cô ấy không dám mơ tới.

"Đồng đội này cũng được đấy, nhưng hơi thiếu tự tin." Đặng Ngọc Đường tháo chiếc khăn đỏ ướt đẫm mồ hôi trên đầu xuống, lắc lắc tóc.

Hành động này đã trở thành thói quen của y sau mỗi trận đấu.

Cảm giác giống như đang xem "hoạt hình kết thúc" vậy.

"Ừ." Khương Như Ức nhìn bóng dáng Điền Điềm rời đi, khẽ thở dài.

"Cậu thấy sao?" Lục Nhiên ngồi trên nền xi măng, nhìn bóng lưng cao gầy của người đẹp Khương.

"Rất tốt, rất ngoan." Khương Như Ức nhẹ nhàng nói: "Rất phù hợp với đội của chúng ta."

"Đúng vậy." Lục Nhiên tán đồng.

Sáng nay đến trường, khi nghĩ đến chuyện Ngô San San rời đội, trong lòng hắn còn nghĩ: Bye thì bye, người tiếp theo sẽ ngoan hơn!

Không ngờ, thật sự có một cô gái ngoan ngoãn đến.

Bảo làm gì thì làm cái đấy, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Khương Như Ức.

Thậm chí, khi Điền Điềm giao tiếp với Khương Như Ức, sẽ vô thức cúi đầu, dáng vẻ cung kính hèn mọn.

Ừm. Hình như quá ngoan ngoãn?

"Chúng ta có thể giúp cậu ấy xây dựng sự tự tin." Khương Như Ức suy tư nói: "Một khi kiếm trong hoa sen ra khỏi vỏ, tiểu đội chúng ta lại có thêm một bước tiến mới."

Còn chưa dứt lời, Khương Như Ức đột nhiên run rẩy.

Từng luồng thần lực cuồn cuộn, khiến hai người Lục Đặng vừa mừng vừa sợ.

Lớp trưởng đại nhân sắp thăng cấp?

Sáng mùng 5 Lục Nhiên đã thăng cấp, hôm nay là mùng 7, có thể thấy tư chất của người đẹp Khương cũng không tệ.

Một lát sau, Lục Nhiên quay đầu nhìn Đặng Ngọc Đường, hơi nhướng mày.

Chỉ một động tác nhỏ đã khiến Đặng Ngọc Đường đỏ mặt.

"Hừ." Đặng Ngọc Đường quay đầu nhìn về phía khác, mạnh miệng nói: "Tôi cũng sắp thăng cấp rồi, vội cái gì?"

Lục Nhiên cười khẽ.

Ai vội ai biết ~

Đặng Ngọc Đường dứt khoát rời đi: "Tôi về nhà ăn cơm đây."

Lục Nhiên gọi với lại: "Một rưỡi chiều, đừng quên đến, còn có người khác muốn thử sức đấy."

Đặng Ngọc Đường không quay đầu lại, chỉ vẫy tay, động tác rất tiêu sái.

"Ừm ~ "

Bên cạnh, người đẹp Khương bỗng nhiên phát ra giọng mũi, dường như rất thoải mái.

Lục Nhiên ừ một tiếng, cũng rất thoải mái.

Hắn quá rõ ràng cảm giác thăng cấp, không khỏi nhớ lại.

Sảng khoái biết bao!

"Không được nói ra ngoài." Khương Như Ức đột nhiên nói nhỏ.

"Hả?" Lục Nhiên hơi nghi ngờ, nhìn người đẹp Khương đang được tiên vụ bao quanh.

Chuyện thăng cấp có gì phải giấu diếm?

"Không có gì." Sắc mặt Khương Như Ức ửng đỏ, biết mình đã nghĩ nhiều.

Chủ yếu là âm mũi vừa rồi, khiến nàng cảm thấy hơi xấu hổ.

Nàng hơi ngại ngùng, tiện tay gạt sương mù xung quanh, kéo ra từng sợi sương mù, như ảo mộng.

Sương mù này là sương mù thật.

"Cậu muốn che giấu thực lực?" Lục Nhiên khó hiểu, lại cảm thấy rất thú vị.

Trước mặt Điền Điềm, người đẹp Khương là người chị dịu dàng.

Mà trước mặt mình, nàng lại biến thành thiếu nữ hay đỏ mặt.

Hơi thú vị nhỉ?

"Cậu thì sao, khi nào có thể thăng cấp Vụ cảnh tam đoạn?" Khương Như Ức bước ra khỏi sân.

"Cậu đúng là đẹp." Lục Nhiên bĩu môi, đi theo.

"Cậu nói chuyện đàng hoàng." Khương Như Ức hơi bực.

"Ý mình là cậu nghĩ hay lắm!"

Khương Như Ức: "..."

"Mình mới thăng cấp hai ngày... Á, đừng đá đừng đá, bỏ chân xuống, thục nữ một chút."