Chương 28: Chị gái chân dài
"Lục huynh?" Bỗng có tiếng gọi.
"Hửm?" Lục Nhiên quay đầu lại, thấy Đặng Ngọc Đường đang chen chúc trong đám đông.
Mấy người trong tiểu đội tản ra khi tìm kiếm phụ huynh xung quanh.
Lục Nhiên thấy như vậy cũng tốt, đỡ phải chào tạm biệt, tránh xấu hổ, nhưng không ngờ y lại tìm đến.
"Nhà cậu ở đâu, để tôi đưa cậu về?" Đặng Ngọc Đường vẫy tay.
Lục Nhiên không chút do dự, lập tức bước về phía Đặng Ngọc Đường, miệng còn liên tục nói "không cần đâu", "phiền quá" các kiểu.
Đặng Ngọc Đường nghe mà ngớ người!
Rất nhanh, hai người đến trước một chiếc Coupe màu đen.
Màu đen tuy kín đáo, nhưng thương hiệu xe thì không hề kín đáo chút nào.
"Tuyệt thật~"
Lục Nhiên nhếch miệng cười, đúng là Ngô San San đã đoán trúng rồi!
Đặng Ngọc Đường không chỉ “cầm” theo một chiếc Panamera trong tay, mà xe đưa đón cũng là loại này?
Cạch.
Cửa xe ghế lái bỗng mở ra, một chị gái chân dài bước xuống.
Lục Nhiên hơi bất ngờ, cứ tưởng đây là tài xế đến đón Đặng thiếu gia về nhà, nhưng khí chất của cô nàng này...
Cô có dáng người cao ráo thon thả, xinh đẹp động lòng người.
Môi cô thoa son bóng, tai đeo khuyên hồng ngọc, càng thêm phần gợi cảm quyến rũ.
"Em là Lục Nhiên?"
"Em chào chị." Lục Nhiên lễ phép chào hỏi.
Nhưng mặt hắn dính đầy máu, lại bị nước mưa làm ướt, nhìn hơi lem luốc.
Chị gái chân dài không hề để ý, mỉm cười khi nhìn thấy bộ đồng phục ướt máu của Lục Nhiên, nói: "Lên xe đi."
Cô vừa nói vừa lên ghế lái.
"Đưa đao cho tôi, tôi để vào cốp."
Đặng Ngọc Đường vừa nói vừa nhận lấy Hà Quang Đao của Lục Nhiên, đi vòng ra sau xe.
Lục Nhiên không nhúc nhích, nhưng miệng cứ lẩm bẩm "không cần đâu", "để tôi tự làm" các kiểu.
"Cứ để tôi tự..." Lục Nhiên dừng lại.
Bởi vì Đặng Ngọc Đường đã cất đao xong, đi về phía cửa xe, bất lực nhìn Lục Nhiên.
Vậy thì cậu động đậy đi chứ! Cứ ngồi đó nói nhảm!
Cạch.
Cửa ghế phụ được mở từ bên trong, giọng nữ vang lên: "Lên xe."
"Vâng." Lục Nhiên cúi đầu, chui vào trong xe.
Ở phía xa, Khương Như Ức đứng trước một chiếc xe con, nhìn Lục Nhiên lên xe sang của chị gái chân dài rồi mới cất ô, lên ghế phụ.
"Nhìn gì vậy?" Người phụ nữ trung niên tò mò hỏi.
"Bạn cùng tiểu đội của con, tìm cậu ấy suốt cả buổi, định đưa cậu ấy về nhà." Khương Như Ức lắc lắc ô, đóng cửa xe.
"Ở đâu?"
"Không cần đâu ạ, cậu ấy có người đưa rồi." Khương Như Ức nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Người phụ nữ trung niên nhìn con gái cúi đầu, cười hỏi: "Người bạn này là nam hay nữ?"
"Mẹ à! Không phải như mẹ nghĩ đâu!" Khương Như Ức đỏ mặt: "Con sợ cậu ấy không có ai đón, sẽ buồn."
…
"Há há!"
Cùng lúc đó, trong chiếc Coupe màu đen.
"Chị cũng là tín đồ ạ, nhìn chị ngầu thật!
Chị trẻ quá, vẫn đang học đại học ạ? Bây giờ đang nghỉ hè sao?
Lông mày của chị giống Đặng Ngọc Đường quá."
Lục Nhiên nhìn nghiêng mặt của chị gái chân dài, không ngừng đánh giá.
"Chị là chị gái ruột của nó, Đặng Ngọc Tương." (*)
Chị gái chân dài cười nói, cuối cùng cũng lên tiếng: "Hơn nữa, chị đã đi làm rồi."
Tên tiểu quỷ này, đúng là lắm mồm thật.
"Vũ Hạng?" Lục Nhiên thầm ngạc nhiên trong lòng. (*)
Vợ chồng họ Đặng rốt cuộc là yêu quê hương đến mức nào mà lại lấy tên thành phố đặt cho con gái?
(*玉湘/Ngọc Tương/yù xiāng anh main nghe không rõ nên biến thành 雨巷/Vũ Hạng/yǔ xiàng :>)
Hắn quay đầu, nhìn thành phố Vũ Hạng bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Tên hay."
Lục Nhiên cũng thích Vũ Hạng.
Hắn còn thích dòng sông Vũ Liệt chảy qua thành phố.
Mỗi lần Lục Nhiên luyện đao trên tòa nhà bỏ hoang nơi cha hắn mất, đều có thể nhìn thấy dòng sông Vũ Liệt cuồn cuộn chảy từ xa.
Ở ghế sau, Đặng Ngọc Đường há hốc mồm.
Không phải chứ! Chẳng phải cậu mệt đến mức không muốn nói chuyện sao?
Sao bây giờ lại nói chuyện được rồi?
Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, Mã Thiên Xuyên sẽ khó chịu đến mức nào đây?
"Haha." Đặng Ngọc Tương liếc nhìn Lục Nhiên: "Tiếng tăm của em, chị nghe như sấm bên tai."
Lục Nhiên: "Hả?"
Đặng Ngọc Tương vừa lái xe vừa nói: "Thành phố Vũ Hạng nhỏ như vậy, mà chuyện em gây ra lại lớn như thế."
"Ồ." Lục Nhiên hiểu ra, biết cô đang nói đến chuyện ngày Kính Thần hôm đó.
Mấy ngày nay, rất nhiều ban ngành trong thành phố Vũ Hạng đến thăm hỏi, tặng quà cho Lục Nhiên.
Một số lãnh đạo còn phải tận mắt nhìn thấy tượng thần Tiên Dương được Lục Nhiên thờ trong nhà rồi mới yên tâm rời đi, làm Lục Nhiên rất phiền.
"Tư chất của em rất hiếm có, đừng phụ lòng ân sủng của trời cao." Đặng Ngọc Tương nhẹ giọng nói.
"Lục huynh không hề phụ lòng đâu."
Đặng Ngọc Đường đột nhiên lên tiếng: "Lần khảo hạch này, cậu ấy giết đến điên rồi, tiểu đội bọn em chắc chắn đứng nhất toàn trường."
Đặng Ngọc Tương hơi nhướng mày, biết em trai không dám lừa mình.
Cô lại liếc nhìn Lục Nhiên toàn thân đẫm máu, khẽ gật đầu: "Nhìn là biết ngay."
Lục Nhiên ngượng ngùng nói: "Chị phải rửa xe rồi."
"Không sao."
Đặng Ngọc Tương không để ý, nhưng cô hơi nhăn mũi, nghi ngờ nói: "Trên người hai đứa có mùi máu tanh là bình thường. Nhưng sao lại có cả mùi nước tiểu nữa?"
Lục Nhiên: "..."
Đặng Ngọc Đường: "..."