Chương 27:
Xì!
Mấy phút sau, cửa xe đột ngột mở ra.
Đặng Ngọc Đường dẫn đầu bước lên xe, chỉ cảm thấy mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
Học viên trên xe đa phần đều là những kẻ cứng cựa.
Bởi vì chỉ có những người đi đủ xa ở trong Ma Quật, thời gian trở về càng dài, mới có thể ngồi trên chiếc xe buýt cuối cùng này.
"Chúc mừng nha!"
"Lớp trưởng Khương quá đỉnh!"
"Lớp trưởng Ngô, lần này cuối cùng cũng đứng nhất rồi, ha ha!"
Nghe được những lời chúc mừng, Ngô San San tuy mệt mỏi không chịu nổi, nhưng nụ cười lại rất ngọt ngào.
Cô vừa đáp lại vừa bước về phía sau, cũng nhìn thấy một người quen ở hàng thứ hai từ dưới lên.
"Chúc mừng." Mã Thiên Xuyên cười gật đầu, ngược lại rất có khí lượng.
"Cậu bớt hù tôi đi!"
Ngô San San ra sức che miệng, nhưng che kiểu gì thì cũng không giấu nổi nụ cười: "Tôi không quen nhìn loại học sinh giỏi như cậu! Mỗi lần thi xong, cậu đều nói thi không ổn, kết quả vừa có thành tích, lần nào không phải là cậu đứng nhất?"
Mã Thiên Xuyên lắc đầu, nhìn về phía Khương Như Ức ở phía sau: "Lần này thật sự không phải."
Khương Như Ức gật nhẹ đầu, xem như chào hỏi.
Hai người nhận ra nhau, nhưng không quá quen thuộc.
Mã Thiên Xuyên nghiêng người, nhìn nhóm bốn người ngồi ở hàng cuối cùng, thăm dò nói: "Xem ra, với khả năng khống chế của lớp trưởng Khương và sức tấn công của lớp trưởng Ngô, hiệu suất tiêu diệt chó săn kinh người đấy chứ?"
Nghe vậy, Khương Như Ức theo bản năng nhìn về phía Lục Nhiên đang ngồi dựa vào cửa sổ.
Mã Thiên Xuyên đẩy gọng kính không khung, đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể của nàng.
"He he, cũng tạm được." Ngô San San vô cùng vui vẻ, cười tươi như hoa.
Là người luôn đứng thứ hai thứ ba, bây giờ rốt cuộc cũng có thể đứng đầu bảng, cô thật sự không kìm được niềm vui trong lòng.
Mã Thiên Xuyên nhìn về phía Lục Nhiên: "Máu trên người bạn học Lục đậm thật đấy, xem ra cậu ấy đã tàn sát khắp nơi trong thôn Ác Khuyển rồi?"
Lục Nhiên chẳng buồn trả lời, chỉ khẽ gật đầu, gật nhẹ đến mức gần như không gật.
Không phải hắn làm màu, mà là thật sự đuối sức!
Lúc này, Lục Nhiên đã nhận thức sâu sắc cái giá phải trả khi vắt kiệt sức lực để sử dụng thần pháp quá mức.
Sau này không thể liều lĩnh như vậy nữa.
Mình mới 17 tuổi, cuộc sống hạnh phúc còn chưa bắt đầu, đuối sức như vậy thì sao mà được?
"Cậu ấy mệt lắm rồi, đừng để ý." Khương Như Ức nhẹ nhàng giải thích cho Lục Nhiên.
Nhóm bốn người lên xe cuối cùng, dĩ nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Rất nhiều học sinh đều thấy Khương Như Ức ngồi cùng Lục Nhiên, giải thích và bênh vực cho hắn.
Trong chốc lát, trong xe vang lên những tiếng trêu chọc:
"Ai ya~"
"Hóa ra là Lục Nhiên mệt rồi đó~"
"Khương mỹ nhân nói chuyện dịu dàng quá, êm tai nữa, muốn nghe thêm quá đi."
"Lái xe! Mau lái xe a a a a a!" Một tiếng hét vô cùng chói tai cất lên, át luôn cả tiếng ồn ào trong xe.
Lục Nhiên cũng giật mình, không biết cậu bạn mập mạp ngồi phía trước đang lên cơn gì.
Đặng Ngọc Đường nhìn về phía bạn cùng lớp, hỏi: "Tiền Hạo, cậu sao vậy?"
"Mau lái xe!"
Hai vai Tiền Hạo run rẩy, cúi đầu, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Lái xe lái xe lái xe lái xe..."
Tiền sư phụ à, đừng niệm nữa!
Lục Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, hắn ngã về phía trước, trán tựa vào lưng ghế của Tiền Hạo, rên rỉ yếu ớt: "Da… Dame~"
(*Dame: đừng mà)
Khương Như Ức: ???
Tiền Hạo: "..."
Tôi bảo tài xế lái xe, chứ không phải bảo cậu lái!
Cậu còn tự nguyện giúp đỡ người khác nữa?
Mã Thiên Xuyên nhìn bộ dạng như bùn nhão của Lục Nhiên, đề nghị: "Chờ bạn học Lục nghỉ ngơi xong, chúng ta luận bàn một chút?"
"Cậu chưa chắc đã đánh lại được Lục huynh của tôi đâu." Đặng Ngọc Đường nhanh nhảu đáp lời, vẻ mặt rất kiêu ngạo.
Mã Thiên Xuyên chỉ cười, không tỏ rõ ý kiến.
"Thật mà, cậu ấy là học sinh mũi nhọn đó."
Về chuyện kéo cho người đứng đầu phải ngã ngựa, Ngô San San rất thích thú.
Cô cười hì hì, nói tiếp: "Nhiên Nhiên là Vụ cảnh nhị đoạn rồi đó."
"Ồ?" Không chỉ Mã Thiên Xuyên ngạc nhiên, mà các bạn học xung quanh cũng đều kinh ngạc.
Mọi người mới trở thành tín đồ được mấy ngày, vậy mà đã lên Vụ cảnh nhị đoạn rồi?
Đây chính là năng lực của người có thể mời tới Tà Ma Tộc - Yên Chỉ Nhân sao?
Chẳng trách tiểu đội này có thể giết nhiều Ác Khuyển như vậy!
Vốn tưởng rằng chỉ có hai vị lớp trưởng Khương, Ngô đại phát thần uy, hóa ra trong đội còn che giấu một tôn Đại Phật như vậy?!
Ù ù~
Cuối cùng xe cũng khởi động, chậm rãi rời khỏi quân doanh trong màn mưa phùn.
Trước cổng trường Nhất Trung, rất nhiều phụ huynh đang chờ đợi, cầu nguyện con mình bình an trở về.
Con cái mới trở thành tín đồ, lần đầu vào Ma Quật chiến đấu, đối với bất kỳ gia đình nào mà nói, đây đều là chuyện hệ trọng.
Không có gì bất ngờ, ba đồng đội của Lục Nhiên đều có người nhà đến đón.
Chỉ có mình hắn xách đao, lê lết thân xác mệt mỏi, lẻ loi đi về nhà.
Hắn có tiền bắt xe, nhưng không biết người đẫm máu như vậy thì tài xế có dám chở không.