Chương 16: Cả thế giới chính là một hũ giấm chua khổng lồ!

Lục Nhiên phơi nắng chang chang, tu luyện trên sân thể dục cả buổi sáng, trong thời gian đó cũng tiếp không ít khách.

Trong thời tiết nắng nóng này, khi các bạn học đến tìm Lục Nhiên lập đội, đa phần đều mang theo nước uống.

Nước uống càng ngày càng nhiều, các bạn học muốn lấy lòng lại mang theo mì gói, que cay, xúc xích,...

Cuối cùng, Lục Nhiên biến thành người bán hàng rong trong trường!

Hắn lẻ loi đứng ở góc Nam sân thể dục, xung quanh là một đống đồ uống, đồ ăn vặt.

Buổi trưa tan học, rất nhiều học viên đều nhìn thấy cảnh này, nhưng không nhịn được cười.

Lý Nghiên Châu cũng dở khóc dở cười, yêu cầu Lục Nhiên nhanh chóng dọn hàng, đến căn tin ăn cơm.

Lục Nhiên lấy túi bóng đựng một túi lớn, ôm "đậu phộng, hạt dưa, cá nướng, sữa, nước ngọt" chạy biến.

Xấu hổ chết mất...

Hắn có lý do để nghi ngờ, có vài bạn học không phải vì muốn lập đội, mà chỉ vì muốn xem náo nhiệt nên mới mang đồ ăn đến.

Dù sao, tặng quà cho một nam sinh 17 tuổi, làm gì có ai tặng rượu thuốc chứ?

Ngoài ra, tại sao căn tin trường lại bán thứ này?

Phải tố cáo! Nhất định phải tố cáo!

Ừm.

Chiều hôm đó, Lục Nhiên thử quay lại lớp học, Lý Nghiên Châu nhìn thấy nhưng không nói gì.

Lục Nhiên mừng rỡ, cây thước trong tay cô Lý coi như giơ cao đánh khẽ.

Đương nhiên, bản kiểm điểm vẫn phải nộp.

Buổi tối tan học về nhà, Lục Nhiên vắt óc suy nghĩ, viết ra một bản kiểm điểm dài năm nghìn chữ.

Lời lẽ thành khẩn, thái độ nghiêm túc, khiến giáo viên chủ nhiệm khá hài lòng.

Chuyện này coi như xong.

Từ mùng hai đến mùng bốn âm lịch đều là lớp huấn luyện ngoài trời, mục đích là để các bạn học chọn đồng đội, luyện tập đội hình.

Trong ba ngày, Lục Nhiên và Khương nữ thần cùng thử huấn luyện rất nhiều bạn học.

Cuối cùng, hai người vẫn chọn tín đồ Hồng Cân dũng mãnh thiện chiến - Đặng Ngọc Đường!

Thành lập một đội không chỉ cần hai bên đồng ý, mà còn phải nghe theo ý kiến hướng dẫn của nhà trường.

Khương Như Ức là đối tượng trọng điểm được nhà trường bồi dưỡng, khi nàng đồng ý lập đội với Lục Nhiên, nhà trường lại sắp xếp thêm một người vào đội, bổ sung vị trí còn thiếu.

Người này có lai lịch không nhỏ!

Trước đó đã nói, Khương Như Ức luôn nằm trong top 3 của khối, trên thực tế, nam sinh đứng đầu có thành tích bỏ xa vị trí thứ hai và thứ ba.

Từ trước đến nay, Khương Như Ức luôn cạnh tranh vị trí thứ hai với một nữ sinh khác.

Mà người được nhà trường sắp xếp vào đội, chính là đối thủ cũ của Khương Như Ức, lớp trưởng lớp 11A12 - Ngô San San.

Cô nàng này lợi hại lắm!

Cũng nằm trong top 3 của khối, Ngô San San lại là tín đồ của Thần bậc hai A Sa!

Thần linh A Sa là nữ thần tay cầm trường cung, tượng thần được đặt trên Sa đảo ở phía nam Đại Hạ.

Người ta còn gọi vị thần này là "Nam Hải Cung".

Tương tự còn có Bắc Phong Đao, Tây Hoang Phủ và Đông Đình Kích.

Bốn vị thần này được đặt ở bốn phía biên giới Đại Hạ, đều là thần linh thuộc hàng thứ hai, được gọi là "Tứ Phương Binh Hùng".

Đến đây, tiểu đội của Lục Nhiên đã lập xong!

Có tín đồ Thần bậc hai A Sa - Ngô San San, tín đồ Thần bậc ba Ngọc Phù - Khương Như Ức, tín đồ Thần bậc năm Hồng Cân - Đặng Ngọc Đường, và…

Tín đồ Thần bậc chín Tiên Dương - Lục Nhiên.

Hình như có thứ gì đó lạ lùng trà trộn vào?

Ừm... Cái này không quan trọng, quan trọng là luyện tập!

Tiểu đội bốn người khổ luyện, dưới sự hướng dẫn của giáo viên, không ngừng luyện tập đội hình, xác định vị trí của mỗi người.

Đáng tiếc, sự phối hợp của tiểu đội không được tốt lắm.

Cho đến chiều mùng bốn âm lịch tan học, mọi người vẫn chưa yên tâm.

"Mệt rồi, không chơi nữa."

Ngô San San ngồi phịch xuống đất trên sân diễn võ, người đầy mồ hôi, cũng chẳng màng đến hình tượng thục nữ.

Vài học viên cùng khối đang luyện tập cũng dừng động tác, nhìn thấy "thiên chi kiêu tử" tùy hứng, chẳng biết phải làm thế nào.

Khương Như Ức khẽ nhíu mày, không thích Ngô San San tự ý quyết định.

Thành tích của hai người đều đứng đầu, lại đều là lớp trưởng, quen được mọi người vây quanh, quen ra lệnh.

Quyền chỉ huy trong đội vẫn luôn là vấn đề lớn.

Ngô San San xoa đầu, buồn bực nhìn về phía trước: "Hai người các cậu, một người thì gầm rú, một người thì be be, làm tôi đau đầu quá."

Đặng Ngọc Đường đầu quấn khăn đỏ, tay cầm Hồng Anh Thương, dễ dàng đánh lui một học viên đang luyện tập, rất oai phong.

Y không quay đầu lại, chỉ nói: "Nếu tiểu gia tôi không tăng thêm chiến ý cho cậu, không phải cậu đã bị Lục huynh của tôi thu phục rồi sao?"

Thần pháp Hồng Cân - Hồng Cân Lệnh: kỹ pháp loại Chiến Hống, tăng cường ý chí chiến đấu của mục tiêu.

"Cậu nói bậy gì đó!" Ngô San San phản bác.

"Tôi nói bậy?"

Đặng Ngọc Đường quay đầu nhìn thiếu nữ cứng miệng: "Vừa rồi, tôi nhìn thấy trên mặt cậu sắp hiện lên ánh sáng của tình mẫu tử rồi đấy."

Lục Nhiên vốn đang xem náo nhiệt, nụ cười bỗng cứng lại.

Tình mẫu tử?

Tình mẫu tử???

"Lục Nhiên kêu thảm thiết như vậy, ai mà chịu nổi chứ!"

Ngô San San tức giận nói: "Hai người thật là nhẫn tâm."

Vừa nói, Ngô San San nhìn thấy Lục Nhiên đang đứng ngây người bên cạnh.

Cô lập tức nói: "Nhiên Nhiên, cậu nói đỡ cho tôi một câu đi!"

Lục Nhiên: ???

Ai là Nhiên Nhiên của cậu?

"Nhiên Nhiên?" Ngô San San chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Lục Nhiên.

"Cút đi." Lục Nhiên bực bội nói.

"Hi hi ~" Ngô San San che miệng cười, nụ cười như hoa nở.

Ánh mắt Khương Như Ức sâu xa, nhìn hai người nói cười ồn ào, trong lòng có chút khó chịu.

Rõ ràng là cậu lớn tiếng nói muốn lập đội với mình...

Mắng Khấu Anh Quyền, hiểu Khấu Anh Quyền, trở thành Khấu Anh Quyền!

Cả thế giới chính là một hũ giấm chua khổng lồ!

(giấm chua là ẩn ý cho ghen tuông)