Chương 15: Ai mà không muốn ôm chứ?

Chương 15: Ai mà không muốn ôm chứ?

Đặng Ngọc Đường: ???

Lục Nhiên nghiêm túc nói: "Đừng buồn, cậu thật sự rất tốt, chỉ là chúng ta không hợp nhau thôi."

"Nói cái gì mà lung tung vậy, tôi cũng thích con gái!" Đặng Ngọc Đường bực bội: "Tôi đang nói đến chuyện lập đội!"

"Chuyện này?" Lục Nhiên càng bối rối.

Hắn thà tin Đặng Ngọc Đường thích con trai, cũng không dám đoán đối phương đến để lập đội.

Lục Nhiên có rất nhiều lý do để nghi ngờ thần linh của mình có vấn đề, nhưng người ngoài không biết!

Hắn rất nghi ngờ: "Tôi là tín đồ của Tiên Dương mà, cậu chắc chắn chứ?"

"Tín đồ của Tiên Dương thì sao?"

Đặng Ngọc Đường khinh thường hừ một tiếng: "Khấu Anh Quyền kia còn là tín đồ của Tù Ma thì đã sao? Chẳng phải vẫn bị cậu đánh cho ói cả cháo ra sao?"

Nghe vậy, Lục Nhiên suýt nữa thì bật cười.

Ói cả cháo ra nghe cũng hay đó chứ?

"Tôi là tín đồ của Hồng Cân."

Đặng Ngọc Đường đưa tay ra trước mặt Lục Nhiên: "Lục huynh, suy nghĩ kỹ nhé?"

Thần linh Hồng Cân, đứng ở hàng thứ năm.

Tượng thần là hình tượng một người đàn ông cởi trần, đầu quấn khăn đỏ.

Các tín đồ của ngài ấy, phần lớn đều là những kẻ cuồng chiến đấu, bản tính dũng mãnh thiện chiến.

"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ." Lục Nhiên thụ sủng nhược kinh, lập tức bắt tay với đối phương.

Trong lúc hai người trò chuyện, trên sân thể dục đã có không ít người đến.

Trong đó có cả Thường Oánh, người đã từng xem bói cho Lục Nhiên.

Cô bước đến bên cạnh hai người, cười nói: "Nghe nói cậu đánh nhau à?"

Lục Nhiên bất lực nhìn Thường Oánh, Đặng Ngọc Đường lại yêu cầu Lục Nhiên suy nghĩ kỹ rồi chào tạm biệt rời đi.

"Tôi đã xem bói cho cậu rồi, là quẻ xấu, sao cậu còn bất cẩn như vậy?" Thường Oánh đưa khuỷu tay lên, khoác lên vai Lục Nhiên, dựa vào người hắn.

Trước khi trở thành tín đồ, cô đã có thể vung thanh Khai Sơn Phủ tạo ra uy thế mạnh mẽ, đương nhiên là người có sức khỏe hơn người.

Bị cô nàng này dựa vào người, Lục Nhiên suýt nữa thì gãy xương.

Lục Nhiên lại không muốn nói mình không chịu nổi, cho nên...

"Tránh ra, nóng." Lục Nhiên tỏ vẻ chán ghét, lắc vai.

"100 đồng, tôi xem bói cho cậu một quẻ nữa, đảm bảo chính xác! Thế nào?" Thường Oánh không hề tức giận, mà mỉm cười nhìn Lục Nhiên.

"Cậu đừng làm phiền tôi nữa."

"Không xem thì thôi, hung dữ cái gì chứ."

Thường Oánh cúi đầu nhìn Lục Nhiên, đột nhiên đổi giọng: "À mà, chúng ta rất có duyên, sau này cùng lập đội nhé?"

"Hả?" Lục Nhiên ngạc nhiên, nhìn thiếu nữ vừa xinh đẹp lại vừa hoang dã này.

"Thật mà, tôi đã xem bói rồi." Thường Oánh nghiêm túc gật đầu: "Là quẻ siêu tốt đó!"

Quẻ siêu tốt?

"Cậu xem bói sai rồi thì phải?" Lục Nhiên đầy hoài nghi: "Tôi là tín đồ của Tiên Dương mà."

"Ây ya~" Thường Oánh xua tay, ra vẻ hào phóng: "Tôi không nói cậu là dê con, cậu cũng đừng mắng tôi là con bạc! Thương vụ này thế nào?"

Lục Nhiên: "..."

Cô Lý, là em trách nhầm cô rồi.

Vốn tưởng rằng đây là phạt đứng, không ngờ cô lại đưa em lên tủ kính trưng bày, cho em nhận việc ở đây!

"Lục Nhiên."

"Lục Nhiên!" Lại có vài học sinh tiến lại gần, tự tiến cử.

Lục Nhiên tất nhiên phải lịch sự tiếp đón, cảm giác thành tựu trong lòng tăng vọt.

Mãi đến khi chuông vào học vang lên, mọi người mới đến tập hợp sân diễn võ, theo dòng người tản ra, Lục Nhiên cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Cậu rất được hoan nghênh đó nha?" Khương Như Ức vừa cười vừa nói.

Lục Nhiên nhún vai: "Một trận thành danh thôi."

Khương Như Ức liếc xéo Lục Nhiên: "Các bạn học chắc đều nghĩ giống nhau, cậu có thể chiêu dụ tà ma, tư chất hiếm thấy trên đời, giờ lại thể hiện ra chiến lực mạnh như vậy.

Lập đội với cậu, sau này thủ thành ngày mười lăm, xuống Ma Quật gì đó, chắc chắn tỷ lệ đạt thành tích tốt sẽ cao."

"Thật kỳ diệu." Lục Nhiên cảm thán: "Mình bái Tiên Dương đại nhân mà cũng được hoan nghênh như vậy."

"Phần lớn các bạn học vẫn còn lo lắng, không đến tìm cậu. Nếu cậu bái thần linh khác, trên sân thể dục chắc đã chật kín người rồi."

"Mấy người này thật sự không hiểu gì hết."

Lục Nhiên lẩm bẩm: "Mình chỉ kính đến một con tiểu Yên Chỉ Nhân, cậu mới là nữ thần thật sự. Ừm, cậu mới là cái đùi đáng để ôm!"

"Miệng lưỡi trơn tru." Khương Như Ức đỏ mặt, xoay người rời đi.

Thấy Lục Nhiên không sao, tâm trạng vẫn bình thường, nàng cũng không nán lại nữa.

"À đúng rồi!" Lục Nhiên vội vàng nói: "Chúng ta lập đội cùng nhau nhé?"

Khương Như Ức dừng bước, quay đầu mỉm cười nhìn Lục Nhiên: "Sao vậy, đại minh tinh muốn lập đội với mình hả?"

"Ai mà chẳng muốn ôm đùi chứ... Không phải, không phải, cậu đừng đi vội!"

Lục Nhiên thấy thiếu nữ kia lại muốn rời đi, lập tức nói: "Mình muốn! Khương Như Ức, mình muốn ở bên cậu!"

Giọng nói đó rất lớn, Khương Như Ức nghe thấy thì trợn to hai mắt.

Không cần nói đến các học sinh chưa rời khỏi sân thể dục, ngay cả tòa nhà dạy học ở xa xa chắc cũng có thể nghe thấy lời tỏ tình táo bạo này.

"Ồ~"

"Lục Nhiên ngầu vãi đái, đang bị đình chỉ học còn dám tỏ tình? Không sợ bị đuổi học sao?"

"Mày biết cái mẹ gì! Đàn ông đích thực là phải đương đầu với khó khăn!"

"Đúng! Lục Nhiên, tao ủng hộ mày! Học hành cái mẹ gì, không học cũng được!"

"Khương mỹ nhân là của tao, tao muốn giết thằng dê con này..."

"Anh bạn à, người ta vừa mới xử lý xong tín đồ Tù Ma, loại tôm tép như mày vẫn nên tránh xa một chút thì hơn."

Khương Như Ức nghe thấy những lời bàn tán, mặt đỏ bừng như lửa đốt.

Nàng cúi đầu, nhanh chóng bỏ chạy.

"Đồng ý hay không, cũng phải cho mình một câu chứ." Lục Nhiên lẩm bẩm, nhìn bóng dáng yêu kiều của thiếu nữ đi xa.

Đôi chân dài này, ai mà không muốn ôm chứ?

Lục Nhiên tôi cũng là đàn ông... Ừm, cũng là học sinh giỏi muốn đạt thành tích xuất sắc!