Chương 8: Thần Cơ Đại Lục

Người đàn ông giáp đen cơ hồ chợp mắt chưa đầy nửa canh giờ, lần nửa tiếng dơi lại vang lên, nhưng kì lạ là lần này đàn dơi không hề inh ỏi như trước kia mà dường như lại theo một quy luật nhất định. Mà người đằn ông vẫn cứ ngồi một chỗ, miệng chẳng nói bất cứ thứ gì nhưng chỉ đôi mắt, duy có nó là liếc nhìn đàn dơi trung tâm bên trong, phải có một thứ gì đó ở đó, tất nhiên người phàm tục hay thậm chí là đám sinh vật ban nãy cũng sẽ chẳng thể thấy được gì cả. Nhưng hắn thì khác, hắn biết thừa thứ gì nơi đó, hắn thế nhưng mặc kệ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đó. Khi mà đàn dơi hoàn toàn im ắng cũng là lúc mà thứ bên trong xuất hiện, đó là 1 con huyết bức cánh dơi, toàn thân một màu xám đen lông, tựu chỉ có đôi cánh da là màu đỏ sẫm. Điều kì lạ thế nhưng là nó biết nói chuyện, phải, nó biết nói :

" Lãnh Vô Cực, thời gian đã tới, tất cả các nhân tố cần thiết đều đã tập hợp, tất nhiên còn đợi ở Hàn phong thạch chỗ ngươi nữa là tựu hoàn tất"

" Chuẩn bị đi, chắc chắn Phong Ma Sơn cùng Hạo Nhật Điện đều biết thời khắc đó sắp tới. Chúng ta hội gặp ở chỗ minh chủ, đến lúc đó hi vọng ngươi hàn phong thạch đầy đủ"

Một khắc đó huyết bức cánh dơi hoàn toàn biến mất, còn về đám dơi còn lại tựu hóa tro tàn bay đi theo cơn gió lạnh từ sâu trong đại điện tàn phá. Đến lúc này mọi thứ đều rõ ràng, đàn dơi chỉ là nguồn cung cấp năng lượng để huyễn hóa ra huyết bức cánh dơi. Có thể thấy thủ đoạn này là thủ pháp truyền tin, chỉ là nó quá tàn ác, nhiễm đầy huyết tương, giống như chủ nhân của nó vậy. Còn về người đàn ông bên trong chủ điện tên kia Lãnh Vô Cực, hắn ngồi đó, nhíu mày sâu một cái, thế nhưng trầm tư một lúc lâu.

" Hừm, các thế lực có lẽ đều nhận được tin cả rồi, mà Huyết Tôn lão ma đều thành kẻ truyền tin"

" Nhưng với hắn trình độ mà làm truyền tin người, xem ra sắp tới có biến lớn, thật thú vị a."

Lãnh Vô Cực cười lạnh, lẫm bẫm trong miệng chốc lát sau, hắn tựu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần chờ biến tới

......

......

------ Học viện Đức Thắng châu----

Lúc này mặc kệ thế giới biến động ra sao vẫn chẳng hề hay biết Đô Lăng Quân cùng Lục Đình. Bọn họ lúc này đang phân biệt lẫn nhau 2 nơi, dĩ nhiên do giới hạn linh hồn, bọn họ khoảng cách cũng không xa lắm. Người thì trong thư phòng đọc sách cùng Hồng Anh nha đầu các bọn, kẻ thì ngồi suy tư, trầm ngâm suy nghĩ ngoài sân viên học viện. Lục Đình vì lí do đặc thù linh hồn nên dường như chẳng ai để ý đến hắn cả, thế nhưng đó chỉ là ngoại lệ nằm trong phạm vì nhận thức của 1 số trường hợp mà thôi.

Theo như bản thân Đô Lăng Quân nói đến những điều phổ biến về thế giới này, hắn cơ bản cũng có tương đối nhận thức đến nơi này rồi.

Thế giới này tên gọi chung là Thần Cơ đại lực, sơ dĩ vì gọi "đại lục" vì trừ một mảng lớn Loạn tinh hải vực cùng một số khúc hải lớn nhỏ khác thì cơ hồ đều là đất liền. Thế nhưng không phải là liền mạch thổ mà là phân chia vì tứ vực, hiển nhiên có khác nhau cơ bản về địa hình cùng khí hậu, phân chia vì Bắc vực, Tây vực, Đông vực, Năm vực. Phải nói đến vì sau tựu phân tứ vực, thực tế ban đầu hình thức là ngũ vực cùng nhau tồn tại, đó là đệ ngũ vực Trung vực. Thế nhưng vì lí do nào đó mà hiện nay thành vì Loạn Tinh hải vực. Có rất nhiều truyền thuyết vì nguyên nhân Trung vực tựu hình thành Loạn tinh hải vực, thế nhưng phổ biến nhất mà nói là do Tinh bạo khí triều hình thành từ lòng đất Trung vực bạo mạnh khiến cho từ khí triều hóa nước lỏng, ngày tháng dần dần chôn lấp đi Trung vực hiện hữu. Cái thuyết này chiếm cứ tuyệt đại đa số sinh linh cộng đồng chấp nhận cùng hiểu biết. Nhắc tới Trung vực cũng là nhắc tới những câu chuyện rùng rợn kèm theo những nguy hiểm trùng trùng nơi ven bờ tiếp giáp tứ vực, thế nhưng đi kèm với nó cũng là không biết bao nhiêu bí ẩn khó giải thích nổi. Khiến cho hàng trăm hàng ngàn các triều đại phải đau đầu.

Đây vốn là những thứ cực kì cơ bản của thế giới này, kết hợp với những kiến thức nâng cao hơn thừ thư phòng học viện mà Đô Lăng Quân cho hắn tham khảo sách. Hắn càng lúc càng chchán nản tuyệt vọng, vì sao, tất nhiên là vì đây là 1 phàm giới a, lấy hình thức triều đại căn cứ mà diễn ra nhân sinh bình thường. Tất cả nhưng gì hiện nay hắn biết đều cực kì bình thường, cực kì " phàm tục". Duy chỉ có Loạn tinh hải vực là bí ẩn nhất với hắn, cũng chính là thứ hiện tại vẫn gây ra cho hắnsự kiên trì về niềm tin cho sự xuất hiện của hắn tại thế giới này.

" Vẫn như cũ là tuyệt vọng a" - Lục Đình hiện tại cười cười, thế nhưng là cười khổ a. Hắn vẫn cứ duy trì tin tưởng rằng những gì hắn biết vẫn chỉ là phàm nhân tình báo, luôn sẽ có 1 ngày tựu tiếp xúc với tình báo đáng giá thứ hắn theo đuổi bấy lâu nay.